TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4
Chương 4

Khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, mặc quân phục tối màu. Mái tóc cắt ngắn càng tôn lên những đường nét rắn rỏi trên gương mặt nghiêm túc, điển trai, mang theo một khí chất lạnh lùng khó gần. Đôi mắt sâu thẳm như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.

Phó Cục trưởng Trần từ lâu đã rất xem trọng người trẻ tuổi tài năng này.

“Có chuyện gì quan trọng mà khiến ngài phải đích thân tới đây?” Diệp Cẩn Thần nhìn ông, giọng bình tĩnh.

“Phân công lần này đã có kết quả, tôi mang danh sách tới cho cậu.”

Ông đưa tập hồ sơ qua, giọng điệu nhẹ nhàng hơn hẳn: “Nghe nói cậu không chịu đi viện, tiện đường tôi tới xem cậu thế nào.”

Dù sao cũng là người mình quản lý, không quan tâm không được.

“Cảm ơn ngài, tôi không sao.” Diệp Cẩn Thần đáp, vẫn giữ giọng điềm tĩnh như cũ.

Phó Cục trưởng lại hỏi han thêm vài câu, khuyên anh nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ càng, nhưng anh chỉ gật đầu cho có lệ.

Khi người kia rời đi, Diệp Cẩn Thần mới cúi đầu nhìn tập hồ sơ. Vừa lật ra xem, anh đã cau mày lại.

Tang Đồng, nữ, 20 tuổi. Chức vụ là cố vấn đặc biệt?

Chỗ kẹp ảnh trong tập hồ sơ lại trống không, anh lật vài trang nhưng vẫn không thấy ảnh đâu. Rơi ở đâu rồi sao?

Lật tiếp sang phần lý lịch, nội dung ghi khá chi tiết. Cô gái này có vẻ còn rất trẻ nhưng bảng thành tích thì dài đến mấy trang. Năng lực phá án nổi bật, từng tham gia điều tra nhiều vụ lớn.

Hai mươi tuổi mà đã có hồ sơ thế này, quả thật khiến người ta kinh ngạc. Chỉ là... Tổ 8 xưa nay chưa từng nhận nữ nhân viên. Công việc nhiều, lại vất vả, không dễ gì mà chịu đựng được.

Không chỉ vậy, lần này còn để Phó Cục đích thân đưa người tới. Lẽ nào là “con cưng” của cấp trên? Không khéo lại là kiểu nhân vật khó chiều.

Vẻ mặt Diệp Cẩn Thần dần nghiêm lại, đang định lật thêm thì cánh cửa văn phòng bị gõ nhẹ.

“Đội trưởng Diệp, mời anh đến phòng tiếp khách nhận người.”

“Rõ.” Anh đóng tập hồ sơ lại, đứng dậy, bước về phía phòng tiếp khách.

Vừa mở cửa, anh đã nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn đang ngồi bên bàn họp. Có lẽ nghe tiếng cửa mở, cô gái đang nghịch điện thoại kia cũng ngẩng đầu nhìn sang.

Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cô sững người.

Không ngờ lại là anh...

Cô khẽ siết bàn tay, cảm xúc ngượng ngùng trong lòng cố gắng kìm lại, rồi nở nụ cười lịch sự. Dù sao cũng là người đã cứu mình, cô vẫn rất biết ơn.

Một gương mặt nhỏ nhắn hiện lên trước mắt anh.

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.