0 chữ
Chương 18
Chương 18: Vì hắn mà đến ta ngươi cũng không tha? (2)
Bao nhiêu tình tiết như vậy, nếu là người bình thường hẳn đã tin sái cổ rồi.
Nhưng Thẩm Mộ Chi hiển nhiên không phải người bình thường.
Hắn lạnh lùng cười nhạt, đột nhiên cầm viên dạ minh châu nhỏ trên tay, nhẹ nhàng búng một phát, viên ngọc lập tức đập cái “cộp” vào trán nàng.
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn ôm trán đau điếng, uất ức muốn trào nước mắt.
Thôi thôi, hủy diệt luôn đi, nàng không thèm phục vụ nữa, chính thức đình công, mặc kệ sống chết!
“Lần sau còn dám mở miệng nói nhăng nói cuội, thứ bay vào đầu ngươi sẽ không phải dạ minh châu nữa đâu.”
???
Vân Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ấy, vậy là lại thoát chết rồi hả? Hắn tin rồi à?
Nhưng vấn đề lớn hơn lại xuất hiện, hắn bảo nàng nói năng hàm hồ, vậy rốt cuộc là câu nào nàng nói không đủ chuẩn đây?
Dường như đọc được suy nghĩ hiện rõ trên mặt nàng, Thẩm Mộ Chi lại tốt bụng hiếm hoi mà giải thích một câu:
“Nàng ta không phải Thất vương phi, sau này chớ gọi bậy nữa.”
Vân Nhuyễn Nhuyễn chợt bừng tỉnh. Thì ra là nàng chưa biết cách tâng bốc sao cho đúng địa vị của người ta.
Giờ đây Thẩm Mộ Chi đến cả hoàng đế còn khống chế được, tiếp theo chắc chắn sẽ là Thái tử, hoặc có khi còn trực tiếp lên ngôi hoàng đế luôn rồi. Nói thế nào thì Khương Nhược Nghiên cũng phải là Thái tử phi, không chừng chẳng mấy chốc sẽ thành hoàng hậu. Nàng chỉ gọi người ta là Thất vương phi, quả thật đã hạ thấp người ta quá rồi.
Thấy biểu cảm “ta hiểu rồi” vô cùng sáng tỏ trên mặt Vân Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Mộ Chi khẽ chau mày, nữ nhân này lại đang nghĩ lung tung cái gì nữa?
Ngay lúc ấy, hắn lại thấy rõ nàng đang quỳ mọp trên đất, lợi dụng màn đêm đen kịt trong sảnh, lén la lén lút nhặt viên dạ minh châu nhỏ kia lên, nhét thật nhanh vào trong váy áo.
…
“Lần trước đến phủ Quận chúa, bổn vương vội vàng chưa xem kỹ, nay rảnh rỗi dạo một vòng, thật không ngờ phủ của nàng lại giấu lắm bảo vật đến vậy. Quận chúa nhà người ta chắc gì hào phóng thế, đúng là Hoà Phong Quận chúa giàu có thật đấy nhỉ?”
Nghe lời này, bàn tay đang giấu dạ minh châu của Vân Nhuyễn Nhuyễn chợt khựng lại, nàng ngẩng đầu nhanh như chớp.
“Hồi điện hạ, tất cả đều là những thứ ngày thường được Hoàng thượng và Thái hậu ban thưởng, Nhuyễn Nhuyễn tiếc không nỡ dùng, liền tích lại cất giữ thôi mà.”
Thẩm Mộ Chi nghe xong cười nhạt một tiếng:
“Ồ vậy sao? Ta lại cứ tưởng phần lớn là Tam hoàng huynh của ta ban thưởng cơ đấy, nếu không thì sao ngươi lại bán mạng giúp hắn đến thế?”
Nói linh tinh! Tɧẩʍ ɖυệ Chi lấy đâu ra tiền mà thưởng cho nàng chứ!
Hắn có chút tiền nào đều dồn hết để củng cố thế lực, kết bè kết đảng, tranh quyền đoạt vị cả rồi.
Không những hắn không có tiền, mà thắng lợi dọc đường của hắn còn đều nhờ nàng dùng tiền bạc lót đường đấy chứ, tất cả cũng chỉ mong nuôi dưỡng được cái bắp đùi to khỏe này, mai sau bảo vệ nàng một đời an nhàn.
Bây giờ thì hay rồi, tiền ném vào như đá chìm đáy biển, người thì cũng mất dạng luôn rồi. Đừng nói yên thân, bây giờ ngày nào nàng cũng phải sống trong lo âu hồi hộp đây này.
Trong lòng oán thầm thì oán thầm, nhưng mấy câu ấy tuyệt đối không thể nói ra, nói ra rồi chỉ có chết sớm hơn thôi.
“Tam hoàng tử bình thường cũng sống rất tiết kiệm, thỉnh thoảng mới thưởng một chút ít, thực sự chẳng nhiều lắm đâu ạ.”
“Ồ, vậy ngươi…”
Thẩm Mộ Chi kéo dài âm cuối một cách mờ ám. Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức thấy có gì đó không ổn, chuông báo động trong đầu kêu inh ỏi. Nàng vừa ngẩng đầu thì quả nhiên thấy hắn đang áp sát lại gần.
Gương mặt tuấn tú, đẹp đến mức khiến người ta thất thần kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần… gần đến mức sắp dính vào mũi nàng mới dừng lại.
Một động tác này dọa cho Vân Nhuyễn Nhuyễn hóa thành tượng đá, đến cả hơi thở cũng lập tức ngừng lại.
Ngay giây sau, ngón tay thon dài của hắn đã nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, bắt nàng phải ngước mặt lên nhìn hắn.
“Vì sao lại dốc lòng dốc sức theo hắn đến thế? Vì hắn mà ngay cả ta ngươi cũng không tha sao?”
Nhưng Thẩm Mộ Chi hiển nhiên không phải người bình thường.
Hắn lạnh lùng cười nhạt, đột nhiên cầm viên dạ minh châu nhỏ trên tay, nhẹ nhàng búng một phát, viên ngọc lập tức đập cái “cộp” vào trán nàng.
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn ôm trán đau điếng, uất ức muốn trào nước mắt.
Thôi thôi, hủy diệt luôn đi, nàng không thèm phục vụ nữa, chính thức đình công, mặc kệ sống chết!
“Lần sau còn dám mở miệng nói nhăng nói cuội, thứ bay vào đầu ngươi sẽ không phải dạ minh châu nữa đâu.”
???
Vân Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu, gương mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Ấy, vậy là lại thoát chết rồi hả? Hắn tin rồi à?
Nhưng vấn đề lớn hơn lại xuất hiện, hắn bảo nàng nói năng hàm hồ, vậy rốt cuộc là câu nào nàng nói không đủ chuẩn đây?
“Nàng ta không phải Thất vương phi, sau này chớ gọi bậy nữa.”
Vân Nhuyễn Nhuyễn chợt bừng tỉnh. Thì ra là nàng chưa biết cách tâng bốc sao cho đúng địa vị của người ta.
Giờ đây Thẩm Mộ Chi đến cả hoàng đế còn khống chế được, tiếp theo chắc chắn sẽ là Thái tử, hoặc có khi còn trực tiếp lên ngôi hoàng đế luôn rồi. Nói thế nào thì Khương Nhược Nghiên cũng phải là Thái tử phi, không chừng chẳng mấy chốc sẽ thành hoàng hậu. Nàng chỉ gọi người ta là Thất vương phi, quả thật đã hạ thấp người ta quá rồi.
Thấy biểu cảm “ta hiểu rồi” vô cùng sáng tỏ trên mặt Vân Nhuyễn Nhuyễn, Thẩm Mộ Chi khẽ chau mày, nữ nhân này lại đang nghĩ lung tung cái gì nữa?
…
“Lần trước đến phủ Quận chúa, bổn vương vội vàng chưa xem kỹ, nay rảnh rỗi dạo một vòng, thật không ngờ phủ của nàng lại giấu lắm bảo vật đến vậy. Quận chúa nhà người ta chắc gì hào phóng thế, đúng là Hoà Phong Quận chúa giàu có thật đấy nhỉ?”
Nghe lời này, bàn tay đang giấu dạ minh châu của Vân Nhuyễn Nhuyễn chợt khựng lại, nàng ngẩng đầu nhanh như chớp.
“Hồi điện hạ, tất cả đều là những thứ ngày thường được Hoàng thượng và Thái hậu ban thưởng, Nhuyễn Nhuyễn tiếc không nỡ dùng, liền tích lại cất giữ thôi mà.”
Thẩm Mộ Chi nghe xong cười nhạt một tiếng:
“Ồ vậy sao? Ta lại cứ tưởng phần lớn là Tam hoàng huynh của ta ban thưởng cơ đấy, nếu không thì sao ngươi lại bán mạng giúp hắn đến thế?”
Hắn có chút tiền nào đều dồn hết để củng cố thế lực, kết bè kết đảng, tranh quyền đoạt vị cả rồi.
Không những hắn không có tiền, mà thắng lợi dọc đường của hắn còn đều nhờ nàng dùng tiền bạc lót đường đấy chứ, tất cả cũng chỉ mong nuôi dưỡng được cái bắp đùi to khỏe này, mai sau bảo vệ nàng một đời an nhàn.
Bây giờ thì hay rồi, tiền ném vào như đá chìm đáy biển, người thì cũng mất dạng luôn rồi. Đừng nói yên thân, bây giờ ngày nào nàng cũng phải sống trong lo âu hồi hộp đây này.
Trong lòng oán thầm thì oán thầm, nhưng mấy câu ấy tuyệt đối không thể nói ra, nói ra rồi chỉ có chết sớm hơn thôi.
“Tam hoàng tử bình thường cũng sống rất tiết kiệm, thỉnh thoảng mới thưởng một chút ít, thực sự chẳng nhiều lắm đâu ạ.”
“Ồ, vậy ngươi…”
Thẩm Mộ Chi kéo dài âm cuối một cách mờ ám. Vân Nhuyễn Nhuyễn lập tức thấy có gì đó không ổn, chuông báo động trong đầu kêu inh ỏi. Nàng vừa ngẩng đầu thì quả nhiên thấy hắn đang áp sát lại gần.
Gương mặt tuấn tú, đẹp đến mức khiến người ta thất thần kia càng lúc càng gần, càng lúc càng gần… gần đến mức sắp dính vào mũi nàng mới dừng lại.
Một động tác này dọa cho Vân Nhuyễn Nhuyễn hóa thành tượng đá, đến cả hơi thở cũng lập tức ngừng lại.
Ngay giây sau, ngón tay thon dài của hắn đã nhẹ nhàng nắm lấy cằm nàng, bắt nàng phải ngước mặt lên nhìn hắn.
“Vì sao lại dốc lòng dốc sức theo hắn đến thế? Vì hắn mà ngay cả ta ngươi cũng không tha sao?”
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
