0 chữ
Chương 12
Chương 12: Điện thoại
“Ừm, vậy cô Ôn đi cẩn thận nhé, chúng ta sẽ liên lạc qua phần mềm sau này.”
Thiên Toa cười lắc lắc điện thoại, Ôn Nhuyễn Nhuyễn cảm ơn lần nữa rồi mới lên xe.
Cô nắm chặt điện thoại, không phát hiện điện thoại có gì bất thường.
Rè rè rè...
“Alo, Nhuyễn Nhuyễn, tớ quay phim xong rồi, tối nay đi tụ tập nhé.”
Một giọng nữ truyền ra từ ống nghe.
“Miên Miên, cuối cùng cậu cũng về rồi, tốt quá tốt quá.”
“À mà, cậu hai Mặc có đến không?”
“Tớ muốn cảm ơn anh ấy...”
Ánh mắt Ôn Nhuyễn Nhuyễn sáng lên vì bất ngờ, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua kính chiếu lên khuôn mặt cô, nụ cười rạng rỡ tươi tắn, đôi mắt hạnh như những viên ngọc lưu ly màu hổ phách nhuốm mật ngọt kết hợp với nụ cười mãn nguyện, giống như một bức tranh mỹ nhân chiều tà.
Mọi cử chỉ, nét mặt của cô đều được camera trên xe ghi lại trực tiếp.
“Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn.”
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, tay khẽ vuốt ve màn hình máy tính, ánh mắt tràn đầy yêu thương tha thiết.
Anh nhẹ nhàng cầm điếu xì gà lên, vừa ngắm nhìn cô gái vừa đưa lên mũi hít một hơi, mùi khói thuốc không thể che giấu nỗi nhớ nhung đầy ắp trong lòng anh.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
“Bảo bối của chồng, chồng về rồi.”
Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo vài phần lạc lõng.
Anh dựa vào ghế, ngẩng cổ lên hít một hơi xì gà, khói thuốc lượn lờ che khuất đôi lông mày đẹp đẽ của người đàn ông, khiến anh thêm vài phần vẻ đẹp mơ hồ.
“Sắp rồi, sắp rồi...”
Bảo bối sắp trở về trong vòng tay anh rồi.
Lần này, cho dù cô có chết thì anh cũng sẽ không buông tay.
Cùng lắm thì mọi người cùng chết!
Nếu cô không muốn sống cùng anh, vậy thì cùng chết!
Đôi mắt của Minh Thanh vừa xanh vừa đỏ, vừa thêm vài phần tàn độc.
Lần này, anh đã chuẩn bị cho cô vài con dao sắc bén, tiện để cô cầm không bị thương vào tay mình mà vẫn có thể đâm thẳng vào tim anh.
Con dao trước đó hơi cùn nên không thể khiến anh tự sát thành công, cũng không thể mang theo Nhuyễn Nhuyễn của anh cùng xuống địa ngục.
Đương nhiên, con dao mà Nhuyễn Nhuyễn của anh từng chạm vào đã được anh cất giữ cẩn thận.
Lần này chỉ cần cô nhẫn tâm đâm xuống, đâm vào tim anh, sau khi anh chết, Nhuyễn Nhuyễn của anh cũng sẽ bị người ta gϊếŧ chết xuống đây cùng anh.
Khi sống không muốn làm phu nhân của Minh Thanh, vậy thì chết cùng anh rồi mãi mãi chôn cất cùng nhau đi!
Nghĩ đến những điều này, Minh Thanh phấn khích đến nỗi tay run rẩy, suýt chút nữa không cầm được điếu xì gà, khóe môi còn cong lên một nụ cười.
“Thích quan tài như thế nào, bảo bối.”
“Quan tài pha lê, hay quan tài đá ngọc, ha ha, hay là anh chuẩn bị hết cả hai nhỉ?”
Người đàn ông khẽ lẩm bẩm rồi vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô gái trên màn hình máy tính, ánh mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Đôi mắt xanh lam của Minh Thanh khẽ nheo lại, anh lại nhớ Nhuyễn Nhuyễn của mình rồi.
Thiên Toa cười lắc lắc điện thoại, Ôn Nhuyễn Nhuyễn cảm ơn lần nữa rồi mới lên xe.
Cô nắm chặt điện thoại, không phát hiện điện thoại có gì bất thường.
Rè rè rè...
“Alo, Nhuyễn Nhuyễn, tớ quay phim xong rồi, tối nay đi tụ tập nhé.”
Một giọng nữ truyền ra từ ống nghe.
“Miên Miên, cuối cùng cậu cũng về rồi, tốt quá tốt quá.”
“À mà, cậu hai Mặc có đến không?”
“Tớ muốn cảm ơn anh ấy...”
Ánh mắt Ôn Nhuyễn Nhuyễn sáng lên vì bất ngờ, ánh nắng ngoài cửa sổ xuyên qua kính chiếu lên khuôn mặt cô, nụ cười rạng rỡ tươi tắn, đôi mắt hạnh như những viên ngọc lưu ly màu hổ phách nhuốm mật ngọt kết hợp với nụ cười mãn nguyện, giống như một bức tranh mỹ nhân chiều tà.
“Nhuyễn Nhuyễn, Nhuyễn Nhuyễn.”
Người đàn ông ngồi trước bàn làm việc, tay khẽ vuốt ve màn hình máy tính, ánh mắt tràn đầy yêu thương tha thiết.
Anh nhẹ nhàng cầm điếu xì gà lên, vừa ngắm nhìn cô gái vừa đưa lên mũi hít một hơi, mùi khói thuốc không thể che giấu nỗi nhớ nhung đầy ắp trong lòng anh.
“Nhuyễn Nhuyễn.”
“Bảo bối của chồng, chồng về rồi.”
Đôi mắt người đàn ông đỏ ngầu, giọng nói khàn khàn trầm thấp mang theo vài phần lạc lõng.
Anh dựa vào ghế, ngẩng cổ lên hít một hơi xì gà, khói thuốc lượn lờ che khuất đôi lông mày đẹp đẽ của người đàn ông, khiến anh thêm vài phần vẻ đẹp mơ hồ.
“Sắp rồi, sắp rồi...”
Bảo bối sắp trở về trong vòng tay anh rồi.
Lần này, cho dù cô có chết thì anh cũng sẽ không buông tay.
Nếu cô không muốn sống cùng anh, vậy thì cùng chết!
Đôi mắt của Minh Thanh vừa xanh vừa đỏ, vừa thêm vài phần tàn độc.
Lần này, anh đã chuẩn bị cho cô vài con dao sắc bén, tiện để cô cầm không bị thương vào tay mình mà vẫn có thể đâm thẳng vào tim anh.
Con dao trước đó hơi cùn nên không thể khiến anh tự sát thành công, cũng không thể mang theo Nhuyễn Nhuyễn của anh cùng xuống địa ngục.
Đương nhiên, con dao mà Nhuyễn Nhuyễn của anh từng chạm vào đã được anh cất giữ cẩn thận.
Lần này chỉ cần cô nhẫn tâm đâm xuống, đâm vào tim anh, sau khi anh chết, Nhuyễn Nhuyễn của anh cũng sẽ bị người ta gϊếŧ chết xuống đây cùng anh.
Khi sống không muốn làm phu nhân của Minh Thanh, vậy thì chết cùng anh rồi mãi mãi chôn cất cùng nhau đi!
Nghĩ đến những điều này, Minh Thanh phấn khích đến nỗi tay run rẩy, suýt chút nữa không cầm được điếu xì gà, khóe môi còn cong lên một nụ cười.
“Quan tài pha lê, hay quan tài đá ngọc, ha ha, hay là anh chuẩn bị hết cả hai nhỉ?”
Người đàn ông khẽ lẩm bẩm rồi vuốt ve đôi môi đỏ mọng của cô gái trên màn hình máy tính, ánh mắt cuồn cuộn sóng ngầm.
Đôi mắt xanh lam của Minh Thanh khẽ nheo lại, anh lại nhớ Nhuyễn Nhuyễn của mình rồi.
7
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
