0 chữ
Chương 31
Chương 31: Ra ngoài! Ra ngoài
Loại thuốc mà bác sĩ riêng kê cuối cùng cũng không quá mạnh, dù sao thì cơ thể của Ninh Tang Tang cũng yếu ớt, thuốc mạnh cô không chịu nổi.
Cùng lúc đó, tại tập đoàn Dạ thị, trong văn phòng tổng giám đốc.
Dạ Hàn Trầm đã đi làm. Anh đứng thẳng tắp trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn, sắc mặt tái nhợt, đang nhíu mày lắng nghe người giúp việc báo cáo về tình hình bệnh của Tang Tang.
“Tổng giám đốc Dạ, bà chủ uống thuốc xong thì cứ ngủ mê man suốt, chỉ tỉnh dậy một lần để xin nước.”
“Lúc uống thuốc, cô ấy có làm loạn không?”
Dạ Hàn Trầm biết rất rõ, Tang Tang luôn sợ vị đắng.
Dù sao thì vị giác của Tang Tang luôn nhạy cảm hơn người thường rất nhiều. Mỗi lần uống thuốc đều phải để anh vừa dỗ vừa dọa mới chịu uống.
“Không có, tổng giám đốc Dạ. Lần này bà chủ uống thuốc rất ngoan, không chỉ uống thuốc, cả ngày hôm nay cô ấy cũng rất ngoan, không náo loạn đòi gặp cái người họ Tống kia nữa. Cô ấy hoặc là đang ngủ, hoặc là ngẩn người.”
Hử? Mỗi ngày Ninh Tang Tang đều ầm ĩ đòi anh thả Tống Diễn Châu, hôm nay sao bỗng dưng lại không ầm ĩ nữa?
Dạ Hàn Trầm theo bản năng cảm thấy có chút bất thường và bất an. Anh nhanh chóng xử lý xong công việc trong tay, rồi lập tức về nhà sớm.
Khi mở cửa gác mái, Dạ Hàn Trầm phát hiện Ninh Tang Tang lúc này đang tỉnh.
Nhưng người ban nãy còn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng anh, lập tức trong đôi mắt to ươn ướt liền hiện lên một tia tức giận.
Dù gì thì cầu xin cũng chẳng có tác dụng, cô đang nghĩ cách khác để cứu Tống Diễn Châu, mới chỉ nghĩ ra được chút manh mối thì lại bị người đàn ông này làm gián đoạn.
Cô rất tức.
Bực dọc quấn chăn nhỏ, từng chút từng chút dịch người sang bên tường, như thể không muốn để ý đến người đàn ông này.
Nhưng Dạ Hàn Trầm lại lập tức kéo cô lại, lật tung chăn lên, bên trong là một chiếc bánh trôi trắng tròn lăn lóc.
Dạ Hàn Trầm trực tiếp cởϊ áσ khoác, chui vào trong nằm.
Ninh Tang Tang trừng to mắt đẫm lệ nhìn anh: “Ra ngoài! Ra ngoài!”
Ninh Tang Tang bắt đầu giở trò trẻ con, đôi chân nhỏ giận dỗi đạp loạn lên người anh, như thể muốn đá anh ra khỏi chăn.
Nhưng lại bị người đàn ông tóm chặt lấy đôi chân nhỏ!
Tang Tang lập tức cứng đờ người, lúc này mới đột nhiên nhớ ra người đàn ông này không dễ chọc, sợ hãi vội vàng rút chân lại.
Cô còn vội vàng dịch sang phía mép giường theo hướng ngược lại.
Cùng lúc đó, tại tập đoàn Dạ thị, trong văn phòng tổng giám đốc.
Dạ Hàn Trầm đã đi làm. Anh đứng thẳng tắp trước ô cửa sổ sát đất rộng lớn, sắc mặt tái nhợt, đang nhíu mày lắng nghe người giúp việc báo cáo về tình hình bệnh của Tang Tang.
“Tổng giám đốc Dạ, bà chủ uống thuốc xong thì cứ ngủ mê man suốt, chỉ tỉnh dậy một lần để xin nước.”
“Lúc uống thuốc, cô ấy có làm loạn không?”
Dạ Hàn Trầm biết rất rõ, Tang Tang luôn sợ vị đắng.
Dù sao thì vị giác của Tang Tang luôn nhạy cảm hơn người thường rất nhiều. Mỗi lần uống thuốc đều phải để anh vừa dỗ vừa dọa mới chịu uống.
“Không có, tổng giám đốc Dạ. Lần này bà chủ uống thuốc rất ngoan, không chỉ uống thuốc, cả ngày hôm nay cô ấy cũng rất ngoan, không náo loạn đòi gặp cái người họ Tống kia nữa. Cô ấy hoặc là đang ngủ, hoặc là ngẩn người.”
Dạ Hàn Trầm theo bản năng cảm thấy có chút bất thường và bất an. Anh nhanh chóng xử lý xong công việc trong tay, rồi lập tức về nhà sớm.
Khi mở cửa gác mái, Dạ Hàn Trầm phát hiện Ninh Tang Tang lúc này đang tỉnh.
Nhưng người ban nãy còn đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe thấy tiếng anh, lập tức trong đôi mắt to ươn ướt liền hiện lên một tia tức giận.
Dù gì thì cầu xin cũng chẳng có tác dụng, cô đang nghĩ cách khác để cứu Tống Diễn Châu, mới chỉ nghĩ ra được chút manh mối thì lại bị người đàn ông này làm gián đoạn.
Cô rất tức.
Bực dọc quấn chăn nhỏ, từng chút từng chút dịch người sang bên tường, như thể không muốn để ý đến người đàn ông này.
Dạ Hàn Trầm trực tiếp cởϊ áσ khoác, chui vào trong nằm.
Ninh Tang Tang trừng to mắt đẫm lệ nhìn anh: “Ra ngoài! Ra ngoài!”
Ninh Tang Tang bắt đầu giở trò trẻ con, đôi chân nhỏ giận dỗi đạp loạn lên người anh, như thể muốn đá anh ra khỏi chăn.
Nhưng lại bị người đàn ông tóm chặt lấy đôi chân nhỏ!
Tang Tang lập tức cứng đờ người, lúc này mới đột nhiên nhớ ra người đàn ông này không dễ chọc, sợ hãi vội vàng rút chân lại.
Cô còn vội vàng dịch sang phía mép giường theo hướng ngược lại.
15
0
3 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
