0 chữ
Chương 19
Chương 19: Chung đại thiếu nói vậy là đang khıêυ khí©h rồi
"Chung đại thiếu nói vậy là đang khıêυ khí©h rồi, nếu Sở Du nhà chúng tôi không dám nghênh chiến... khó tránh khỏi sẽ bị người ta nói người thừa kế sòng bạc tương lai nhát như chuột, nếu thua anh thì càng bị người ta chê cười..." Người vừa nói từ giữa đám đông bước ra.
Một tay anh ta cầm ly sâm banh, một tay đút túi quần, nụ cười tà mị trên khóe môi cũng khó ưa như Chung Đình Ngọc.
Người này chính là anh họ của Kim Sở Du, Kim Sở Tường, con trai của tam thúc Kim Mạc Bác, là anh trai trong cặp song sinh được nhận nuôi từ bên ngoài.
Thấy Kim Sở Du không lên tiếng, Kim Sở Tường tiện tay đặt ly sâm banh vào khay của người phục vụ, đẩy thêm một bước: "Thế này đi... tôi chơi một ván cùng Chung đại thiếu và cô! Ở địa bàn của chúng ta, không thể làm mất mặt Kim gia được... Sở Du cô thấy sao?!"
Kim Sở Du cười nhìn Kim Sở Tường: "Nghe ý của Chung đại thiếu là muốn đánh cược riêng, một ván định thắng thua, anh họ... ý anh là gì?"
"Ý tôi là... tôi cược cô thắng! Tôi đặt một triệu tiền chip!" Kim Sở Tường quả thật rất nể mặt Kim Sở Du!
Hoắc Chấn Đông cũng không hề do dự: "Tôi cược Đình Ngọc thắng... cũng là một triệu chip!"
"Hay là thế này đi... anh họ anh thay tôi và Chung đại thiếu đánh cược riêng một ván, thua... đều tính là của tôi, thắng đều là của anh, thế nào?!"
Đôi mắt đẹp của Kim Sở Du liếc nhìn sang, cô nhìn Kim Sở Tường mỉm cười rạng rỡ, dường như khiến người ta không thể từ chối.
...
...
Ngược lại, Chung Đình Ngọc dường như cố ý giúp Kim Sở Du làm khó Kim Sở Tường, anh cười nói: "Hay đấy... tôi đánh cược với thiếu gia Kim gia cho dù thắng cũng không ai nói tôi ỷ mạnh hϊếp yếu, có thể thoải mái mà chơi, thiếu gia Kim gia... thế nào?! Bắt đầu thôi chứ?!"
Chung Đình Ngọc làm động tác mời với Kim Sở Tường.
Kim Sở Tường liếc nhìn Kim Sở Du cười nói: "Cô không sợ tôi cố ý thua Chung thiếu sao?"
"Vậy thì anh họ làm mất... chính là mặt mũi Kim gia!" Kim Sở Du khẽ cười.
"Được!" Kim Sở Tường không ngờ mình lại vô tình bước chân vào vũng bùn.
Hết cách rồi, bây giờ đành phải nhắm mắt đưa chân mà thôi...
Kim Sở Tường và Chung Đình Ngọc mỗi người một bên, Kim Sở Du đưa chip của mình cho Kim Sở Tường rồi muốn quay người rời đi.
Chung Đình Ngọc gọi một tiếng: "Kim tiểu thư... không ở lại xem sao?!"
"Đương nhiên! Có một chuyện cần dặn dò..." Kim Sở Du cười rồi rời khỏi đám đông đang vây quanh, nói gì đó với gã đàn ông vạm vỡ vẫn luôn đi theo mình, sau đó liền quay trở lại.
Đợi đến khi Kim Sở Du trở lại thì ngoài bàn đánh bạc này ra, phía sau đột nhiên cũng truyền đến một trận ồn ào.
Phía sau cũng mở một ván cược, là cược ai sẽ thắng! Tỷ lệ cược lại là một ăn hai.
Mọi người đều ùn ùn kéo đến, chuyện này quả thực là chuyện bánh từ trên trời rơi xuống! Trước đây người thắng lớn nhất trong các ván cược chính là sòng bạc! Nhưng... lần này không giống! Lỡ như mọi người cược bên thắng nhiều tiền quá, vậy thì đương nhiên sòng bạc sẽ phải lỗ nặng.
Một tay anh ta cầm ly sâm banh, một tay đút túi quần, nụ cười tà mị trên khóe môi cũng khó ưa như Chung Đình Ngọc.
Người này chính là anh họ của Kim Sở Du, Kim Sở Tường, con trai của tam thúc Kim Mạc Bác, là anh trai trong cặp song sinh được nhận nuôi từ bên ngoài.
Thấy Kim Sở Du không lên tiếng, Kim Sở Tường tiện tay đặt ly sâm banh vào khay của người phục vụ, đẩy thêm một bước: "Thế này đi... tôi chơi một ván cùng Chung đại thiếu và cô! Ở địa bàn của chúng ta, không thể làm mất mặt Kim gia được... Sở Du cô thấy sao?!"
"Ý tôi là... tôi cược cô thắng! Tôi đặt một triệu tiền chip!" Kim Sở Tường quả thật rất nể mặt Kim Sở Du!
Hoắc Chấn Đông cũng không hề do dự: "Tôi cược Đình Ngọc thắng... cũng là một triệu chip!"
"Hay là thế này đi... anh họ anh thay tôi và Chung đại thiếu đánh cược riêng một ván, thua... đều tính là của tôi, thắng đều là của anh, thế nào?!"
Đôi mắt đẹp của Kim Sở Du liếc nhìn sang, cô nhìn Kim Sở Tường mỉm cười rạng rỡ, dường như khiến người ta không thể từ chối.
...
...
Ngược lại, Chung Đình Ngọc dường như cố ý giúp Kim Sở Du làm khó Kim Sở Tường, anh cười nói: "Hay đấy... tôi đánh cược với thiếu gia Kim gia cho dù thắng cũng không ai nói tôi ỷ mạnh hϊếp yếu, có thể thoải mái mà chơi, thiếu gia Kim gia... thế nào?! Bắt đầu thôi chứ?!"
Kim Sở Tường liếc nhìn Kim Sở Du cười nói: "Cô không sợ tôi cố ý thua Chung thiếu sao?"
"Vậy thì anh họ làm mất... chính là mặt mũi Kim gia!" Kim Sở Du khẽ cười.
"Được!" Kim Sở Tường không ngờ mình lại vô tình bước chân vào vũng bùn.
Hết cách rồi, bây giờ đành phải nhắm mắt đưa chân mà thôi...
Kim Sở Tường và Chung Đình Ngọc mỗi người một bên, Kim Sở Du đưa chip của mình cho Kim Sở Tường rồi muốn quay người rời đi.
Chung Đình Ngọc gọi một tiếng: "Kim tiểu thư... không ở lại xem sao?!"
"Đương nhiên! Có một chuyện cần dặn dò..." Kim Sở Du cười rồi rời khỏi đám đông đang vây quanh, nói gì đó với gã đàn ông vạm vỡ vẫn luôn đi theo mình, sau đó liền quay trở lại.
Đợi đến khi Kim Sở Du trở lại thì ngoài bàn đánh bạc này ra, phía sau đột nhiên cũng truyền đến một trận ồn ào.
Mọi người đều ùn ùn kéo đến, chuyện này quả thực là chuyện bánh từ trên trời rơi xuống! Trước đây người thắng lớn nhất trong các ván cược chính là sòng bạc! Nhưng... lần này không giống! Lỡ như mọi người cược bên thắng nhiều tiền quá, vậy thì đương nhiên sòng bạc sẽ phải lỗ nặng.
17
0
3 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
