0 chữ
Chương 15
Chương 15
Sáng hôm sau, Akiyama Kanau một lần nữa từ chối sự giúp đỡ của Amuro Tooru. Cậu nói địa điểm không xa, mình hoàn toàn có thể tự đi.
Chàng trai mắt sáng rực, quả quyết: “Yên tâm đi, Bourbon, tôi làm được.” Cậu vỗ túi đầy bản đồ Tokyo, từ địa hình đến tuyến giao thông, đủ cả.
“Tôi không thể lúc nào cũng làm phiền anh. Anh không cần lo cho tôi đâu.”
Giọng cậu như người con trai sắp xa nhà khiến mẹ lo lắng. Amuro Tooru bị chính suy nghĩ của mình làm cho đau đầu, lập tức đuổi người ra khỏi cửa.
Akiyama Kanau theo địa chỉ nhà tuyển dụng, tìm đến một biệt thự. Tòa nhà chính là một căn nhà hai tầng kiểu phương Tây, phía trước là sân rộng, cổng sắt có bảng tên ghi họ chủ nhà – Kudo.
Nghe tên thì không giống kẻ ngốc, nhưng lại thuê cậu sau khi xem bản sơ yếu lý lịch ấy, Akiyama Kanau không khỏi nghi ngờ chút ít về trí tuệ của chủ nhà.
Nếu ông ta không có vấn đề về đầu óc, thì chỉ có một cách giải thích.
Ngài Kudo này mê da ngăm.
Akiyama Kanau bấm chuông, giới thiệu mình là đầu bếp ứng tuyển.
Cổng sắt mở ra.
Cậu đi đến cửa chính, cửa mở, một người đàn ông bước ra.
Thời tiết đầu xuân đã ấm dần, nhưng người đàn ông vẫn mặc áo len cổ lọ. Anh ta nheo đôi mắt dưới kính đen, khẽ “hử?” một tiếng.
Chàng trai đối diện mặc áo hoodie đen, mũ trùm kín đầu, đôi mắt đỏ ánh lên lớp sương mỏng. Cậu kéo ba lô lên, giọng vui vẻ:
“Chào buổi chiều, anh Kudo! Tôi là đầu bếp anh thuê, Akiyama Kanau. Gọi tôi là Kanau được rồi.”
“Không, tôi không phải Kudo, chỉ ở nhờ đây thôi. Tôi là Okiya Subaru, mời vào.” Okiya Subaru mời Akiyama Kanau vào nhà, cả hai ngồi ở phòng khách, trò chuyện vài câu. Anh ta giả vờ lơ đãng hỏi: “Nhân tiện, tôi nhớ trong video ứng tuyển trên mạng, da anh Akiyama hình như… đen hơn bây giờ nhiều?”
A, lộ rồi, anh ta mê da ngăm thật!
Đôi mắt chàng trai tóc nâu lóe lên tia sắc bén. Cậu xoa cằm, nghiêm túc: “Nếu anh thích da ngăm, tôi có thể đi tắm nắng.”
Okiya Subaru: “…Không cần đâu.”
Okiya Subaru, tên thật là Akai Shuichi, giả chết và cải trang thành Okiya Subaru, hiện đang ẩn náu tại nhà Kudo. Khi thấy thông tin ứng tuyển của Bourbon trên mạng, anh ta nghi ngờ tổ chức có động tĩnh, nên mới thuê người này.
Không ngờ người đến lại không phải Bourbon.
Chàng trai tóc nâu này có quan hệ gì với Bourbon? Cũng là người của tổ chức sao?
Giữ cậu ta lại có thể moi được thêm thông tin.
Đáng để mạo hiểm.
Akiyama Kanau cũng có thu hoạch bất ngờ. Khi vào nhà, theo thói quen, cậu dùng Máy Đo Độ Tinh Khiết Linh Hồn quét Okiya Subaru, không ngờ độ tinh khiết linh hồn của anh ta không hề thua kém Bourbon.
Quyết định rồi, ứng viên dự bị mới đã xuất hiện, sao có thể dừng bước!
Từ hôm nay, Akiyama Kanau và Okiya Subaru là bạn tốt.
Okiya Subaru đã báo trước với chủ nhà rằng anh ta thuê một đầu bếp qua mạng. Phòng cho Akiyama Kanau cũng được chuẩn bị sẵn.
Akiyama Kanau chỉ mang một chiếc ba lô, ném lên giường, xoa tay: “Xong, bắt đầu làm việc thôi.”
Okiya Subaru: “?”
Anh ta nhìn ra ngoài, giờ đã qua bữa trưa, còn xa mới đến bữa tối. Nhìn lại chàng trai tóc nâu, cậu đã cởϊ áσ hoodie, quấn chiếc tạp dề không biết lôi từ đâu ra, cầm chổi, trán buộc băng đô ghi chữ “Cố lên”.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Okiya Subaru, Akiyama Kanau vung tay: “Đừng lo, ở nhà trước tôi chuyên làm vệ sinh, tôi có kinh nghiệm.”
Giọng cậu vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng. Diễn xuất đã thành bản năng, chú ý chi tiết cũng ăn sâu vào máu.
Dù thực tế, Akiyama Kanau chẳng biết gì về dọn dẹp.
Khi khoác lên Acc clone này, cậu chính là nhân vật đó.
Okiya Subaru pha hai tách trà. Chàng trai vừa nãy còn hăng hái giờ đã ỉu xìu, nằm bò trên ghế sofa, đôi mắt đỏ như vừa khóc.
Cậu liếc Okiya Subar cao lớn, anh ta đặt khay trà lên bàn, giọng ôn hòa: “Mệt thì uống tách trà nghỉ ngơi nhé?”
“Anh… anh tốt quá…” Akiyama Kanau thở hổn hển. “Nhưng ngôi nhà này lớn quá.”
“Đừng vội, uống trà xong tôi giúp cậu dọn.” Okiya Subaru nâng tách trà, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, trông rất nho nhã.
“Anh Okiya là nhà nghiên cứu à?” Akiyama Kanau hỏi.
“Ừ, tôi là nghiên cứu sinh khoa Công nghệ, Đại học Tohto.”
“Tuyệt thật!” Akiyama Kanau xuýt xoa ngưỡng mộ.
Chàng trai mắt sáng rực, quả quyết: “Yên tâm đi, Bourbon, tôi làm được.” Cậu vỗ túi đầy bản đồ Tokyo, từ địa hình đến tuyến giao thông, đủ cả.
“Tôi không thể lúc nào cũng làm phiền anh. Anh không cần lo cho tôi đâu.”
Giọng cậu như người con trai sắp xa nhà khiến mẹ lo lắng. Amuro Tooru bị chính suy nghĩ của mình làm cho đau đầu, lập tức đuổi người ra khỏi cửa.
Akiyama Kanau theo địa chỉ nhà tuyển dụng, tìm đến một biệt thự. Tòa nhà chính là một căn nhà hai tầng kiểu phương Tây, phía trước là sân rộng, cổng sắt có bảng tên ghi họ chủ nhà – Kudo.
Nghe tên thì không giống kẻ ngốc, nhưng lại thuê cậu sau khi xem bản sơ yếu lý lịch ấy, Akiyama Kanau không khỏi nghi ngờ chút ít về trí tuệ của chủ nhà.
Ngài Kudo này mê da ngăm.
Akiyama Kanau bấm chuông, giới thiệu mình là đầu bếp ứng tuyển.
Cổng sắt mở ra.
Cậu đi đến cửa chính, cửa mở, một người đàn ông bước ra.
Thời tiết đầu xuân đã ấm dần, nhưng người đàn ông vẫn mặc áo len cổ lọ. Anh ta nheo đôi mắt dưới kính đen, khẽ “hử?” một tiếng.
Chàng trai đối diện mặc áo hoodie đen, mũ trùm kín đầu, đôi mắt đỏ ánh lên lớp sương mỏng. Cậu kéo ba lô lên, giọng vui vẻ:
“Chào buổi chiều, anh Kudo! Tôi là đầu bếp anh thuê, Akiyama Kanau. Gọi tôi là Kanau được rồi.”
“Không, tôi không phải Kudo, chỉ ở nhờ đây thôi. Tôi là Okiya Subaru, mời vào.” Okiya Subaru mời Akiyama Kanau vào nhà, cả hai ngồi ở phòng khách, trò chuyện vài câu. Anh ta giả vờ lơ đãng hỏi: “Nhân tiện, tôi nhớ trong video ứng tuyển trên mạng, da anh Akiyama hình như… đen hơn bây giờ nhiều?”
Đôi mắt chàng trai tóc nâu lóe lên tia sắc bén. Cậu xoa cằm, nghiêm túc: “Nếu anh thích da ngăm, tôi có thể đi tắm nắng.”
Okiya Subaru: “…Không cần đâu.”
Okiya Subaru, tên thật là Akai Shuichi, giả chết và cải trang thành Okiya Subaru, hiện đang ẩn náu tại nhà Kudo. Khi thấy thông tin ứng tuyển của Bourbon trên mạng, anh ta nghi ngờ tổ chức có động tĩnh, nên mới thuê người này.
Không ngờ người đến lại không phải Bourbon.
Chàng trai tóc nâu này có quan hệ gì với Bourbon? Cũng là người của tổ chức sao?
Giữ cậu ta lại có thể moi được thêm thông tin.
Đáng để mạo hiểm.
Akiyama Kanau cũng có thu hoạch bất ngờ. Khi vào nhà, theo thói quen, cậu dùng Máy Đo Độ Tinh Khiết Linh Hồn quét Okiya Subaru, không ngờ độ tinh khiết linh hồn của anh ta không hề thua kém Bourbon.
Từ hôm nay, Akiyama Kanau và Okiya Subaru là bạn tốt.
Okiya Subaru đã báo trước với chủ nhà rằng anh ta thuê một đầu bếp qua mạng. Phòng cho Akiyama Kanau cũng được chuẩn bị sẵn.
Akiyama Kanau chỉ mang một chiếc ba lô, ném lên giường, xoa tay: “Xong, bắt đầu làm việc thôi.”
Okiya Subaru: “?”
Anh ta nhìn ra ngoài, giờ đã qua bữa trưa, còn xa mới đến bữa tối. Nhìn lại chàng trai tóc nâu, cậu đã cởϊ áσ hoodie, quấn chiếc tạp dề không biết lôi từ đâu ra, cầm chổi, trán buộc băng đô ghi chữ “Cố lên”.
Đối diện ánh mắt nghi hoặc của Okiya Subaru, Akiyama Kanau vung tay: “Đừng lo, ở nhà trước tôi chuyên làm vệ sinh, tôi có kinh nghiệm.”
Giọng cậu vẫn dịu dàng, nhẹ nhàng. Diễn xuất đã thành bản năng, chú ý chi tiết cũng ăn sâu vào máu.
Dù thực tế, Akiyama Kanau chẳng biết gì về dọn dẹp.
Khi khoác lên Acc clone này, cậu chính là nhân vật đó.
Okiya Subaru pha hai tách trà. Chàng trai vừa nãy còn hăng hái giờ đã ỉu xìu, nằm bò trên ghế sofa, đôi mắt đỏ như vừa khóc.
Cậu liếc Okiya Subar cao lớn, anh ta đặt khay trà lên bàn, giọng ôn hòa: “Mệt thì uống tách trà nghỉ ngơi nhé?”
“Anh… anh tốt quá…” Akiyama Kanau thở hổn hển. “Nhưng ngôi nhà này lớn quá.”
“Đừng vội, uống trà xong tôi giúp cậu dọn.” Okiya Subaru nâng tách trà, nhẹ nhàng thổi hơi nóng, trông rất nho nhã.
“Anh Okiya là nhà nghiên cứu à?” Akiyama Kanau hỏi.
“Ừ, tôi là nghiên cứu sinh khoa Công nghệ, Đại học Tohto.”
“Tuyệt thật!” Akiyama Kanau xuýt xoa ngưỡng mộ.
8
0
3 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
