0 chữ
Chương 29
Chương 29: Cái mạng nhỏ mới là quan trọng (1)
Xe ngựa dừng lại trong một sân viện cách hậu viện của Cẩm Tú Các hai con phố. Vân Nhuyễn Nhuyễn cùng Vu Nhạc men theo mật đạo tiến vào Cẩm Tú Các.
Vừa bước vào, đã thấy Quý Phương Trạch đứng đợi sẵn từ bao giờ. Trên bàn bày đầy những loại bánh ngọt cung đình sang trọng bậc nhất, lại còn trà Long Tỉnh Giang Nam thu hoạch trước tiết Thanh Minh, ngay cả trong cung cũng chưa có mà dùng. Kẻ không biết nhìn vào còn tưởng Quý Phương Trạch đang tiếp đãi Thánh thượng nữa chứ chẳng chơi.
"Phương Trạch tham kiến Quận chúa."
"Khách khí làm gì, ngồi xuống ăn chung đi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn tuy quản lý người dưới rất nghiêm, nhưng bản thân lại chẳng có chút dáng vẻ kiêu kỳ nào, luôn khiến người ta thấy vô cùng dễ chịu và gần gũi. Đó cũng là lý do vì sao dù sản nghiệp dưới tay nàng rất nhiều, nhưng hiếm khi xảy ra sai sót, mọi người đều vui vẻ một lòng làm việc cho nàng.
Cũng nhờ điều này, càng ngày càng nhiều người mong muốn làm việc trong những cửa hàng của nàng, lâu ngày tạo thành một vòng tròn thuận lợi, giúp nàng mở rộng việc làm ăn dễ dàng hơn kẻ khác.
"Quận chúa, bệnh của ngài đã khá hơn chưa ạ?"
"Ta khỏe lâu rồi, chẳng qua bị Thất điện hạ nhốt ở nhà không cho ra ngoài mà thôi." Vân Nhuyễn Nhuyễn vừa thong thả ăn bánh, vừa đáp: "Bản kế hoạch ngươi gửi tới ta xem rồi, rất ổn. Cứ theo đó, bắt đầu mở chi nhánh ở Thanh Châu đi."
Quý Phương Trạch được khen thì vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu.
"Nhưng còn một điểm, dù ở Thanh Châu tạm thời chỉ mở hai tiệm bán y phục bình dân là Bố Y phường và Bích Tú Trang, nhưng không thể thiếu tầm ảnh hưởng của Cẩm Tú Các được. Nếu không, làm sao khơi gợi lòng ngưỡng mộ và ao ước của thiên hạ đây?"
"Nhưng phải làm thế nào bây giờ ạ? Thanh Châu không giàu có bằng Triêu Thành, nếu mở Cẩm Tú Các ở đó thì sợ rằng chẳng mấy ai mua nổi, làm ăn kiểu này lâu dài chắc chắn lỗ vốn."
"Không cần thực sự mở Cẩm Tú Các ở đó. Nhưng ngươi có thể bảo chưởng quầy Bích Tú Trang hỗ trợ khách hàng thân quen một chút, đặc biệt là những phu nhân giàu có ở Thanh Châu."
"Hỗ trợ ra sao ạ?"
"Nói khéo rằng mình có chút giao tình với Cẩm Tú Các, nếu họ muốn thì thông qua chưởng quầy đặt hàng từ Triêu Thành, y phục làm xong sẽ được gửi tới Thanh Châu."
"Nhưng mà gửi từng bộ y phục từ Triêu Thành đến Thanh Châu, chi phí quá cao. Chẳng lẽ lại tăng giá bán? Như vậy thì trái với tôn chỉ ban đầu của Cẩm Tú Các mất rồi."
"Đâu cần gửi từng chiếc. Có thể định kỳ gom đơn rồi gửi chung một lần mà."
"Nhưng làm vậy vẫn phát sinh chi phí ạ."
"Giai đoạn đầu mở tiệm, mục tiêu chưa cần vội kiếm tiền, lỗ chút đỉnh cũng chẳng sao. Cốt yếu phải gây dựng danh tiếng trước, rồi sau đó lấy nền móng này mở rộng chi nhánh của Cẩm Tú Các ở Thanh Châu mới là đại sự."
Quý Phương Trạch nghe xong thì lập tức hiểu ngay. Rõ ràng Vân Nhuyễn Nhuyễn đã xác định Thanh Châu sẽ trở thành cái ổ vàng bạc tiếp theo rồi đây, nếu đã vậy, đầu tư thêm một chút, trước mắt chịu lỗ tí bạc cũng không có gì đáng ngại cả.
"Quận chúa, ta lại có một ý tưởng này. Trong lúc mở chi nhánh ở Thanh Châu, ta sẽ đồng thời mở Cẩm Tú Các ở Giang Châu luôn. Giang Châu mấy năm nay nhờ ngài vun đắp cũng đã khá sung túc, mở Cẩm Tú Các ở đó, dù chưa lãi lớn nhưng chắc chắn không lỗ đâu."
"Giang Châu lại gần Thanh Châu, đến khi khách hàng ở Thanh Châu muốn đặt hàng của Cẩm Tú Các, ta có thể vận chuyển từ Giang Châu sang, tiết kiệm được một khoản lớn chi phí."
Vân Nhuyễn Nhuyễn nghe vậy thì gật đầu tán thưởng. Đây chính là lý do nàng chọn Quý Phương Trạch làm đại chưởng quầy quản lý toàn bộ sản nghiệp của mình. Nàng ấy rất nhạy bén trong kinh doanh, làm việc lại cẩn trọng tỉ mỉ, chỉ cần nàng đưa ra một hướng đi, Phương Trạch sẽ tự động nghĩ ra vô số ý tưởng hay ho.
Có người như vậy ở bên cạnh, việc làm ăn của nàng mới ngày càng rộng mở, ngày càng phát đạt được.
"Chỉ là hiện tại vẫn có một vấn đề nhỏ. Giang Châu và Thanh Châu tuy gần nhau, nhưng đường thủy lại chưa mở, nên vận chuyển vẫn khá tốn kém. Nếu khai thông được một tuyến đường thủy, thì dù Thanh Châu muốn gì, Giang Châu đều dễ dàng cung cấp, kế hoạch của ta sẽ thuận lợi vô cùng."
Quý Phương Trạch nói tới đây thì ngừng lại, bởi vì những chuyện tiếp theo đã vượt khỏi tầm với của nàng rồi.
Khai thông đường thủy há đâu là chuyện thương nhân bình thường có thể làm được, chuyện này nhất định phải dựa vào triều đình, là một việc lớn.
Ngón tay của Vân Nhuyễn Nhuyễn khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn mấy cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện rõ ý cười:
"Ta hiểu rồi, chuyện này cứ để ta lo liệu. Việc mở chi nhánh thì ngươi cứ yên tâm mà làm, ta sẽ toàn lực hậu thuẫn cho ngươi."
Nghe lời này, Quý Phương Trạch không giấu nổi vui mừng, vội vàng đứng dậy hành lễ với nàng:
"Đa tạ Quận chúa ân điển!"
Vừa bước vào, đã thấy Quý Phương Trạch đứng đợi sẵn từ bao giờ. Trên bàn bày đầy những loại bánh ngọt cung đình sang trọng bậc nhất, lại còn trà Long Tỉnh Giang Nam thu hoạch trước tiết Thanh Minh, ngay cả trong cung cũng chưa có mà dùng. Kẻ không biết nhìn vào còn tưởng Quý Phương Trạch đang tiếp đãi Thánh thượng nữa chứ chẳng chơi.
"Phương Trạch tham kiến Quận chúa."
"Khách khí làm gì, ngồi xuống ăn chung đi."
Vân Nhuyễn Nhuyễn tuy quản lý người dưới rất nghiêm, nhưng bản thân lại chẳng có chút dáng vẻ kiêu kỳ nào, luôn khiến người ta thấy vô cùng dễ chịu và gần gũi. Đó cũng là lý do vì sao dù sản nghiệp dưới tay nàng rất nhiều, nhưng hiếm khi xảy ra sai sót, mọi người đều vui vẻ một lòng làm việc cho nàng.
"Quận chúa, bệnh của ngài đã khá hơn chưa ạ?"
"Ta khỏe lâu rồi, chẳng qua bị Thất điện hạ nhốt ở nhà không cho ra ngoài mà thôi." Vân Nhuyễn Nhuyễn vừa thong thả ăn bánh, vừa đáp: "Bản kế hoạch ngươi gửi tới ta xem rồi, rất ổn. Cứ theo đó, bắt đầu mở chi nhánh ở Thanh Châu đi."
Quý Phương Trạch được khen thì vui mừng ra mặt, liên tục gật đầu.
"Nhưng còn một điểm, dù ở Thanh Châu tạm thời chỉ mở hai tiệm bán y phục bình dân là Bố Y phường và Bích Tú Trang, nhưng không thể thiếu tầm ảnh hưởng của Cẩm Tú Các được. Nếu không, làm sao khơi gợi lòng ngưỡng mộ và ao ước của thiên hạ đây?"
"Không cần thực sự mở Cẩm Tú Các ở đó. Nhưng ngươi có thể bảo chưởng quầy Bích Tú Trang hỗ trợ khách hàng thân quen một chút, đặc biệt là những phu nhân giàu có ở Thanh Châu."
"Hỗ trợ ra sao ạ?"
"Nói khéo rằng mình có chút giao tình với Cẩm Tú Các, nếu họ muốn thì thông qua chưởng quầy đặt hàng từ Triêu Thành, y phục làm xong sẽ được gửi tới Thanh Châu."
"Nhưng mà gửi từng bộ y phục từ Triêu Thành đến Thanh Châu, chi phí quá cao. Chẳng lẽ lại tăng giá bán? Như vậy thì trái với tôn chỉ ban đầu của Cẩm Tú Các mất rồi."
"Đâu cần gửi từng chiếc. Có thể định kỳ gom đơn rồi gửi chung một lần mà."
"Giai đoạn đầu mở tiệm, mục tiêu chưa cần vội kiếm tiền, lỗ chút đỉnh cũng chẳng sao. Cốt yếu phải gây dựng danh tiếng trước, rồi sau đó lấy nền móng này mở rộng chi nhánh của Cẩm Tú Các ở Thanh Châu mới là đại sự."
Quý Phương Trạch nghe xong thì lập tức hiểu ngay. Rõ ràng Vân Nhuyễn Nhuyễn đã xác định Thanh Châu sẽ trở thành cái ổ vàng bạc tiếp theo rồi đây, nếu đã vậy, đầu tư thêm một chút, trước mắt chịu lỗ tí bạc cũng không có gì đáng ngại cả.
"Quận chúa, ta lại có một ý tưởng này. Trong lúc mở chi nhánh ở Thanh Châu, ta sẽ đồng thời mở Cẩm Tú Các ở Giang Châu luôn. Giang Châu mấy năm nay nhờ ngài vun đắp cũng đã khá sung túc, mở Cẩm Tú Các ở đó, dù chưa lãi lớn nhưng chắc chắn không lỗ đâu."
"Giang Châu lại gần Thanh Châu, đến khi khách hàng ở Thanh Châu muốn đặt hàng của Cẩm Tú Các, ta có thể vận chuyển từ Giang Châu sang, tiết kiệm được một khoản lớn chi phí."
Vân Nhuyễn Nhuyễn nghe vậy thì gật đầu tán thưởng. Đây chính là lý do nàng chọn Quý Phương Trạch làm đại chưởng quầy quản lý toàn bộ sản nghiệp của mình. Nàng ấy rất nhạy bén trong kinh doanh, làm việc lại cẩn trọng tỉ mỉ, chỉ cần nàng đưa ra một hướng đi, Phương Trạch sẽ tự động nghĩ ra vô số ý tưởng hay ho.
Có người như vậy ở bên cạnh, việc làm ăn của nàng mới ngày càng rộng mở, ngày càng phát đạt được.
"Chỉ là hiện tại vẫn có một vấn đề nhỏ. Giang Châu và Thanh Châu tuy gần nhau, nhưng đường thủy lại chưa mở, nên vận chuyển vẫn khá tốn kém. Nếu khai thông được một tuyến đường thủy, thì dù Thanh Châu muốn gì, Giang Châu đều dễ dàng cung cấp, kế hoạch của ta sẽ thuận lợi vô cùng."
Quý Phương Trạch nói tới đây thì ngừng lại, bởi vì những chuyện tiếp theo đã vượt khỏi tầm với của nàng rồi.
Khai thông đường thủy há đâu là chuyện thương nhân bình thường có thể làm được, chuyện này nhất định phải dựa vào triều đình, là một việc lớn.
Ngón tay của Vân Nhuyễn Nhuyễn khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn mấy cái, sau đó nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt hiện rõ ý cười:
"Ta hiểu rồi, chuyện này cứ để ta lo liệu. Việc mở chi nhánh thì ngươi cứ yên tâm mà làm, ta sẽ toàn lực hậu thuẫn cho ngươi."
Nghe lời này, Quý Phương Trạch không giấu nổi vui mừng, vội vàng đứng dậy hành lễ với nàng:
"Đa tạ Quận chúa ân điển!"
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
