TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Dưới ánh sáng mờ mờ, làn da trắng như ngọc của cô dường như được nhuộm bởi một tầng ửng đỏ mỏng.

Tấm ga giường đen tuyền bên dưới in lên đó bóng người chồng lên nhau.

Cô từ từ mở mắt, nhìn lên người đàn ông phía trên. Trán anh đã lấm tấm mồ hôi, dưới ánh đèn lờ mờ, phản chiếu lấp lánh. Anh chống tay ngồi dậy, tháo bỏ chiếc sơ mi ướt đẫm mồ hôi.

Ánh mắt cô bất giác rời xuống theo chuyển động đó. Cơ bụng rắn chắc, rõ nét, đường nhân ngư ẩn hiện mê hoặc...

Còn chưa kịp nhìn kỹ, tay cô đã bị anh giữ chặt, giơ lên cao quá đầu. Lưng bàn tay cảm nhận được chút lạnh từ thành giường bọc da. Anh giữ chặt eo cô, siết nhẹ.

Giây tiếp theo, nụ hôn không còn nhẹ nhàng như lúc trước. Anh cúi xuống lần nữa, lần này mang theo sự mãnh liệt và khao khát dữ dội khiến cô không kịp trở tay...

...

“Bạn học, em có bị thương không?”

Một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, có phần lạnh lùng nhưng lại xen chút dịu dàng, an ủi.

Tang Đồng giật mình bừng tỉnh, toàn thân đẫm mồ hôi. Cô thở gấp từng hơi, ánh mắt trống rỗng dần lấy lại tiêu cự, ngước lên nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

Cao gần một mét chín, thân hình rắn rỏi hơi cúi xuống. Trước mắt cô là gương mặt với những đường nét góc cạnh rõ ràng, hàng chân mày sắc lạnh ẩn giấu nỗi lo lắng, đôi mắt sâu thẳm ánh lên vẻ ôn hòa khó giấu.

Cô gái trước mặt trông còn rất trẻ, lúc này sắc mặt trắng bệch. Chắc do vừa bị kích động nên vẫn còn sợ, phản ứng hơi chậm chạp.

Mùi máu tanh nồng nặc bất chợt lan đến, ánh mắt Tang Đồng rơi lên vai anh. Cả một mảng lớn máu nhuộm đỏ chiếc sơ mi trắng.

Cô cảm thấy bên má hơi ươn ướt, đưa tay lau thử, đầu ngón tay dính đầy máu đỏ.

Cô ngây người. Gương mặt dần trở nên phức tạp.

Cô có một bí mật từ sau vụ tai nạn năm mười lăm tuổi, chỉ cần tiếp xúc với máu của người khác, cô sẽ nhìn thấy những mảnh ghép quá khứ... hoặc tương lai.

Mà máu của anh... dính lên má cô.

Nghĩa là, những hình ảnh vừa rồi là tương lai sao?

Tang Đồng: “!!!”

Thôi xong rồi, giờ quay về quê làm việc chắc còn kịp ha?

“Lão Trương, anh đưa cô ấy tới bệnh viện một chuyến.” Diệp Cẩn Thần quay sang nói với đồng đội.

“Cảm ơn, không cần đâu, tôi không bị thương.”

Tang Đồng nhanh chóng hoàn hồn, liếc qua bộ cảnh phục trên người anh, nghiêm túc đáp lời.

Dù nói vậy, đối phương vẫn kiên quyết đưa cô đi bệnh viện. Không chỉ để kiểm tra có bị thương hay không, mà còn phải làm thêm tâm lý trị liệu. Dù sao cũng là vụ bắt cóc, không khéo cô bé sẽ để lại bóng ma tâm lý.

9

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.