0 chữ
Chương 12
Chương 12: Đường sống chẳng phải đã tới rồi sao? (2)
"Ta bỗng nhiên thấy sợ quá..."
Vu Nhạc nghe vậy trố mắt kinh ngạc: "Nhuyễn tỷ, giờ tỷ mới thấy sợ à? Dây thần kinh của tỷ dài quá mức rồi đấy!"
"..."
Vân Nhuyễn Nhuyễn cũng chẳng buồn giải thích với Vu Nhạc làm gì, dù sao mạch não mỗi người mỗi khác, giảng đạo lý với hắn thật chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.
"Hai chúng ta giờ mau mau chuồn khỏi hoàng cung thôi." Vu Nhạc nóng ruột đề nghị.
"Chờ đã! Ta muốn tới cung Khôn Hòa gặp Thái hậu một chuyến."
"Nhưng mà trong kịch bản viết rõ, Tam hoàng tử vừa làm Thái tử không lâu, Thái hậu cũng sẽ sớm quy tiên luôn. Lúc này bỏ chạy mới là kế sách vẹn toàn nhất."
"Cái kịch bản cùi bắp ấy ngươi cũng dám tin à?"
Dưới sự kiên trì của Nhuyễn Nhuyễn, hai người lén lén lút lút mò tới cung Khôn Hòa. Đáng tiếc, cái kịch bản cùi bắp kia lần này lại nói đúng thật!
Bởi hai người vừa đến cửa cung, đúng lúc chạm mặt cung nữ thân tín nhất của Thái hậu. Lúc này, sắc mặt nàng ta vô cùng trầm trọng, đang hấp ta hấp tấp kéo theo thái y lao vào tẩm điện.
"Cảnh cô cô!" Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng gọi.
"Quận chúa! Sao người còn ở đây?" Cảnh cô cô thấy nàng liền hoảng hốt lau vội nước mắt. "Thái hậu… bà ấy sắp không qua nổi rồi, không bảo vệ nổi người nữa. Người còn không mau chạy đi, để Thất hoàng tử phát hiện thì có mọc cánh cũng chẳng thoát nổi đâu!"
…
Đáng lẽ ra nàng nên chạy từ sớm rồi mới phải!
"Cảnh cô cô, đưa ta vào gặp Thái hậu một lần thôi." Nhuyễn Nhuyễn khẽ nói, giọng đầy cảm khái. "Thái hậu với ta ân tình sâu nặng như núi, lúc này người gặp nguy, ta tuyệt không thể bỏ mặc người được. Bất luận kết cục ra sao, ta vẫn muốn gặp người một lần nữa."
Cảnh cô cô sững người, rồi cảm động gật đầu lia lịa: "Hoạn nạn mới rõ lòng người, quả nhiên Thái hậu không thương nhầm người rồi!"
Thực ra, nàng đúng là vì cảm tình mới quyết ở lại một phần. Nhưng còn một phần nữa là vì, giờ này có muốn chuồn khỏi cung cũng đâu kịp nữa.
Thời gian hai người lén mò đến đây dài như thế, Thẩm Mộ Chi chắc chắn đã tỉnh giấc từ lâu. Một khi tỉnh dậy phát hiện nàng chạy trốn, việc đầu tiên hắn làm chắc chắn là phong tỏa tất cả cổng cung.
Nàng hiện giờ bỏ chạy chẳng khác nào "chui đầu vô rọ". Chi bằng tạm núp trong cung một lúc, biết đâu lát nữa trời xanh lại mở một con đường khác sáng hơn thì sao?
Vừa bước vào tẩm điện, Nhuyễn Nhuyễn lập tức bị một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, đủ thấy Thái hậu bệnh tình nặng tới mức nào.
"Thái hậu..."
Nhuyễn Nhuyễn bước nhanh tới cạnh giường, mũi cay xè, nước mắt chỉ trực trào ra. Mới hai ngày trước khi từ biệt bà còn khỏe mạnh, vậy mà giờ đây bà tóc đã bạc trắng, thần trí cũng lơ mơ rồi.
Thái hậu là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với nàng, nhìn bà như vậy, nàng thật sự đau lòng muốn chết.
"Nhuyễn Nhuyễn… khụ khụ…"
Nghe tiếng nàng, Thái hậu bỗng giật mình, đôi mắt đang mơ hồ cũng tỉnh táo hơn một chút: "Nhuyễn Nhuyễn, sao con còn chưa chạy đi? Mau chạy, mau rời khỏi đây…"
Nhuyễn Nhuyễn nắm chặt lấy bàn tay gầy gò đang run rẩy của Thái hậu, cố gắng truyền hơi ấm từ lòng bàn tay mình qua cho bà: "Nhuyễn Nhuyễn không sợ, con chỉ muốn ở lại bên cạnh Thái hậu."
"Đứa trẻ ngốc này, thật là ngốc quá mà!"
"Người yên tâm đi, Thái hậu nhất định sẽ khỏe lại thôi." Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc nói: “Nhuyễn Nhuyễn ta cất giữ một cây tuyết sâm ngàn năm, uống vào sẽ kéo dài tuổi thọ, sống lại khỏe mạnh ngay tức thì!"
Thái hậu nước mắt thấm ướt cả chiếc gối, nắm lấy tay nàng kích động nghẹn ngào nói: "Ngốc quá đi mất, tâm ý của con ai gia nhận rồi. Ta tuổi tác đã cao, sống thêm hay không cũng chẳng còn gì đáng nói nữa. Nhưng con còn trẻ, con đường phía trước rất dài, nhất định phải chạy mau lên! Khụ khụ..."
Thái hậu ho liên tục, lại cố sức ngồi dậy quay sang Cảnh cô cô nói: "Cảnh Trân, mau đưa Nhuyễn Nhuyễn từ mật đạo trong cung của ai gia rời khỏi hoàng cung đi."
Nhuyễn Nhuyễn nghe xong giật bắn người, lập tức liếc mắt nhìn Vu Nhạc đầy phấn khởi.
Xem này, đường sống chẳng phải vừa tới rồi sao?
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn (tự tin): [Ta đây rõ ràng nhát gan, yếu đuối, bé nhỏ đáng thương nhưng không hiểu sao cứ sống dai như vậy, hì hì~]
Vu Nhạc (vỗ ngực): [Đi theo Nhuyễn tỷ chắc chắn không sai mà!]
Vu Nhạc nghe vậy trố mắt kinh ngạc: "Nhuyễn tỷ, giờ tỷ mới thấy sợ à? Dây thần kinh của tỷ dài quá mức rồi đấy!"
"..."
Vân Nhuyễn Nhuyễn cũng chẳng buồn giải thích với Vu Nhạc làm gì, dù sao mạch não mỗi người mỗi khác, giảng đạo lý với hắn thật chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.
"Hai chúng ta giờ mau mau chuồn khỏi hoàng cung thôi." Vu Nhạc nóng ruột đề nghị.
"Chờ đã! Ta muốn tới cung Khôn Hòa gặp Thái hậu một chuyến."
"Nhưng mà trong kịch bản viết rõ, Tam hoàng tử vừa làm Thái tử không lâu, Thái hậu cũng sẽ sớm quy tiên luôn. Lúc này bỏ chạy mới là kế sách vẹn toàn nhất."
"Cái kịch bản cùi bắp ấy ngươi cũng dám tin à?"
Dưới sự kiên trì của Nhuyễn Nhuyễn, hai người lén lén lút lút mò tới cung Khôn Hòa. Đáng tiếc, cái kịch bản cùi bắp kia lần này lại nói đúng thật!
"Cảnh cô cô!" Nhuyễn Nhuyễn nhỏ giọng gọi.
"Quận chúa! Sao người còn ở đây?" Cảnh cô cô thấy nàng liền hoảng hốt lau vội nước mắt. "Thái hậu… bà ấy sắp không qua nổi rồi, không bảo vệ nổi người nữa. Người còn không mau chạy đi, để Thất hoàng tử phát hiện thì có mọc cánh cũng chẳng thoát nổi đâu!"
…
Đáng lẽ ra nàng nên chạy từ sớm rồi mới phải!
"Cảnh cô cô, đưa ta vào gặp Thái hậu một lần thôi." Nhuyễn Nhuyễn khẽ nói, giọng đầy cảm khái. "Thái hậu với ta ân tình sâu nặng như núi, lúc này người gặp nguy, ta tuyệt không thể bỏ mặc người được. Bất luận kết cục ra sao, ta vẫn muốn gặp người một lần nữa."
Thực ra, nàng đúng là vì cảm tình mới quyết ở lại một phần. Nhưng còn một phần nữa là vì, giờ này có muốn chuồn khỏi cung cũng đâu kịp nữa.
Thời gian hai người lén mò đến đây dài như thế, Thẩm Mộ Chi chắc chắn đã tỉnh giấc từ lâu. Một khi tỉnh dậy phát hiện nàng chạy trốn, việc đầu tiên hắn làm chắc chắn là phong tỏa tất cả cổng cung.
Nàng hiện giờ bỏ chạy chẳng khác nào "chui đầu vô rọ". Chi bằng tạm núp trong cung một lúc, biết đâu lát nữa trời xanh lại mở một con đường khác sáng hơn thì sao?
Vừa bước vào tẩm điện, Nhuyễn Nhuyễn lập tức bị một mùi thuốc nồng nặc xộc vào mũi, đủ thấy Thái hậu bệnh tình nặng tới mức nào.
Nhuyễn Nhuyễn bước nhanh tới cạnh giường, mũi cay xè, nước mắt chỉ trực trào ra. Mới hai ngày trước khi từ biệt bà còn khỏe mạnh, vậy mà giờ đây bà tóc đã bạc trắng, thần trí cũng lơ mơ rồi.
Thái hậu là người duy nhất thật lòng đối xử tốt với nàng, nhìn bà như vậy, nàng thật sự đau lòng muốn chết.
"Nhuyễn Nhuyễn… khụ khụ…"
Nghe tiếng nàng, Thái hậu bỗng giật mình, đôi mắt đang mơ hồ cũng tỉnh táo hơn một chút: "Nhuyễn Nhuyễn, sao con còn chưa chạy đi? Mau chạy, mau rời khỏi đây…"
Nhuyễn Nhuyễn nắm chặt lấy bàn tay gầy gò đang run rẩy của Thái hậu, cố gắng truyền hơi ấm từ lòng bàn tay mình qua cho bà: "Nhuyễn Nhuyễn không sợ, con chỉ muốn ở lại bên cạnh Thái hậu."
"Đứa trẻ ngốc này, thật là ngốc quá mà!"
"Người yên tâm đi, Thái hậu nhất định sẽ khỏe lại thôi." Nhuyễn Nhuyễn nghiêm túc nói: “Nhuyễn Nhuyễn ta cất giữ một cây tuyết sâm ngàn năm, uống vào sẽ kéo dài tuổi thọ, sống lại khỏe mạnh ngay tức thì!"
Thái hậu nước mắt thấm ướt cả chiếc gối, nắm lấy tay nàng kích động nghẹn ngào nói: "Ngốc quá đi mất, tâm ý của con ai gia nhận rồi. Ta tuổi tác đã cao, sống thêm hay không cũng chẳng còn gì đáng nói nữa. Nhưng con còn trẻ, con đường phía trước rất dài, nhất định phải chạy mau lên! Khụ khụ..."
Thái hậu ho liên tục, lại cố sức ngồi dậy quay sang Cảnh cô cô nói: "Cảnh Trân, mau đưa Nhuyễn Nhuyễn từ mật đạo trong cung của ai gia rời khỏi hoàng cung đi."
Nhuyễn Nhuyễn nghe xong giật bắn người, lập tức liếc mắt nhìn Vu Nhạc đầy phấn khởi.
Xem này, đường sống chẳng phải vừa tới rồi sao?
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn (tự tin): [Ta đây rõ ràng nhát gan, yếu đuối, bé nhỏ đáng thương nhưng không hiểu sao cứ sống dai như vậy, hì hì~]
Vu Nhạc (vỗ ngực): [Đi theo Nhuyễn tỷ chắc chắn không sai mà!]
11
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
