0 chữ
Chương 1
Chương 1: Hàng xóm đáng ghét
====>>><<<=====
Suốt đêm, tuyết cứ rơi không ngớt, phủ lên mặt đường một lớp dày khiến không gian vốn tĩnh lặng nay lại thêm phần lạnh lẽo. Ánh đèn đường vàng vọt xuyên qua lớp kính mờ, hắt vào căn phòng nhỏ của Diệp Tịnh Dao, kéo dài bóng dáng cô trên bức tường trắng nhạt.
Cô nằm cuộn mình trên giường, tay vô thức kéo chăn lên che kín cổ, nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi qua lớp vải mỏng thấm vào tận xương tủy. Đêm nay, cô biết mình lại phải vật lộn với một cơn mất ngủ nữa.
"Ưm… anh… chậm thôi…!"
Diệp Tịnh Dao giật bắn người, mở bừng mắt.
Mẹ kiếp, lại cái âm thanh chết tiệt ấy!
Cô siết chặt chăn, cố gắng lờ đi. Nhưng tiếng động kia không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn càng ngày càng to hơn. Tiếng thở dốc, tiếng nức nở đầy mị hoặc, và cả những tiếng động thân mật va chạm liên hồi.
Mặt cô nóng bừng lên vì khó chịu.
Cô vùi đầu vào gối, nhét chăn vào tai nhưng vô ích. Dù đã cố tảng lờ suốt hai tuần qua nhưng tối nay quả thực quá sức chịu đựng rồi. Cặp đôi kia có vẻ như chẳng có khái niệm giữ ý tứ gì cả.
Diệp Tịnh Dao bật người ngồi dậy, bực bội nhìn về phía bức tường trắng vô tội.
Trong phút chốc, cô thật sự muốn đập mạnh vào đó mà hét lên: "Làm ơn im lặng một chút đi được không?"
Nhưng cô không làm vậy.
Cô chỉ nghiến răng, siết chặt bàn tay, cố gắng bình tĩnh lại. Cuộc sống của cô vốn đã quá rối ren rồi, cô cũng chẳng muốn rước thêm bực vào người nữa.
Hít một hơi thật sâu, cô với lấy tai nghe không dây trên bàn, nhét vào tai rồi bật chế độ chống ồn. Một đoạn nhạc nhẹ vang lên, bao trùm lấy cô.
Cô nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng…
"Ưm… anh… mạnh hơn chút nữa…!"
Cái thứ âm thanh nhạy cảm đó vẫn xuyên qua tai nghe, truyền thẳng vào tai cô.
"…"
Chịu hết nổi rồi!
Diệp Tịnh Dao bật dậy, ném mạnh tai nghe lên bàn rồi giật tung chăn ra. Cô không do dự bước xuống giường, xỏ đại một đôi dép rồi mở cửa bước ra ngoài.
Dọc hành lang vắng vẻ, đèn trần hắt xuống ánh sáng dịu nhẹ. Không khí mang theo hơi lạnh khiến da cô như muốn tê cóng.
Cô đi đến trước cửa căn phòng bên cạnh, gõ rồi mắng xối xả.
"Này, các người cũng vừa vừa phải phải thôi, cần quái gì lúc nào làm mấy cái chuyện nhạy cảm cũng hét lên cho người ta nghe như sợ người ta không biết vậy hả?"
Âm thanh bên trong như đã dịu đi đôi chút, cô mới bực bội quay về phòng, vừa mới nằm lên giường, kéo chăn lên đầu, thì âm thanh đó lại cất lên, đã thế còn kèm theo giọng đàn ông.
"Nào, em nhỏ tiếng tiếng thôi, kẻo cô bé phòng bên lại phát điên lên mà mắng chúng ta đấy!"
Suốt đêm, tuyết cứ rơi không ngớt, phủ lên mặt đường một lớp dày khiến không gian vốn tĩnh lặng nay lại thêm phần lạnh lẽo. Ánh đèn đường vàng vọt xuyên qua lớp kính mờ, hắt vào căn phòng nhỏ của Diệp Tịnh Dao, kéo dài bóng dáng cô trên bức tường trắng nhạt.
Cô nằm cuộn mình trên giường, tay vô thức kéo chăn lên che kín cổ, nhưng hơi lạnh vẫn len lỏi qua lớp vải mỏng thấm vào tận xương tủy. Đêm nay, cô biết mình lại phải vật lộn với một cơn mất ngủ nữa.
"Ưm… anh… chậm thôi…!"
Diệp Tịnh Dao giật bắn người, mở bừng mắt.
Mẹ kiếp, lại cái âm thanh chết tiệt ấy!
Cô siết chặt chăn, cố gắng lờ đi. Nhưng tiếng động kia không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí còn càng ngày càng to hơn. Tiếng thở dốc, tiếng nức nở đầy mị hoặc, và cả những tiếng động thân mật va chạm liên hồi.
Cô vùi đầu vào gối, nhét chăn vào tai nhưng vô ích. Dù đã cố tảng lờ suốt hai tuần qua nhưng tối nay quả thực quá sức chịu đựng rồi. Cặp đôi kia có vẻ như chẳng có khái niệm giữ ý tứ gì cả.
Diệp Tịnh Dao bật người ngồi dậy, bực bội nhìn về phía bức tường trắng vô tội.
Trong phút chốc, cô thật sự muốn đập mạnh vào đó mà hét lên: "Làm ơn im lặng một chút đi được không?"
Nhưng cô không làm vậy.
Cô chỉ nghiến răng, siết chặt bàn tay, cố gắng bình tĩnh lại. Cuộc sống của cô vốn đã quá rối ren rồi, cô cũng chẳng muốn rước thêm bực vào người nữa.
Hít một hơi thật sâu, cô với lấy tai nghe không dây trên bàn, nhét vào tai rồi bật chế độ chống ồn. Một đoạn nhạc nhẹ vang lên, bao trùm lấy cô.
Cô nhắm mắt lại, hy vọng mình có thể chìm vào giấc ngủ.
"Ưm… anh… mạnh hơn chút nữa…!"
Cái thứ âm thanh nhạy cảm đó vẫn xuyên qua tai nghe, truyền thẳng vào tai cô.
"…"
Chịu hết nổi rồi!
Diệp Tịnh Dao bật dậy, ném mạnh tai nghe lên bàn rồi giật tung chăn ra. Cô không do dự bước xuống giường, xỏ đại một đôi dép rồi mở cửa bước ra ngoài.
Dọc hành lang vắng vẻ, đèn trần hắt xuống ánh sáng dịu nhẹ. Không khí mang theo hơi lạnh khiến da cô như muốn tê cóng.
Cô đi đến trước cửa căn phòng bên cạnh, gõ rồi mắng xối xả.
"Này, các người cũng vừa vừa phải phải thôi, cần quái gì lúc nào làm mấy cái chuyện nhạy cảm cũng hét lên cho người ta nghe như sợ người ta không biết vậy hả?"
Âm thanh bên trong như đã dịu đi đôi chút, cô mới bực bội quay về phòng, vừa mới nằm lên giường, kéo chăn lên đầu, thì âm thanh đó lại cất lên, đã thế còn kèm theo giọng đàn ông.
6
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
