TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 15

Hắn đứng đó, khoác lên mình một chiếc áo choàng dài màu trắng viền vàng, gió nhẹ thổi tung những lọn tóc đen mượt của hắn. Ánh mắt hổ phách sắc lạnh quét qua nàng ngay khi nàng bước tới.

"Ngươi có thích nơi này không?" Hắn hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa uy quyền tuyệt đối.

Lilia cúi đầu, bàn tay đan chặt vào nhau. "Rất đẹp... Bệ hạ..."

"Đẹp..." Hắn bật cười khẽ, tiến lại gần nàng từng bước một. "Nhưng dù đẹp đến đâu, vẫn chỉ là một chiếc l*иg vàng."

Lilia ngẩng đầu, ánh mắt dao động. "Bệ hạ..."

Hắn ngắt lời, ánh mắt tối lại. "Ngươi có biết con chim nhỏ trong l*иg, dù có hót hay đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là một con chim chờ chết?"

Lilia sững người, hơi thở nghẹn lại. "Ta... ta không dám..."

Atlas Seth nghiêng đầu, cúi xuống, bàn tay chạm nhẹ vào tóc nàng, chậm rãi vuốt dọc xuống gáy. "Không dám? Vậy tại sao ngươi luôn khóc mỗi lần gặp ta? Sợ hãi là một thứ cảm xúc thú vị... nhưng nếu lạm dụng quá, nó sẽ khiến ta cảm thấy nhàm chán."

Lilia cảm thấy một nỗi tuyệt vọng khủng khϊếp dâng lên trong lòng. Hắn không chỉ muốn kiểm soát thân thể nàng, mà còn muốn nghiền nát cả linh hồn nàng.

"Ngày mai..." Hắn chậm rãi nói, ánh mắt trở nên lạnh lẽo hơn. "Ta sẽ rời hoàng cung để tuần tra biên giới. Nhưng trước khi đi, ta muốn ngươi hiểu một điều..."

"Điều... điều gì...?" Lilia thì thầm, giọng nói nghẹn ngào.

Atlas Seth cúi xuống, hơi thở ấm nóng phả lên làn da mịn màng của nàng. "Ngươi là của ta. Dù ngươi sống hay chết, ngươi cũng thuộc về ta."

Sau khi rời khỏi khu vườn, Lilia được đưa về tẩm cung của mình. Nàng ngồi thẫn thờ bên cửa sổ, đôi mắt vô hồn dõi theo ánh trăng bạc đang len lỏi qua những tán cây cọ cao lớn. Làn gió sa mạc thổi nhẹ qua rèm lụa mỏng, nhưng không thể xua tan được nỗi buốt giá trong lòng nàng.

"Ngươi không thể thoát khỏi ta. Dù ngươi cố gắng đến đâu, ta vẫn sẽ là người quyết định số phận của ngươi."

Lời nói của Atlas Seth vang vọng trong đầu nàng, lặp đi lặp lại như một lời nguyền không thể xóa bỏ. Bàn tay nhỏ bé vô thức siết chặt lấy vạt váy, móng tay ghì sâu đến mức hằn đỏ lên da thịt.

"Hức..." Lilia bật ra một tiếng nức nhẹ. Nàng không biết mình đã khóc bao nhiêu lần kể từ khi đến nơi này. Có lẽ, nước mắt là thứ duy nhất còn sót lại mà nàng có thể kiểm soát được.

Một tiếng gõ cửa khẽ vang lên.

"Tiểu thư, đã đến giờ ăn tối."

Lilia chậm rãi lau nước mắt, hít một hơi thật sâu trước khi đứng dậy. Nàng không đói, nhưng nàng biết mình không có quyền từ chối. Bước chân nàng nặng nề tiến về phía bàn ăn, nơi đã bày sẵn những món ăn xa hoa bậc nhất hoàng cung.

Nhưng nàng không thể nuốt nổi.

13

0

2 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.