0 chữ
Chương 28
Chương 28: Á... đau quá... buông tôi ra! Tôi không muốn xăm
Nói xong cô lại loạng choạng bước ra mưa, nhưng bước chân đã không còn vững vàng, rõ ràng đang rất yếu.
Cuối cùng vẫn là Dạ Hàn Trầm bế ngang cô lên từ phía sau. Anh không nói một lời nào, chỉ ôm cô trở về gác lầu.
Trong cơn mê man, Ninh Tang Tang quay đầu nhìn lại, thấy Tống Diễn Châu cũng đã được đưa đi, lúc ấy cô mới thở phào một hơi rồi ngất lịm.
“Chăm sóc bà chủ cho tốt.”
Dạ Hàn Trầm lạnh lùng ra lệnh cho người hầu rồi tự tay bón cho cô uống nước gừng, đắp lại chăn cho cô xong mới rời khỏi gác.
Dưới lầu, đèn trong vườn hoa sau vẫn sáng suốt cả đêm.
Dạ Hàn Trầm cố chịu đựng cơn đau do vết thương, lảo đảo từng bước một tìm kiếm dưới cơn mưa tầm tã.
Chiếc quần tây cao cấp màu đen của anh ướt đẫm, dính đầy bùn đất, trong mắt là tơ máu đỏ thẫm.
Cố chấp. Đáng sợ.
Thư ký Vương định khuyên can, nhưng anh ta đã theo Dạ Hàn Trầm suốt mười năm, còn hai chiếc nhẫn kia thì đã theo Dạ Hàn Trầm tận mười lăm năm…
Tất cả người làm trong nhà đều được lệnh tìm kiếm suốt cả đêm, họ gần như lật tung cả hậu hoa viên.
Thế nhưng chiếc nhẫn lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại dấu vết nào.
Đến tận sáng sớm hôm sau, không khí trong nhà họ Dạ vô cùng đè nén, có thể nói là ngột ngạt đến cực điểm!
Trong gác lầu, trên chiếc giường công chúa, gương mặt Ninh Tang Tang vẫn đỏ bừng vì sốt, đôi môi hồng nhỏ hé mở thều thào hít thở.
Ngay bên cạnh, Dạ Hàn Trầm liên tục ho dữ dội, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, anh lại bệnh nặng hơn rồi.
Anh chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn còn lại duy nhất trên đốt ngón tay, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sang ngón áp út trống trơn của cô.
“Làm đi!”
Giọng anh lạnh băng ra lệnh cho thợ xăm đang đứng cung kính một bên, không lộ chút cảm xúc:
“Tôi muốn cả đời này cô ấy chỉ có thể đeo chiếc nhẫn cưới mà tôi trao!”
Nửa tiếng sau, Ninh Tang Tang bị đau mà tỉnh dậy.
Khi mở mắt, cô phát hiện ngón áp út tay phải mình đang bị xăm nhẫn!
Vì muốn cô nhớ kỹ bài học nên Dạ Hàn Trầm không cho gây mê, từng mũi kim châm vào đau đến mức nước mắt cô trào ra không ngừng.
“Á... đau quá... buông tôi ra! Tôi không muốn xăm! Tôi không muốn!”
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tang Tang đỏ bừng vì sốt, cô yếu ớt giãy giụa, tiếng kêu đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, cô mới phát hiện ra tay chân mình đều bị dây buộc chặt vào bốn góc giường, duỗi thẳng ra, hoàn toàn không thể động đậy.
Cuối cùng vẫn là Dạ Hàn Trầm bế ngang cô lên từ phía sau. Anh không nói một lời nào, chỉ ôm cô trở về gác lầu.
Trong cơn mê man, Ninh Tang Tang quay đầu nhìn lại, thấy Tống Diễn Châu cũng đã được đưa đi, lúc ấy cô mới thở phào một hơi rồi ngất lịm.
“Chăm sóc bà chủ cho tốt.”
Dạ Hàn Trầm lạnh lùng ra lệnh cho người hầu rồi tự tay bón cho cô uống nước gừng, đắp lại chăn cho cô xong mới rời khỏi gác.
Dưới lầu, đèn trong vườn hoa sau vẫn sáng suốt cả đêm.
Dạ Hàn Trầm cố chịu đựng cơn đau do vết thương, lảo đảo từng bước một tìm kiếm dưới cơn mưa tầm tã.
Chiếc quần tây cao cấp màu đen của anh ướt đẫm, dính đầy bùn đất, trong mắt là tơ máu đỏ thẫm.
Thư ký Vương định khuyên can, nhưng anh ta đã theo Dạ Hàn Trầm suốt mười năm, còn hai chiếc nhẫn kia thì đã theo Dạ Hàn Trầm tận mười lăm năm…
Tất cả người làm trong nhà đều được lệnh tìm kiếm suốt cả đêm, họ gần như lật tung cả hậu hoa viên.
Thế nhưng chiếc nhẫn lại như bốc hơi khỏi nhân gian, không để lại dấu vết nào.
Đến tận sáng sớm hôm sau, không khí trong nhà họ Dạ vô cùng đè nén, có thể nói là ngột ngạt đến cực điểm!
Trong gác lầu, trên chiếc giường công chúa, gương mặt Ninh Tang Tang vẫn đỏ bừng vì sốt, đôi môi hồng nhỏ hé mở thều thào hít thở.
Ngay bên cạnh, Dạ Hàn Trầm liên tục ho dữ dội, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, anh lại bệnh nặng hơn rồi.
Anh chậm rãi vuốt ve chiếc nhẫn còn lại duy nhất trên đốt ngón tay, ánh mắt chuyển từ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô sang ngón áp út trống trơn của cô.
Giọng anh lạnh băng ra lệnh cho thợ xăm đang đứng cung kính một bên, không lộ chút cảm xúc:
“Tôi muốn cả đời này cô ấy chỉ có thể đeo chiếc nhẫn cưới mà tôi trao!”
Nửa tiếng sau, Ninh Tang Tang bị đau mà tỉnh dậy.
Khi mở mắt, cô phát hiện ngón áp út tay phải mình đang bị xăm nhẫn!
Vì muốn cô nhớ kỹ bài học nên Dạ Hàn Trầm không cho gây mê, từng mũi kim châm vào đau đến mức nước mắt cô trào ra không ngừng.
“Á... đau quá... buông tôi ra! Tôi không muốn xăm! Tôi không muốn!”
Khuôn mặt nhỏ của Ninh Tang Tang đỏ bừng vì sốt, cô yếu ớt giãy giụa, tiếng kêu đầy đau đớn và tuyệt vọng.
Nhưng lúc này, cô mới phát hiện ra tay chân mình đều bị dây buộc chặt vào bốn góc giường, duỗi thẳng ra, hoàn toàn không thể động đậy.
16
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
