TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 18
Chương 18

“Cô Ôn, vệ sĩ nhà tôi sẽ đưa cô về, chúng tôi đi trước đây.”

Mặc Nguyên Dục đồng cảm nhìn cô gái đang choáng váng, ánh mắt đờ đẫn.

Ôn Nhuyễn Nhuyễn đã quen rồi, mỗi lần bạn thân uống nhiều, Mặc Nguyên Dục đều sẽ bảo tài xế đưa cô về, cô khẽ gật đầu.

Một mình cô chơi cũng không có ý nghĩa, chi bằng về nhà sớm, cô lảo đảo cầm túi xách rồi đi.

Lúc này Minh Thanh cũng bước ra từ phòng bao bên cạnh, Thiên Toa đứng phía sau anh.

“Cô Ôn, không ngờ lại gặp cô ở đây.”

Ôn Nhuyễn Nhuyễn được nữ vệ sĩ nhà họ Mặc đỡ, cô mơ màng nhìn người, trong lúc đó đột nhiên ngửi thấy một mùi hương thơm ngát, cô cố sức hít hà một hơi.

“Trợ lý Thiên.”

Ôn Nhuyễn Nhuyễn nhìn người đàn ông bên cạnh, không hiểu sao cô rất đói, còn cảm thấy người đàn ông lạnh lùng này tỏa ra một mùi hương mê hoặc khiến cô muốn lao tới.

Minh Thanh biết thuốc của cô đã vào giai đoạn đầu, anh giả vờ lạnh lùng gật đầu với Ôn Nhuyễn Nhuyễn rồi định đi.

“Đừng đi, đừng đi, đừng đi.”

Ôn Nhuyễn Nhuyễn không biết sức lực mình từ đâu ra, cô một tay đẩy nữ vệ sĩ ra rồi chạy về phía Minh Thanh ôm chặt lấy người.

“Đừng đi có được không?”

Ôn Nhuyễn Nhuyễn ôm người nhưng không biết mình bị làm sao nữa?

Đầu óc cô hoàn toàn sụp đổ, sao cô lại ôm lấy ông chủ chứ?

Cô không muốn sống nữa sao?

“Em thích anh lắm, anh thơm quá đi mất ~.”

“Em có thể hôn anh một cái được không?”

Ôn Nhuyễn Nhuyễn vòng tay qua cổ người đàn ông, nũng nịu rêи ɾỉ.

Đầu óc Ôn Nhuyễn Nhuyễn nổ tung, cô đang nói gì vậy, cô không có ý đó!!!

“Cô Ôn, cô, cô?”

Thiên Toa giả vờ kinh ngạc đứng một bên, luống cuống nhìn Ôn Nhuyễn Nhuyễn rồi lại nhìn Minh Thanh.

Minh Thanh mặt mày lạnh lùng, từ từ cúi đầu nhìn cô gái, không có biến đổi cảm xúc nào nhưng không đẩy người ra, cũng không ôm lấy người.

“Anh ôm em đi mà.”

“Em muốn anh ôm cơ, em thích anh, em đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên đấy.”

Ôn Nhuyễn Nhuyễn nũng nịu cọ xát vào cánh tay người đàn ông, thấy người đàn ông không ôm mình, còn mang theo tiếng khóc nức nở.

“Xin hãy tự trọng!”

Minh Thanh biết thuốc đã phát huy tác dụng hoàn toàn, nhưng vì đại cục phía sau, anh cố gắng kiềm chế muốn trực tiếp ôm cô vào lòng, thậm chí muốn xé nát nuốt chửng vào trong bụng.

Tất cả những làn sóng cảm xúc cuộn trào đều bị đôi mắt lạnh lùng đó che giấu.

Bàn tay đút trong túi quần nổi gân xanh vì mấy lần nắm chặt mà run rẩy không ngừng.

7

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.