0 chữ
Chương 10
Chương 10
Bóng tối bao trùm cả căn phòng, Hạ Mê mỉm cười.
Cô nói: “Tiểu Bì, em đừng tưởng chị không nhìn thấy em thì em có thể yên tâm. Đây là phòng của chị, chị biết rõ như lòng bàn tay mỗi góc có gì, trong tình huống không có ánh sáng, em nghĩ ai sẽ có lợi thế?”
Trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển lo lắng, Hạ Mê không nói hai lời, tiện tay chộp lấy vật gần nhất, ném về phía phát ra âm thanh.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Hạ Mê chợt nhận ra, vật cô vừa ném là chai tinh chất dưỡng da đắt tiền của cô, đựng trong chai thủy tinh.
Đây còn là chai tinh chất mà năm cô học đại học năm ba, dưới sự xúi giục của bạn cùng phòng, cô đã nhịn ăn nhịn tiêu để nhờ người mua hộ, mua về tay vẫn tiếc không dám dùng, chỉ trong những ngày có sự kiện quan trọng mới dùng từng chút một theo đơn vị mililit!
Trong khoảnh khắc đó, trái tim Hạ Mê như rỉ máu.
Nhưng cô vẫn phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Sao rồi? Trong căn phòng này chị nhắm mắt cũng có thể tìm thấy mọi thứ, em có chắc vẫn muốn chơi trò trốn tìm với chị không?”
Trong lòng cô đang run rẩy, nhưng giọng nói lại rất vững vàng, thật đáng sợ!
Cuối cùng người vô hình ẩn nấp trong phòng cũng đầu hàng, Hạ Mê nghe thấy một giọng nói rất nhỏ: “Chị Tiểu Hạ, đừng giao em cho mẹ, mẹ sẽ gϊếŧ em mất.”
Giọng nói nghe có vẻ yếu ớt, đáng thương, vô vọng, nhưng Hạ Mê không dễ bị lừa.
Trong trò chơi《Chung cư Hani》, “Tiểu Mê” mở cửa sẽ bị hàng xóm gϊếŧ chết, đóng cửa cũng sẽ chết.
Đã biết rằng dì hàng xóm không thể vào nhà cô nếu không được cho phép, vậy “Tiểu Mê” bị ai gϊếŧ? Có phải chính là “kẻ ngoại lai” đang ẩn nấp trong phòng này không?
Hạ Mê nói: “Trước hết hãy nói xem em vào phòng chị bằng cách nào đi, chị nhớ là vừa nãy còn nghe thấy mẹ em đang mắng em mà.”
Người vô hình nhỏ giọng nói: “Chị mở cửa nên em mới vào được.”
Hạ Mê vừa nhận được lời hứa về suất đặc cách từ số điện thoại lạ, đang cầm rìu ưỡn ngực định ra ngoài tung hoành ngang dọc, ai ngờ vừa mở cửa đã bị người mẹ ở căn 704 chặn lại, chắc là lúc đó người vô hình đã vào được.
Khe cửa Hạ Mê mở chỉ đủ cho một bàn tay luồn vào, một học sinh trung học cao 165cm không thể chen vào được.
Tuy nhiên, cậu bé đã biến thành người vô hình rồi, vấn đề kích thước có vẻ cũng không còn quan trọng nữa.
Cô nói: “Tiểu Bì, em đừng tưởng chị không nhìn thấy em thì em có thể yên tâm. Đây là phòng của chị, chị biết rõ như lòng bàn tay mỗi góc có gì, trong tình huống không có ánh sáng, em nghĩ ai sẽ có lợi thế?”
Trong phòng vang lên tiếng thở hổn hển lo lắng, Hạ Mê không nói hai lời, tiện tay chộp lấy vật gần nhất, ném về phía phát ra âm thanh.
Tiếng thủy tinh vỡ vang lên.
Hạ Mê chợt nhận ra, vật cô vừa ném là chai tinh chất dưỡng da đắt tiền của cô, đựng trong chai thủy tinh.
Đây còn là chai tinh chất mà năm cô học đại học năm ba, dưới sự xúi giục của bạn cùng phòng, cô đã nhịn ăn nhịn tiêu để nhờ người mua hộ, mua về tay vẫn tiếc không dám dùng, chỉ trong những ngày có sự kiện quan trọng mới dùng từng chút một theo đơn vị mililit!
Nhưng cô vẫn phải cố gắng tỏ ra mạnh mẽ, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra mà nói: “Sao rồi? Trong căn phòng này chị nhắm mắt cũng có thể tìm thấy mọi thứ, em có chắc vẫn muốn chơi trò trốn tìm với chị không?”
Trong lòng cô đang run rẩy, nhưng giọng nói lại rất vững vàng, thật đáng sợ!
Cuối cùng người vô hình ẩn nấp trong phòng cũng đầu hàng, Hạ Mê nghe thấy một giọng nói rất nhỏ: “Chị Tiểu Hạ, đừng giao em cho mẹ, mẹ sẽ gϊếŧ em mất.”
Giọng nói nghe có vẻ yếu ớt, đáng thương, vô vọng, nhưng Hạ Mê không dễ bị lừa.
Trong trò chơi《Chung cư Hani》, “Tiểu Mê” mở cửa sẽ bị hàng xóm gϊếŧ chết, đóng cửa cũng sẽ chết.
Đã biết rằng dì hàng xóm không thể vào nhà cô nếu không được cho phép, vậy “Tiểu Mê” bị ai gϊếŧ? Có phải chính là “kẻ ngoại lai” đang ẩn nấp trong phòng này không?
Người vô hình nhỏ giọng nói: “Chị mở cửa nên em mới vào được.”
Hạ Mê vừa nhận được lời hứa về suất đặc cách từ số điện thoại lạ, đang cầm rìu ưỡn ngực định ra ngoài tung hoành ngang dọc, ai ngờ vừa mở cửa đã bị người mẹ ở căn 704 chặn lại, chắc là lúc đó người vô hình đã vào được.
Khe cửa Hạ Mê mở chỉ đủ cho một bàn tay luồn vào, một học sinh trung học cao 165cm không thể chen vào được.
Tuy nhiên, cậu bé đã biến thành người vô hình rồi, vấn đề kích thước có vẻ cũng không còn quan trọng nữa.
2
0
2 tuần trước
19 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
