0 chữ
Chương 13
Chương 13
Atlas Seth đứng trong bóng tối, tay mân mê một ly rượu nho đỏ thẫm. Ánh lửa từ đèn dầu hắt lên gương mặt góc cạnh của hắn, tạo nên một vẻ đẹp nguy hiểm và lạnh lẽo.
Hắn nhớ lại lời của tế tư từ nhiều năm trước.
"Một ngày nào đó, sẽ có một nữ nhân khiến bệ hạ dành cả sinh mệnh để yêu. Nàng ấy sẽ là ánh sáng duy nhất giữa sa mạc cát bỏng."
Atlas Seth đã cười khẩy khi nghe những lời đó.
Yêu? Hắn là Pharaoh, là kẻ nắm giữ sinh mạng hàng ngàn người trong tay. Quyền lực của hắn là tuyệt đối. Hắn cần gì tình yêu? Một thứ cảm xúc phù phiếm và yếu đuối.
Nhưng bây giờ, khi ánh mắt hắn nhớ lại trên thân hình nhỏ bé của Lilia đang run rẩy, hắn cảm thấy trong lòng có gì đó khẽ lay động.
Chỉ là... tò mò.
Hắn tự nhủ như vậy.
Đêm xuống.
Gió sa mạc thổi nhẹ qua những tấm rèm lụa mỏng, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt. Lilia ngồi bên khung cửa sổ, ánh trăng bạc chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của nàng.
Nàng vươn tay ra, để ánh trăng tràn qua lòng bàn tay. Bàn tay ấy từng nắm lấy tự do, từng chạm vào hạnh phúc, nhưng giờ đây... chỉ còn lại khoảng trống lạnh lẽo.
Tiếng cười khẩy bỗng vang lên phía sau.
"Chỉ là một nữ nô của quốc gia bại trận, khóc lóc suốt ngày như vậy thì có gì đặc biệt chứ?"
Lilia giật mình quay lại. Ba cung nữ đứng ở cửa, ánh mắt khinh bỉ lướt qua nàng.
"Ngươi nghĩ mình là ai? Pharaoh để mắt đến ngươi chỉ là hứng thú nhất thời. Chẳng mấy chốc sẽ lại bị vứt ra chuồng chó thôi."
"Ta nghe nói những kẻ như ngươi ở quê nhà cũng chẳng là gì cả. Bây giờ được ở đây, hẳn là vinh dự lớn lắm nhỉ?" Một người khác hùa theo, nụ cười mỉa mai không che giấu.
Lilia cắn chặt môi, móng tay ghì sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Nàng run lên, muốn phản bác nhưng không dám. Cảm giác tủi nhục dâng lên nơi l*иg ngực, nhưng nước mắt lại cứ chực trào ra.
"a... không..." Nàng nức nở, giọng nói yếu ớt đứt quãng.
"Nhìn xem kìa, còn khóc nữa chứ. Ngươi nghĩ ai sẽ thương hại ngươi sao?" Một cung nữ bật cười châm chọc. "Nữ nô bại trận thì mãi chỉ là nữ nô thôi."
"Chát!"
Âm thanh trầm thấp vang lên.
Cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.
Ba cung nữ sững sờ, hai mắt trợn tròn khi thấy Atlas Seth đứng ngay cửa từ bao giờ. Bàn tay hắn vừa hạ xuống, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
"Ph... Pharaoh..." Một người lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu.
Atlas Seth không nhìn họ, ánh mắt vẫn chăm chú dán vào Lilia đang co rúm dưới nền đất. Hắn thấy vết máu trên lòng bàn tay nàng, đôi vai nhỏ bé run rẩy, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
"Ban chết cho tất cả." Hắn lạnh lùng ra lệnh, giọng nói nhẹ nhàng như vừa nói về chuyện thời tiết.
"Không...!" Một cung nữ thét lên. "Xin ngài... xin hãy tha cho chúng thần! Chúng thần không dám nữa...!"
Hắn nhớ lại lời của tế tư từ nhiều năm trước.
"Một ngày nào đó, sẽ có một nữ nhân khiến bệ hạ dành cả sinh mệnh để yêu. Nàng ấy sẽ là ánh sáng duy nhất giữa sa mạc cát bỏng."
Atlas Seth đã cười khẩy khi nghe những lời đó.
Yêu? Hắn là Pharaoh, là kẻ nắm giữ sinh mạng hàng ngàn người trong tay. Quyền lực của hắn là tuyệt đối. Hắn cần gì tình yêu? Một thứ cảm xúc phù phiếm và yếu đuối.
Nhưng bây giờ, khi ánh mắt hắn nhớ lại trên thân hình nhỏ bé của Lilia đang run rẩy, hắn cảm thấy trong lòng có gì đó khẽ lay động.
Chỉ là... tò mò.
Hắn tự nhủ như vậy.
Đêm xuống.
Gió sa mạc thổi nhẹ qua những tấm rèm lụa mỏng, mang theo hơi lạnh thấm vào da thịt. Lilia ngồi bên khung cửa sổ, ánh trăng bạc chiếu lên gương mặt nhợt nhạt của nàng.
Tiếng cười khẩy bỗng vang lên phía sau.
"Chỉ là một nữ nô của quốc gia bại trận, khóc lóc suốt ngày như vậy thì có gì đặc biệt chứ?"
Lilia giật mình quay lại. Ba cung nữ đứng ở cửa, ánh mắt khinh bỉ lướt qua nàng.
"Ngươi nghĩ mình là ai? Pharaoh để mắt đến ngươi chỉ là hứng thú nhất thời. Chẳng mấy chốc sẽ lại bị vứt ra chuồng chó thôi."
"Ta nghe nói những kẻ như ngươi ở quê nhà cũng chẳng là gì cả. Bây giờ được ở đây, hẳn là vinh dự lớn lắm nhỉ?" Một người khác hùa theo, nụ cười mỉa mai không che giấu.
Lilia cắn chặt môi, móng tay ghì sâu vào lòng bàn tay đến bật máu. Nàng run lên, muốn phản bác nhưng không dám. Cảm giác tủi nhục dâng lên nơi l*иg ngực, nhưng nước mắt lại cứ chực trào ra.
"Nhìn xem kìa, còn khóc nữa chứ. Ngươi nghĩ ai sẽ thương hại ngươi sao?" Một cung nữ bật cười châm chọc. "Nữ nô bại trận thì mãi chỉ là nữ nô thôi."
"Chát!"
Âm thanh trầm thấp vang lên.
Cả căn phòng chìm vào im lặng chết chóc.
Ba cung nữ sững sờ, hai mắt trợn tròn khi thấy Atlas Seth đứng ngay cửa từ bao giờ. Bàn tay hắn vừa hạ xuống, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo đến tàn nhẫn.
"Ph... Pharaoh..." Một người lắp bắp, mặt cắt không còn giọt máu.
Atlas Seth không nhìn họ, ánh mắt vẫn chăm chú dán vào Lilia đang co rúm dưới nền đất. Hắn thấy vết máu trên lòng bàn tay nàng, đôi vai nhỏ bé run rẩy, ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
"Ban chết cho tất cả." Hắn lạnh lùng ra lệnh, giọng nói nhẹ nhàng như vừa nói về chuyện thời tiết.
"Không...!" Một cung nữ thét lên. "Xin ngài... xin hãy tha cho chúng thần! Chúng thần không dám nữa...!"
9
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
