TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Chương 9: Khúc Dạo Phục Sinh 9

Bài học này đến quá bất ngờ, Tề Lạc Nhân ngẩn ra một lúc mới tỉnh táo lại từ cảm giác mơ hồ sau khi đọc lại dữ liệu.

Cậu cũng giống như rất nhiều người khác, sau khi vượt qua nguy hiểm thường dễ dàng buông lỏng cảnh giác với hoàn cảnh xung quanh... Mà sự sơ suất kiểu này, trong những nhiệm vụ kinh hoàng, lại chính là thứ chí mạng nhất.

“Tôi ghi nhớ rồi.” Tề Lạc Nhân chân thành nói lời cảm ơn.

Trần Bách Thất khẽ hừ một tiếng, châm một điếu thuốc: “Vậy thì tiếp theo, chúng ta sẽ kiểm tra thể lực của cậu.”

“Kiểm tra kiểu gì? Chạy bộ à?” Sau bài học kinh hoàng lần trước, bị bịt mắt né phi đao khiến Tề Lạc Nhân vẫn còn sợ run trong lòng.

Trần Bách Thất phun ra một vòng khói thuốc, nhếch môi cười lạnh: “Chạy bộ đơn thuần thì làm sao ép được con người ta đến giới hạn thật sự.”

“...” Tề Lạc Nhân cảm thấy mình xong đời rồi.

Chỉ thấy Trần Bách Thất nhét một tấm thẻ kỹ năng vào khe thẻ, một quyển sách dày cộp lập tức xuất hiện trong tay cô. Cô thờ ơ lật xem từng trang sách đang tự động giở, chợt ánh mắt sáng lên, khẽ lẩm bẩm: “Cái này được đấy, chọn nó thôi!”

Lời vừa dứt, một con chó địa ngục ba đầu cao đến nửa người đã xuất hiện bên chân Trần Bách Thất. Ba cái đầu dữ tợn đồng loạt gầm lên giận dữ, những chiếc răng nanh to bản và chiếc lưỡi nhỏ dãi lòng thòng khiến vẻ khủng bố của nó lập tức tăng lên gấp bội.

Thân hình cường tráng thế kia, vẻ mặt hung hãn thế kia, còn có cả...

Tề Lạc Nhân nuốt khan một cái, sắc mặt tái nhợt, hai chân mềm nhũn như muốn khuỵu xuống.

“Đứa nhỏ này là tôi bắt được khi rèn luyện gần Vực Luyện Ngục.” Trần Bách Thất thản nhiên nói: “Hiện nó đang trong thời kỳ sinh sản, tinh lực dồi dào, ham muốn sinh sản cực mạnh, mà lại chẳng quá bận tâm đối tượng là hai chân hay bốn chân, đúng là một đứa nhỏ nhiệt tình hiếm có.”

Cô vuốt ve tai nó, con chó địa ngục ba đầu phấn khích cào cào mặt đất, ba cái đầu cùng lúc chăm chú nhìn chằm chằm vào Tề Lạc Nhân, ánh mắt tựa như hổ đói nhìn thấy mồi.

Trần Bách Thất lại sờ sờ cằm, như đang nhớ lại điều gì:

“Năm đầu tiên tôi bước vào thế giới này, trên mạng có một câu rất thịnh hành, là gì nhỉ... À đúng rồi:

Nó đuổi cậu, nếu nó đuổi kịp cậu, thì nó sẽ hì hì hì với cậu đấy.”

Giọng cô vô cùng nghiêm túc, như thể đang truyền đạt một chân lý sinh tồn vô cùng quan trọng.

Tuy rất muốn phàn nàn rằng câu đó đã lỗi thời từ nhiều năm trước, chỉ có mấy cư dân mạng trung niên mới lấy ra đùa giỡn kiểu “hạ lưu” như vậy, nhưng Trần Bách Thất đã không cho cậu cơ hội phản ứng.

Cô đạp một cú vào mông của con chó địa ngục ba đầu.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, ba cái đầu dữ tợn cùng gầm lên một tiếng, rồi điên cuồng lao về phía Tề Lạc Nhân. Sự nhiệt tình đó chẳng khác nào một lão trai tân bốn mươi tuổi đột nhiên thấy được cô dâu mới.

Tề Lạc Nhân hét to một tiếng thảm thiết, quay người cắm đầu bỏ chạy. Cậu dám thề rằng, đời này chưa bao giờ chạy nhanh đến thế!

Dù cho Tề Lạc Nhân đã phá kỷ lục chạy nhanh của bản thân, con chó địa ngục ba dầu kia vẫn nhỉnh hơn một bước. Dù không ngoái đầu lại, cậu cũng có thể cảm nhận rõ ràng con quái vật phía sau đang càng lúc càng áp sát!

Cậu thậm chí có thể cảm thấy hơi thở tanh nồng, nóng rực của nó phả thẳng lên lưng mình, khiến sống lưng lạnh toát, cả người rùng mình, nơi nào đó cũng lập tức căng thẳng đến mức co rút!

Không được! Cứ chạy thế này thì sắp bị nó đuổi kịp mất rồi! Chỉ biết chạy là không đủ!

Chết tiệt! Mình không muốn bị chó đè đâu aaaa!

Trong trạng thái căng thẳng cực độ, Tề Lạc Nhân như một cái máy, hai chân không ngừng cất bước chạy điên cuồng. Bộ não đang trong tình trạng thiếu oxy trầm trọng vẫn cố gắng giãy chết, vắt cạn từng tia sáng lập lòe cuối cùng để nghĩ cách thoát thân.

Kỹ năng thẻ bài? Không được "Cận chiến thuật sơ cấp" không thể giúp cậu chạy nhanh hơn.

"Lễ nghi của ác ma"? Đừng đùa! Biến thành yêu ma quyến rũ trong lúc này thì chỉ có nước tự tìm đường chết mà thôi!

Cậu đã đặc biệt tìm hiểu về thông tin của loài mị ma, một giống loài khét tiếng trong Ma giới với phương châm sống: Có lỗ là ch*, có gậy là thử, bất kể đối tượng có hai chân, bốn chân, thậm chí không có chân cũng chẳng sao!

Nếu bị con chó Địa ngục ba đầu kia thấy mình biến thành mị ma, nó không những không bớt hưng phấn, mà thậm chí còn xung trận gấp đôi, bởi đây chính là đồng loại cùng chí hướng, không phân biệt chủng loài, không phân biệt số lượng chân đúng chuẩn "ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" phiên bản ác mộng!

Nó lao đến rồi!

Tề Lạc Nhân cảm nhận rõ ràng tiếng gió rít sau lưng, con quái vật đã ngay sát phía sau!

Trước mặt cậu đã là bức tường kiên cố của căn hầm ngầm khổng lồ này, não bộ lập tức trống rỗng, cơ thể theo bản năng vọt lên một cú chuyển hướng gấp, quặt mạnh sang bên phải tiếp tục điên cuồng bỏ chạy.

Mà con chó địa ngục ba đầu sau lưng thì lại không linh hoạt được như vậy, nó không kịp phanh lại, “ẦM” một tiếng dữ dội, đâm sầm vào bức tường! Lực va chạm mạnh đến mức khiến cả bức tường kiên cố cũng khẽ rung lên.

Đang liều mạng bỏ chạy, Tề Lạc Nhân bỗng nhiên lóe sáng một ý nghĩ:

Đúng rồi!

Con chó địa ngục ba đầu không linh hoạt bằng mình khi đổi hướng, vậy chẳng phải có thể lợi dụng điểm này để thoát thân sao...!

Tề Lạc Nhân ngoái đầu nhìn lại một cái, cái đầu giữa của con chó đã bị cú va đập đâm cho choáng váng, cổ rũ xuống, nhưng hai cái đầu hai bên vẫn đang không ngừng gầm gừ, tiếp tục phát lệnh cho cơ thể. Nó lảo đảo bò dậy khỏi mặt đất, tiếp tục gầm rú điên cuồng lao về phía cậu.

Lần này thì Tề Lạc Nhân đã có chiến lược rõ ràng, không còn như một con ruồi mất đầu chạy loạn trong nhà nữa.

Mỗi lần cảm nhận được khoảng cách giữa mình và con quái vật rút ngắn đến một mức nguy hiểm, cậu liền bẻ gấp hướng thật đột ngột. Và lần nào cũng vậy, con chó ba đầu nặng nề sau lưng cũng sẽ bị quán tính hất văng lệch, bị cậu dễ dàng vượt khỏi tầm truy kích chừng bảy tám mét.

Đợi đến lần tiếp theo khoảng cách bị rút ngắn, cậu lại tiếp tục chiêu cũ dụ quái đổi hướng, kéo giãn khoảng cách.

Chuỗi truy đuổi biến thành một trò chơi mèo vờn chuột đầy chiến thuật mà lần này, con chuột thông minh hơn nhiều.

Con chó địa ngục ba đầu này đầu óc không được thông minh cho lắm, hoàn toàn không nhận ra mánh khóe của Tề Lạc Nhân, chỉ biết mù quáng đuổi theo trong cơn điên cuồng. Thế là một người một chó, rơi vào cuộc giằng co đầy tàn khốc, vừa hành xác đối phương, vừa dốc cạn thể lực của chính mình.

Tề Lạc Nhân trong lúc tiềm năng bùng phát, hai chân đã gần như mất cảm giác, chạy bằng ý chí là chính, còn con chó phía sau e là cũng chẳng khá khẩm gì hơn.

Có mấy lần cậu liếc mắt nhìn lại phía sau, chỉ thấy ba cái lưỡi dài thè lè ra ngoài, lủng lẳng đung đưa bên khóe miệng nó, hổn hển thở dốc, trông không khác gì một con chó ngộp thở bị vắt kiệt sức.

Lúc này đã hoàn toàn trở thành cuộc chiến ý chí, xem ra quyết tâm bảo vệ trinh tiết của Tề Lạc Nhân còn mãnh liệt hơn cả du͙© vọиɠ muốn ch* của con chó địa ngục ba đầu kia. Mãi đến khi Trần Bách Thất hút xong cả một bao thuốc, cô mới vươn vai uể oải lên tiếng:

“Được rồi, tới đây thôi.”

Một người một chó cùng lúc đổ gục xuống đất, bốn cái đầu, sáu cái chân đồng loạt đình công.

Tề Lạc Nhân nằm trên đất, mồ hôi ướt sũng cả người, thầm nghĩ: Nếu ngày nào cũng bị hành hạ thế này, không chừng có ngày mình sẽ thực sự nghĩ đến việc buông xuôi, mặc kệ, muốn làm gì thì làm mất thôi. Cái kiểu bỏ mạng vì chạy trốn như điên này, cậu thật sự không muốn nếm trải thêm lần nào nữa!

Con chó địa ngục ba đầu bị Trần Bách Thất thu hồi lại vào trong quyển sách, Tề Lạc Nhân ghen tị nhìn chằm chằm vào chỗ nó vừa nằm, nó thì được nghỉ ngơi rồi, còn cậu thì vẫn phải ở đây chịu đựng sự tra tấn không ngừng của nữ ma đầu này.

Không sai, trong lòng Tề Lạc Nhân lúc này, Trần Bách Thất đã chính thức thăng cấp thành huấn luyện viên ác ma, còn bản thân cậu thì chẳng khác nào nam chính phế vật trong manga bị roi da thúc ép luyện tập, mỗi ngày đều sống trong cảnh nửa sống nửa chết.

“Đáng tiếc thật, còn tưởng có thể được xem một màn con người và thiên nhiên chứ.” Trần Bách Thất làm ra vẻ tiếc nuối nói.

Tề Lạc Nhân lại lần nữa cảm thấy bó hoa cúc sau lưng run lên một trận lạnh buốt.

“Trực giác tạm ổn, phản ứng và khả năng ứng biến thì miễn cưỡng chấp nhận được, thể lực vẫn còn kém lắm.” Trần Bách Thất mỉm cười như hoa, giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái mà thốt ra những lời tựa ma quỷ: “Bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng đến báo danh với tôi. Từ cửa tiệm chạy đến cây cầu thép, mua hai phần bữa sáng cho tôi và Thiến Thiến rồi chạy về. Tôi sẽ bấm giờ. Nếu trễ phạt cậu dắt chó đi dạo giữa phố.”

Tề Lạc Nhân đang hấp hối nằm trên đất, không nhịn được mà dâng lên một nỗi bi thương không tên, ánh mắt nhìn Trần Bách Thất đầy vẻ oán hận u uất.

“Dậy đi, cậu có thể về nhà rồi. Nhớ mai đến đúng giờ.” Trần Bách Thất cười tủm tỉm nói.

“Ngày mai tôi chắc chắn toàn thân đau nhức đến mức không nhúc nhích nổi đâu... Không, tôi bây giờ đã không nhúc nhích nổi rồi...” Tề Lạc Nhân thều thào như sắp đứt hơi.

“Ồ, vậy sao?” Trần Bách Thất vừa nói vừa kẹp điếu thuốc, nhả ra một làn khói, sau đó bước đến bên cạnh cậu, bất ngờ giơ chân lên đôi giày cao gót thon dài không báo trước mà đạp thẳng xuống giữa hai chân Tề Lạc Nhân!

Tề Lạc Nhân thét lên một tiếng thảm thiết, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cậu lăn người một vòng tránh được cú đạp đoạn tử tuyệt tôn kia. Tiếng gót nhọn nện xuống đất vang lên giòn tan ngay sau lưng khiến toàn thân cậu toát mồ hôi lạnh.

“Cậu vừa bỏ lỡ cơ hội được làm bé gái đáng yêu để được tôi thương hoa tiếc ngọc đấy.” Trần Bách Thất tiếc nuối nói.

Tề Lạc Nhân lảo đảo bò dậy từ dưới đất: “Cảm ơn, cơ hội đó tôi xin nhường.”

Trần Bách Thất nhướng đôi mày dài cong vυ"t, khẽ cười quyến rũ: “Cậu sẽ hối hận đấy.”

Trên đường về nhà, Tề Lạc Nhân cứ mãi nghĩ về nụ cười vừa rồi của Trần Bách Thất, trong lòng thấp thỏm bất an, suýt chút nữa thì quên mất chuyện mua một bản hợp đồng bảo mật nhân thân. Trần Bách Thất chỉ khẽ nhướng mày, chẳng hỏi gì thêm, sảng khoái một tay nhận tiền, một tay giao hàng.

Bước vào nhà vệ sinh công cộng ven đường, Tề Lạc Nhân còn đang định thành tâm thổ lộ đôi lời với huynh đệ thân thiết bên dưới, dù sao thì để bảo toàn được nó, cậu cũng đã phải trả giá bằng một cuộc truy sát sinh tử đau đớn đến vậy rồi.

Nào ngờ, ngay khi đẩy cửa nhà vệ sinh ra, đập vào mắt Tề Lạc Nhân lại là một người quen xinh đẹp động lòng người với mái tóc dài uốn lượn buông xõa trên đôi vai trần, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở, ánh mắt mơ màng quyến rũ lướt nhìn về phía cửa, đúng là nữ ảo thuật sư mà Tề Lạc Nhân từng gặp ở tiệm của Trần Bách Thất!

“Xin lỗi, tôi đi nhầm rồi!” Tề Lạc Nhân theo phản xạ lập tức đóng sầm cửa lại.

Ngay khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, Tề Lạc Nhân bỗng sực nhớ ra... Cái thứ trước mặt nữ ảo thuật sư kia... Chẳng phải là bồn tiểu đứng trong nhà vệ sinh nam sao?

Mà bản thân ảo thuật sư ấy, lúc đó đang đứng trước bồn tiểu, tự nhiên vén váy lên, thò tay vào trong lớp váy dày chuẩn bị... Xả hàng tồn kho.

Tề Lạc Nhân lập tức rơi vào trạng thái tam quan tan vỡ.

4

0

3 tuần trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.