0 chữ
Chương 26
Chương 26: Ta vẫn còn cứu được một chút nữa (2)
"Thϊếp khó chịu lắm, chắc sắp chết thật rồi..."
Thẩm Mộ Chi nhìn sâu vào đôi mắt long lanh xinh đẹp của nàng, phát hiện tất cả những khổ sở vừa rồi hình như đã bay biến hết sạch.
Xem ra nàng đã tin mình sẽ không làm hại nàng nữa, tâm tình thả lỏng, trạng thái đã rõ ràng đổi khác.
Thế nên, hắn khẽ cười nhạt:
"Nếu thật sự sắp chết rồi thì đem hết của cải giao ra đây đi. Đằng nào ngươi cũng đâu có dùng được nữa, chi bằng làm chút việc thiện tích đức, biết đâu Diêm Vương thấy ngươi tốt bụng, thương tình cho đầu thai vào nhà giàu sang phú quý."
Cả người Vân Nhuyễn Nhuyễn run lên một cái, tình hình gì đây?
Rõ ràng nàng đã diễn sâu đến thế, sao thái độ của hắn bỗng dưng quay ngoắt một trăm tám mươi độ vậy? Hay là diễn xuất của nàng để lộ sơ hở rồi?
"Điện hạ, đột nhiên thϊếp cảm thấy bản thân hình như vẫn còn cứu vớt được thêm chút nữa..."
"Ồ?"
Thẩm Mộ Chi nhếch môi cười cười: "Cứu thì đúng là cứu được, ban ngày ta đã mời cả Viện thủ Thái y viện tới chữa cho ngươi, tiền thuốc men ngươi còn chưa trả đấy. Mạng quận chúa quý giá, nếu không phải tất cả gia tài thì ít nhất cũng phải đem một nửa ra mà trả mới hợp tình hợp lý chứ nhỉ?"
Thẩm Mộ Chi vốn tưởng nàng sẽ lại kiếm cớ thoái thác, ai ngờ nàng nhanh nhẹn gật đầu chẳng chút do dự.
"Thành giao! Một nửa gia sản của thϊếp, coi như phí chữa bệnh dâng lên ngài vậy."
Thẩm Mộ Chi nhướng nhướng mày, sao nàng lại đồng ý nhanh như chớp thế nhỉ?
Vân Nhuyễn Nhuyễn trịnh trọng nói tiếp: "Thϊếp đã bỏ bạc ra mua mạng mình rồi, từ giờ mạng thϊếp là của riêng thϊếp. Điện hạ ngài vàng ngọc lời nói, tuyệt đối chớ có nuốt lời nha."
Ai bảo nàng bệnh đến mê muội rồi chứ? Bàn tính trong đầu nàng còn kêu leng keng rõ ràng kia mà.
Thẩm Mộ Chi nhẹ giọng cười nhạt, giọng điệu đầy khinh bỉ:
"Ai thèm mạng của ngươi chứ?"
Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt chớp chớp nhìn hắn đầy mong đợi:
"Vậy sau này mạng thϊếp là do thϊếp quản lý, điện hạ ngài vất vả rồi, mau trả thị tùng lại cho thϊếp đi. Cả mấy tên hộ vệ quanh phủ quận chúa cũng mau dẹp hết đi nhé."
Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Chi cứng lại, nàng còn dám đánh tráo khái niệm nữa cơ đấy?
"Điện hạ, thương vụ này không lỗ tí nào đâu. Nay Hoàng thượng bệnh nặng, triều đình rối ren, biên cương không yên, phương Nam thì lũ lụt ngập tràn, chính là lúc cần bạc gấp. Thϊếp tuy chẳng dám nhận là giàu có gì nhưng cũng đủ để giúp ngài giải quyết không ít phiền toái trước mắt đó."
Thẩm Mộ Chi thu lại vẻ mặt cợt nhả, im lặng nhìn nàng chờ nàng nói tiếp.
"Mạng nhỏ của thϊếp chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nếu có thể đổi lại điện hạ hài lòng, đổi lấy cho Đại Hạ một chút an bình thì thật vô cùng có lời luôn đó."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tỉnh lại vẫn còn tái nhợt, lúc này đã khôi phục ít nhiều thần thái, đôi mắt đẹp long lanh như ánh sao kia khiến tâm trạng Thẩm Mộ Chi tốt lên một cách hiếm thấy.
"Bổn vương từ xưa lời nói như vàng, sẽ không thất hứa."
Đôi mắt Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức lóe sáng, nụ cười cũng nở rộ như hoa.
"Thị tùng của ngươi ta sẽ trả lại. Nhưng ta phải phái thêm cho ngươi một nha hoàn nữa, đường đường nữ nhi, bên cạnh không có ai hầu hạ, ngày ngày cứ kè kè tên nam nhân kia, còn ra thể thống gì nữa."
…
Nụ cười trên môi Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức đóng băng.
"Hộ vệ trong phủ quận chúa ta cũng sẽ cho rút, nhưng ngươi đừng có mơ tưởng chạy lung tung. Nếu để ta phát hiện, ta đánh gãy chân chó của ngươi."
…
Ánh sao trong mắt nàng lại tắt ngấm ngay lập tức.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Sáng mai ta sai người đến lấy bạc."
"Vâng, điện hạ."
Vân Nhuyễn Nhuyễn đáp lại một câu ỉu xìu.
Ngay lúc ấy, tay của Thẩm Mộ Chi bỗng nhiên hướng về phía nàng đưa tới, nàng chưa kịp né tránh thì bàn tay hắn đã nhẹ nhàng áp lên mặt nàng.
Khoảnh khắc đó, nhiệt độ mát lạnh truyền từ trán lan khắp người nàng, khiến Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức cứng đơ, toàn thân không dám cử động nữa.
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Tiền bỏ ra mua được cái gì đây, cuối cùng lại thành mua sự cô đơn à?]
Thẩm Mộ Chi: [Cô đơn tí cũng tốt mà.]
Thẩm Mộ Chi nhìn sâu vào đôi mắt long lanh xinh đẹp của nàng, phát hiện tất cả những khổ sở vừa rồi hình như đã bay biến hết sạch.
Xem ra nàng đã tin mình sẽ không làm hại nàng nữa, tâm tình thả lỏng, trạng thái đã rõ ràng đổi khác.
Thế nên, hắn khẽ cười nhạt:
"Nếu thật sự sắp chết rồi thì đem hết của cải giao ra đây đi. Đằng nào ngươi cũng đâu có dùng được nữa, chi bằng làm chút việc thiện tích đức, biết đâu Diêm Vương thấy ngươi tốt bụng, thương tình cho đầu thai vào nhà giàu sang phú quý."
Cả người Vân Nhuyễn Nhuyễn run lên một cái, tình hình gì đây?
Rõ ràng nàng đã diễn sâu đến thế, sao thái độ của hắn bỗng dưng quay ngoắt một trăm tám mươi độ vậy? Hay là diễn xuất của nàng để lộ sơ hở rồi?
"Ồ?"
Thẩm Mộ Chi nhếch môi cười cười: "Cứu thì đúng là cứu được, ban ngày ta đã mời cả Viện thủ Thái y viện tới chữa cho ngươi, tiền thuốc men ngươi còn chưa trả đấy. Mạng quận chúa quý giá, nếu không phải tất cả gia tài thì ít nhất cũng phải đem một nửa ra mà trả mới hợp tình hợp lý chứ nhỉ?"
Thẩm Mộ Chi vốn tưởng nàng sẽ lại kiếm cớ thoái thác, ai ngờ nàng nhanh nhẹn gật đầu chẳng chút do dự.
"Thành giao! Một nửa gia sản của thϊếp, coi như phí chữa bệnh dâng lên ngài vậy."
Thẩm Mộ Chi nhướng nhướng mày, sao nàng lại đồng ý nhanh như chớp thế nhỉ?
Vân Nhuyễn Nhuyễn trịnh trọng nói tiếp: "Thϊếp đã bỏ bạc ra mua mạng mình rồi, từ giờ mạng thϊếp là của riêng thϊếp. Điện hạ ngài vàng ngọc lời nói, tuyệt đối chớ có nuốt lời nha."
Thẩm Mộ Chi nhẹ giọng cười nhạt, giọng điệu đầy khinh bỉ:
"Ai thèm mạng của ngươi chứ?"
Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức gật đầu lia lịa, ánh mắt chớp chớp nhìn hắn đầy mong đợi:
"Vậy sau này mạng thϊếp là do thϊếp quản lý, điện hạ ngài vất vả rồi, mau trả thị tùng lại cho thϊếp đi. Cả mấy tên hộ vệ quanh phủ quận chúa cũng mau dẹp hết đi nhé."
Nụ cười trên mặt Thẩm Mộ Chi cứng lại, nàng còn dám đánh tráo khái niệm nữa cơ đấy?
"Điện hạ, thương vụ này không lỗ tí nào đâu. Nay Hoàng thượng bệnh nặng, triều đình rối ren, biên cương không yên, phương Nam thì lũ lụt ngập tràn, chính là lúc cần bạc gấp. Thϊếp tuy chẳng dám nhận là giàu có gì nhưng cũng đủ để giúp ngài giải quyết không ít phiền toái trước mắt đó."
"Mạng nhỏ của thϊếp chẳng đáng bao nhiêu, nhưng nếu có thể đổi lại điện hạ hài lòng, đổi lấy cho Đại Hạ một chút an bình thì thật vô cùng có lời luôn đó."
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vừa tỉnh lại vẫn còn tái nhợt, lúc này đã khôi phục ít nhiều thần thái, đôi mắt đẹp long lanh như ánh sao kia khiến tâm trạng Thẩm Mộ Chi tốt lên một cách hiếm thấy.
"Bổn vương từ xưa lời nói như vàng, sẽ không thất hứa."
Đôi mắt Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức lóe sáng, nụ cười cũng nở rộ như hoa.
"Thị tùng của ngươi ta sẽ trả lại. Nhưng ta phải phái thêm cho ngươi một nha hoàn nữa, đường đường nữ nhi, bên cạnh không có ai hầu hạ, ngày ngày cứ kè kè tên nam nhân kia, còn ra thể thống gì nữa."
…
Nụ cười trên môi Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức đóng băng.
"Hộ vệ trong phủ quận chúa ta cũng sẽ cho rút, nhưng ngươi đừng có mơ tưởng chạy lung tung. Nếu để ta phát hiện, ta đánh gãy chân chó của ngươi."
…
Ánh sao trong mắt nàng lại tắt ngấm ngay lập tức.
"Được rồi, nghỉ ngơi đi. Sáng mai ta sai người đến lấy bạc."
"Vâng, điện hạ."
Vân Nhuyễn Nhuyễn đáp lại một câu ỉu xìu.
Ngay lúc ấy, tay của Thẩm Mộ Chi bỗng nhiên hướng về phía nàng đưa tới, nàng chưa kịp né tránh thì bàn tay hắn đã nhẹ nhàng áp lên mặt nàng.
Khoảnh khắc đó, nhiệt độ mát lạnh truyền từ trán lan khắp người nàng, khiến Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức cứng đơ, toàn thân không dám cử động nữa.
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Tiền bỏ ra mua được cái gì đây, cuối cùng lại thành mua sự cô đơn à?]
Thẩm Mộ Chi: [Cô đơn tí cũng tốt mà.]
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
