TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 47
Chương 47: Khương Khương, chân tớ đau quá

Nghe thấy tiếng kêu của cô ta, Khương Kiến Nguyệt lập tức liên tưởng đến vài tình huống không hay, siết chặt điện thoại, giọng nói cũng trở nên gấp gáp hơn.

"Hô... Hô...”

Từ loa điện thoại truyền đến vài tiếng thở gấp, sau đó là giọng nói kìm nén của Ngụy Yên, nghe như đang chịu đựng cơn đau nào đó: “Không... không sao, chỉ là tớ hơi chóng mặt, lúc dậy vô tình làm rơi chai rượu, chân bị... bị mảnh kính cứa trúng."

"A...” Một tiếng hít sâu đầy đau đớn vang lên.

Không đợi Khương Kiến Nguyệt hỏi thêm, Ngụy Yên đã vội nói: "Khương Khương, chân tớ đau quá, cậu... cậu có thể lên đây đón tớ không?"

Giọng của Ngụy Yên nghe đầy cẩn trọng, xen lẫn chút đáng thương, có lẽ sợ Khương Kiến Nguyệt từ chối, cô ta lại bổ sung: “Tớ đã nói với lễ tân rồi, cậu chắc... chắc có thể vào được, Khương Khương, tớ hình như... tớ muốn nôn... Ọe...”

"Tút...”

Khương Kiến Nguyệt nghe thấy tiếng cuộc gọi bị cắt đứt.

"Gọi thêm người đến, dọn sạch mảnh kính trên sàn đi."

Thiệu Thần Vi chỉ tay vào những mảnh kính vỡ dưới đất, nói với nam nhân viên phục vụ bên cạnh.

"Vâng, thưa ngài."

"Diễn xuất của cô Ngụy không tệ, còn giỏi hơn con bé họ Từ kia nhiều, tôi thấy giải thưởng nên trao cho cô mới đúng."

Người đàn ông mặc áo sơ mi lụa màu xanh đậm ngả người trên chiếc ghế sofa da thật màu đen của Busnelli, dáng vẻ bất cần.

Anh có mái tóc kiểu sói uốn nhuộm màu xám bạc, gương mặt tuấn tú, đôi mắt phượng toát lên vẻ lạnh lùng và quý phái. Nhưng vẻ tàn bạo ẩn hiện trong ánh mắt lại khiến tổng thể con người anh trông có chút bất kham, mang theo vẻ lưu manh bất cần.

Yến Trị Càn thản nhiên gảy tàn thuốc, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc khi nhìn về phía Ngụy Yên đang đứng trước mặt.

"Cậu Yến, cô ta tên là Từ Duệ."

Thiệu Thần Vi bắt chéo chân, cười cợt, tay còn lắc lư ly champagne dài mảnh: "Anh đúng là người bận rộn, mới tối qua còn vui vẻ với người ta, hôm nay đã quên luôn tên rồi."

Yến Trị Càn hừ lạnh một tiếng, người hơi nghiêng về phía trước, dập điếu thuốc trong gạt tàn, không chút nể nang: “Chậc, đừng nhắc nữa, cô ta chán lắm, gầy trơ xương, hai lạng thịt trên ngực chắc cũng là đồ giả. Tôi ban cho cô ta một cái giải thưởng đã là may rồi, còn muốn tôi nhớ tên ư? Cô ta xứng sao?"

Dứt lời, anh lại rút một điếu thuốc từ hộp trên sofa. Người bên cạnh liếc mắt ra hiệu, Ngụy Yên lập tức hiểu ý, cầm bật lửa trên bàn, nhẹ nhàng nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Yến Trị Càn, giúp anh châm lửa.

4

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.