0 chữ
Chương 10
Chương 10: Thẩm Mộ Chi không phải người (2)
Vân Nhuyễn Nhuyễn ngẩn người, chần chừ đứng lên bước lại gần giường. Đến nơi, hắn đưa tay chỉ chỉ vào lưng mình.
“Ấn... ấn vai sao?”
“Ừm.”
“Nhưng mà ta đâu biết ấn vai đâu, hay để ta tìm người nào tay nghề giỏi tới hầu hạ điện hạ vậy…”
“Ta không nuôi kẻ vô dụng.”
“Ta biết, từ nhỏ đã được người ta ấn vai, ngày ngày nhìn thấy cũng học lõm được chút nghề, coi như là nửa thầy rồi đó. Điện hạ thử cảm nhận xem, thế này đã thoải mái chưa?”
“Lực đạo quá yếu.”
“Vậy... vậy thế này?”
“Góc độ không đúng.”
“Ta điều chỉnh lại rồi đây.”
“Tốc độ quá chậm.”
“…”
Quả nhiên Thẩm Mộ Chi chẳng phải con người!
“Thôi, cứ vậy đi.” Thẩm Mộ Chi phất tay: “Bảo tên đầy tớ vô dụng kia ra ngoài chờ, nhìn vướng mắt quá.”
Vân Nhuyễn Nhuyễn kín đáo nháy mắt với Vu Nhạc, hắn lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn cúi đầu:
“Tiểu nhân cáo lui!”
Vân Nhuyễn Nhuyễn xoa bóp tới mức hai tay mỏi nhừ, còn phải cực kỳ cẩn thận tránh đυ.ng vào vết thương của hắn. Lỡ sơ suất làm đau tên đại ma đầu này, sợ là cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ nổi nữa rồi.
“Nghe nói Hòa Phong Quận chúa mưu trí hơn người, từng giúp Tam ca trục xuất ta khỏi kinh thành, xem ra không giống như lời đồn đại là kẻ ngang ngược kiêu căng, ngực to não bé nhỉ?”
Thẩm Mộ Chi đột nhiên nói một câu làm Vân Nhuyễn Nhuyễn dựng cả tóc gáy.
Bắt đầu tính sổ rồi đó sao? Muốn tính thì cứ tính luôn cho rồi đi, đằng nào nàng cũng chết chắc, lại còn bắt nàng ấn vai làm chi cho cực thân? Đúng là bóc lột sức lao động người ta mà!
“Không không không, ta đúng là như lời đồn đó, vừa ngang ngược kiêu căng, ngực to não bé, chẳng có chút tác dụng nào đâu.”
“Ồ? Ngực to tới mức nào cơ?”
“???”
Vân Nhuyễn Nhuyễn cúi gằm mặt, vành tai đỏ bừng lên, lòng thì hậm hực vô cùng. Hỏi kiểu gì mà kỳ cục vậy? Muốn nàng trả lời sao đây?
Tên Thẩm Mộ Chi này dám ngang nhiên làm nhục nàng như vậy, quả thực không phải là người mà!
“Nhuyễn Nhuyễn ngu dốt, chẳng hiểu điện hạ đang hỏi chuyện gì cả.”
“Ta thấy ngươi thông minh lắm mà. Trên người ta có cả trăm vết thương lớn nhỏ, chồng chéo ngang dọc, vậy mà ngươi bóp lâu như thế, lại chẳng hề đυ.ng vào vết nào. Xem ra hôm qua ngươi nghiên cứu bộ đồ của ta kỹ lưỡng quá nhỉ?”
“…”
“Không có vết nào chí mạng, chắc là ngươi thất vọng lắm đúng không?”
“Nhuyễn Nhuyễn nào dám. Đúng là ta từng cẩn thận xem xét áo của điện hạ, vốn định khâu vá lại tử tế. Nhưng vết rách nhiều quá, Nhuyễn Nhuyễn lại vô dụng, sợ vá không khéo hỏng luôn áo đẹp, nên đành không dám động kim chỉ vào thôi.”
“Ồ? Không ngờ ngươi chu đáo vậy cơ đấy.”
“Hôm qua điện hạ đã tha cho Nhuyễn Nhuyễn một mạng, ta không biết lấy gì báo đáp, đành làm chút chuyện nhỏ này cho ngài mà thôi.”
Thẩm Mộ Chi khẽ cười lạnh một tiếng, rồi im lặng không nói gì thêm.
Cả đại điện chìm vào yên tĩnh. Vân Nhuyễn Nhuyễn xoa bóp tới mức tay tê rần, cuối cùng không chịu nổi phải dừng lại nghỉ một lát.
Ai ngờ vừa dừng tay, nàng nhận ra Thẩm Mộ Chi không chút phản ứng nào.
Nàng đánh bạo thò đầu nhìn thử, mới phát hiện tên kia đã ngủ mất từ đời nào rồi!
Thế tức là...
Nàng nãy giờ tận tụy vất vả xoa bóp cho hắn coi như công cốc hết rồi hả trời? Trong lòng nàng chỉ muốn khóc lớn.
Nhưng rất nhanh vấn đề khác lại tới: Thẩm Mộ Chi ngủ rồi, vậy nàng phải làm sao đây?
Ngay lúc đó bên ngoài điện có tiếng động, Vân Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên nhìn, thấy một tiểu thái giám bước vào, vừa định quỳ xuống bẩm báo thì phát hiện Thẩm Mộ Chi đang ngủ say, liền ngẩn người rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Chỉ lát sau, một người khác bước vào điện, vừa ngẩng đầu lên trông thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn đang đứng sau lưng Thẩm Mộ Chi thì kinh ngạc vô cùng:
“Sao ngươi lại ở đây?”
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Sau này tốt nhất ngươi đừng hối hận.]
Thẩm Mộ Chi: [Sao tự dưng ta lại hơi rén thế nhỉ…?]
“Ấn... ấn vai sao?”
“Ừm.”
“Nhưng mà ta đâu biết ấn vai đâu, hay để ta tìm người nào tay nghề giỏi tới hầu hạ điện hạ vậy…”
“Ta không nuôi kẻ vô dụng.”
“Ta biết, từ nhỏ đã được người ta ấn vai, ngày ngày nhìn thấy cũng học lõm được chút nghề, coi như là nửa thầy rồi đó. Điện hạ thử cảm nhận xem, thế này đã thoải mái chưa?”
“Lực đạo quá yếu.”
“Vậy... vậy thế này?”
“Góc độ không đúng.”
“Ta điều chỉnh lại rồi đây.”
“Tốc độ quá chậm.”
“…”
Quả nhiên Thẩm Mộ Chi chẳng phải con người!
“Thôi, cứ vậy đi.” Thẩm Mộ Chi phất tay: “Bảo tên đầy tớ vô dụng kia ra ngoài chờ, nhìn vướng mắt quá.”
Vân Nhuyễn Nhuyễn kín đáo nháy mắt với Vu Nhạc, hắn lập tức hiểu ý, nhanh nhẹn cúi đầu:
Vân Nhuyễn Nhuyễn xoa bóp tới mức hai tay mỏi nhừ, còn phải cực kỳ cẩn thận tránh đυ.ng vào vết thương của hắn. Lỡ sơ suất làm đau tên đại ma đầu này, sợ là cái mạng nhỏ của nàng cũng không giữ nổi nữa rồi.
“Nghe nói Hòa Phong Quận chúa mưu trí hơn người, từng giúp Tam ca trục xuất ta khỏi kinh thành, xem ra không giống như lời đồn đại là kẻ ngang ngược kiêu căng, ngực to não bé nhỉ?”
Thẩm Mộ Chi đột nhiên nói một câu làm Vân Nhuyễn Nhuyễn dựng cả tóc gáy.
Bắt đầu tính sổ rồi đó sao? Muốn tính thì cứ tính luôn cho rồi đi, đằng nào nàng cũng chết chắc, lại còn bắt nàng ấn vai làm chi cho cực thân? Đúng là bóc lột sức lao động người ta mà!
“Không không không, ta đúng là như lời đồn đó, vừa ngang ngược kiêu căng, ngực to não bé, chẳng có chút tác dụng nào đâu.”
“???”
Vân Nhuyễn Nhuyễn cúi gằm mặt, vành tai đỏ bừng lên, lòng thì hậm hực vô cùng. Hỏi kiểu gì mà kỳ cục vậy? Muốn nàng trả lời sao đây?
Tên Thẩm Mộ Chi này dám ngang nhiên làm nhục nàng như vậy, quả thực không phải là người mà!
“Nhuyễn Nhuyễn ngu dốt, chẳng hiểu điện hạ đang hỏi chuyện gì cả.”
“Ta thấy ngươi thông minh lắm mà. Trên người ta có cả trăm vết thương lớn nhỏ, chồng chéo ngang dọc, vậy mà ngươi bóp lâu như thế, lại chẳng hề đυ.ng vào vết nào. Xem ra hôm qua ngươi nghiên cứu bộ đồ của ta kỹ lưỡng quá nhỉ?”
“…”
“Không có vết nào chí mạng, chắc là ngươi thất vọng lắm đúng không?”
“Nhuyễn Nhuyễn nào dám. Đúng là ta từng cẩn thận xem xét áo của điện hạ, vốn định khâu vá lại tử tế. Nhưng vết rách nhiều quá, Nhuyễn Nhuyễn lại vô dụng, sợ vá không khéo hỏng luôn áo đẹp, nên đành không dám động kim chỉ vào thôi.”
“Hôm qua điện hạ đã tha cho Nhuyễn Nhuyễn một mạng, ta không biết lấy gì báo đáp, đành làm chút chuyện nhỏ này cho ngài mà thôi.”
Thẩm Mộ Chi khẽ cười lạnh một tiếng, rồi im lặng không nói gì thêm.
Cả đại điện chìm vào yên tĩnh. Vân Nhuyễn Nhuyễn xoa bóp tới mức tay tê rần, cuối cùng không chịu nổi phải dừng lại nghỉ một lát.
Ai ngờ vừa dừng tay, nàng nhận ra Thẩm Mộ Chi không chút phản ứng nào.
Nàng đánh bạo thò đầu nhìn thử, mới phát hiện tên kia đã ngủ mất từ đời nào rồi!
Thế tức là...
Nàng nãy giờ tận tụy vất vả xoa bóp cho hắn coi như công cốc hết rồi hả trời? Trong lòng nàng chỉ muốn khóc lớn.
Nhưng rất nhanh vấn đề khác lại tới: Thẩm Mộ Chi ngủ rồi, vậy nàng phải làm sao đây?
Ngay lúc đó bên ngoài điện có tiếng động, Vân Nhuyễn Nhuyễn ngẩng đầu lên nhìn, thấy một tiểu thái giám bước vào, vừa định quỳ xuống bẩm báo thì phát hiện Thẩm Mộ Chi đang ngủ say, liền ngẩn người rồi lặng lẽ lui ra ngoài.
Chỉ lát sau, một người khác bước vào điện, vừa ngẩng đầu lên trông thấy Vân Nhuyễn Nhuyễn đang đứng sau lưng Thẩm Mộ Chi thì kinh ngạc vô cùng:
“Sao ngươi lại ở đây?”
…
Vân Nhuyễn Nhuyễn: [Sau này tốt nhất ngươi đừng hối hận.]
Thẩm Mộ Chi: [Sao tự dưng ta lại hơi rén thế nhỉ…?]
11
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
