0 chữ
Chương 8
Chương 8: Ta thực sự không muốn chết mà! (2)
Ngay sau đó, hắn ung dung ném chiếc ngoại bào trên tay lên người nàng, phủ kín đầu nàng.
Tầm mắt lập tức tối sầm, hơi thở nam tử trộn lẫn mùi máu tanh nồng bao trùm khắp thân thể nàng, khiến nàng chỉ muốn nghẹt thở.
“Áo và kiếm rửa sạch, ngày mai mang trả lại ta.”
“Hả?”
“Sau này không cho phép ngươi uống rượu nữa.”
“…Vâng.”
Vân Nhuyễn Nhuyễn kéo áo khỏi đầu, liền thấy Thẩm Mộ Chi đã dẫn người ung dung rời khỏi cửa viện.
Nàng thực sự không hiểu lắm, bảo rửa áo với rửa kiếm thì cũng tạm cho qua, còn chuyện nàng uống rượu thì liên quan gì tới hắn nhỉ? Nhưng bảo nàng gọi Thẩm sát thần kia quay lại hỏi thử, trừ phi nàng hóa điên rồi!
“Nhuyễn… Nhuyễn tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tiểu Vu nãy giờ sợ đến rúm ró nép vào một góc, giờ mới dám run rẩy bước ra.
“Ngươi nhìn ta giống người không sao à? Mau đỡ ta với, chân nhũn lắm rồi này!”
Nàng vừa nói xong, chân mềm nhũn suýt nữa là đổ ụp xuống, may mắn có Tiểu Vu nhanh tay đỡ lấy.
“Nhuyễn tỷ, chúng ta vậy coi như thoát nạn rồi đúng không?”
“Không biết nữa.”
“Thất điện hạ rốt cuộc là ý gì đây?”
“Không rõ luôn.”
“Thế giờ mình phải…”
“Đi giặt đồ thôi.”
“…”
Phòng giặt đồ trong phủ Quận chúa.
Vân Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm bộ áo dính máu của Thẩm Mộ Chi mà ngẩn ngơ.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy trời!
Từ ngày xuyên không tới đây, nàng đã hưởng thụ phú quý tròn ba năm, chưa từng một lần phải động tay vào giặt giũ.
Bây giờ thì hay rồi, cả phủ rộng lớn chẳng còn ai, người chưa chết thì đã bị Thẩm sát thần dọa chạy mất dép, cả cái phủ quận chúa này chỉ còn lại đúng hai người nàng và Tiểu Vu.
Mới hôm qua còn như trên thiên đường, một đêm rớt thẳng xuống địa ngục, núi vàng núi bạc tan tành hết cả rồi.
Sớm biết vậy hôm qua đừng uống rượu làm gì, đừng ăn mừng tự do làm chi, chạy ngay từ hôm qua thì giờ này có khi đã ung dung tự tại nơi xa, chứ đâu phải sống khổ sở thấp thỏm từng giây từng phút như thế này.
Thật đáng thương quá mà.
“Nhuyễn tỷ, hay là mình trốn đi nhỉ?”
“Ngươi cứ thử xem.”
“Được, đệ ra ngoài dò đường trước!”
Tiểu Vu hào hứng chạy ra ngoài, lát sau lập tức hoảng hồn chạy trở vào.
“Nhuyễn tỷ! Nhuyễn tỷ ơi! Suýt nữa là chết mất rồi!”
Tiểu Vu chân run lập cập, tựa vào tường từ từ trượt xuống đất, thở hổn hển không ngừng.
“Tỷ không biết đâu, đệ còn chưa bước chân ra cửa, dao kiếm bên ngoài đã loang loáng hạ xuống, nếu bước thêm bước nữa thì giờ chắc đệ thành thịt vụn luôn rồi!”
Vân Nhuyễn Nhuyễn chống cằm cười khổ một tiếng, nàng làm sao mà không biết.
Thẩm Mộ Chi hắn căn bản không phải người, rõ ràng đang cố tình hành hạ nàng đây mà.
“Nhuyễn tỷ, giờ phải làm sao mới được?”
“Thì đi giặt đồ đi.”
“Giặt đồ xong thì sống được chứ? Giặt xong rồi làm gì nữa?”
“Ngươi qua hỏi hắn xem sao?”
“Thôi, để đệ giặt đồ là được rồi.”
Tiểu Vu rùng mình một cái, bước tới liếc nhìn cái áo ngâm đầy máu, bèn chạy ra ngoài, lát sau trở vào, trong tay còn ôm theo một vò giấm.
“Nhuyễn tỷ, đệ vừa chạy xuống bếp lấy giấm đây. Máu gặp giấm dễ tan hơn, sẽ dễ giặt sạch đó.”
“Ừm.”
Vân Nhuyễn Nhuyễn lại thở dài thật mạnh, chống cằm thất thần chẳng rõ đang nghĩ gì.
Tiểu Vu vừa vò chiếc áo, vừa quay lại nhìn nàng, thấy nàng ủ rũ như vậy bèn an ủi:
“Nhuyễn tỷ đừng buồn quá, chỉ cần còn sống thì tương lai gì cũng sẽ có mà.”
Thấy nàng chẳng đáp, Tiểu Vu vẫn kiên trì tiếp tục:
“Nghĩ lại hồi xưa ấy, lúc quyết định cùng tỷ dấn thân vào giới giải trí, hai đứa mình chẳng phải cũng tay trắng hay sao? Thảm nhất còn từng ăn chung gói mì cay mà, giờ cứ coi như quay về lúc ấy, từ từ làm lại.”
Tiểu Vu nói xong, lại thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn vẫn ngơ ngẩn, chẳng có chút phản ứng nào, thế là hắn đành ngậm miệng lại, ngoan ngoãn giặt đồ.
Nhưng giây kế tiếp, hắn lại đứng hình rồi!
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Đời người chính là một chuỗi thăng trầm lên lên xuống xuống xuống xuống…]
Thẩm Mộ Chi: [Thấy kí©h thí©ɧ không?]
Tầm mắt lập tức tối sầm, hơi thở nam tử trộn lẫn mùi máu tanh nồng bao trùm khắp thân thể nàng, khiến nàng chỉ muốn nghẹt thở.
“Áo và kiếm rửa sạch, ngày mai mang trả lại ta.”
“Hả?”
“Sau này không cho phép ngươi uống rượu nữa.”
“…Vâng.”
Vân Nhuyễn Nhuyễn kéo áo khỏi đầu, liền thấy Thẩm Mộ Chi đã dẫn người ung dung rời khỏi cửa viện.
Nàng thực sự không hiểu lắm, bảo rửa áo với rửa kiếm thì cũng tạm cho qua, còn chuyện nàng uống rượu thì liên quan gì tới hắn nhỉ? Nhưng bảo nàng gọi Thẩm sát thần kia quay lại hỏi thử, trừ phi nàng hóa điên rồi!
“Nhuyễn… Nhuyễn tỷ, tỷ không sao chứ?”
Tiểu Vu nãy giờ sợ đến rúm ró nép vào một góc, giờ mới dám run rẩy bước ra.
Nàng vừa nói xong, chân mềm nhũn suýt nữa là đổ ụp xuống, may mắn có Tiểu Vu nhanh tay đỡ lấy.
“Nhuyễn tỷ, chúng ta vậy coi như thoát nạn rồi đúng không?”
“Không biết nữa.”
“Thất điện hạ rốt cuộc là ý gì đây?”
“Không rõ luôn.”
“Thế giờ mình phải…”
“Đi giặt đồ thôi.”
“…”
Phòng giặt đồ trong phủ Quận chúa.
Vân Nhuyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm bộ áo dính máu của Thẩm Mộ Chi mà ngẩn ngơ.
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy trời!
Từ ngày xuyên không tới đây, nàng đã hưởng thụ phú quý tròn ba năm, chưa từng một lần phải động tay vào giặt giũ.
Bây giờ thì hay rồi, cả phủ rộng lớn chẳng còn ai, người chưa chết thì đã bị Thẩm sát thần dọa chạy mất dép, cả cái phủ quận chúa này chỉ còn lại đúng hai người nàng và Tiểu Vu.
Sớm biết vậy hôm qua đừng uống rượu làm gì, đừng ăn mừng tự do làm chi, chạy ngay từ hôm qua thì giờ này có khi đã ung dung tự tại nơi xa, chứ đâu phải sống khổ sở thấp thỏm từng giây từng phút như thế này.
Thật đáng thương quá mà.
“Nhuyễn tỷ, hay là mình trốn đi nhỉ?”
“Ngươi cứ thử xem.”
“Được, đệ ra ngoài dò đường trước!”
Tiểu Vu hào hứng chạy ra ngoài, lát sau lập tức hoảng hồn chạy trở vào.
“Nhuyễn tỷ! Nhuyễn tỷ ơi! Suýt nữa là chết mất rồi!”
Tiểu Vu chân run lập cập, tựa vào tường từ từ trượt xuống đất, thở hổn hển không ngừng.
“Tỷ không biết đâu, đệ còn chưa bước chân ra cửa, dao kiếm bên ngoài đã loang loáng hạ xuống, nếu bước thêm bước nữa thì giờ chắc đệ thành thịt vụn luôn rồi!”
Thẩm Mộ Chi hắn căn bản không phải người, rõ ràng đang cố tình hành hạ nàng đây mà.
“Nhuyễn tỷ, giờ phải làm sao mới được?”
“Thì đi giặt đồ đi.”
“Giặt đồ xong thì sống được chứ? Giặt xong rồi làm gì nữa?”
“Ngươi qua hỏi hắn xem sao?”
“Thôi, để đệ giặt đồ là được rồi.”
Tiểu Vu rùng mình một cái, bước tới liếc nhìn cái áo ngâm đầy máu, bèn chạy ra ngoài, lát sau trở vào, trong tay còn ôm theo một vò giấm.
“Nhuyễn tỷ, đệ vừa chạy xuống bếp lấy giấm đây. Máu gặp giấm dễ tan hơn, sẽ dễ giặt sạch đó.”
“Ừm.”
Vân Nhuyễn Nhuyễn lại thở dài thật mạnh, chống cằm thất thần chẳng rõ đang nghĩ gì.
Tiểu Vu vừa vò chiếc áo, vừa quay lại nhìn nàng, thấy nàng ủ rũ như vậy bèn an ủi:
“Nhuyễn tỷ đừng buồn quá, chỉ cần còn sống thì tương lai gì cũng sẽ có mà.”
Thấy nàng chẳng đáp, Tiểu Vu vẫn kiên trì tiếp tục:
“Nghĩ lại hồi xưa ấy, lúc quyết định cùng tỷ dấn thân vào giới giải trí, hai đứa mình chẳng phải cũng tay trắng hay sao? Thảm nhất còn từng ăn chung gói mì cay mà, giờ cứ coi như quay về lúc ấy, từ từ làm lại.”
Tiểu Vu nói xong, lại thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn vẫn ngơ ngẩn, chẳng có chút phản ứng nào, thế là hắn đành ngậm miệng lại, ngoan ngoãn giặt đồ.
Nhưng giây kế tiếp, hắn lại đứng hình rồi!
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Đời người chính là một chuỗi thăng trầm lên lên xuống xuống xuống xuống…]
Thẩm Mộ Chi: [Thấy kí©h thí©ɧ không?]
10
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
