TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 37
Chương 37: Show Truyền Hình Sinh Tồn Liên Sao 20

Một tiếng nổ vang trời chấn động không gian, mặt đất rung chuyển dữ dội. Laura đang ngồi chờ tin tức bên ngoài căn nhà, không kịp phản ứng đã ngã nhào xuống tuyết, kinh hãi nhìn về phía mặt đất.

Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Động đất sao? Không, không phải... là một vụ nổ lớn xảy ra dưới lòng đất!

Dù cho là trong môi trường ngoài trời, một vụ nổ với cấp độ như thế này cũng đủ xuyên thủng lớp giáp của xe tăng, nếu xảy ra trong không gian kín... thì trong phạm vi vài chục mét xung quanh, không một ai có thể sống sót dưới sức công phá đó!

Một cảm giác lạnh toát dâng lên trong lòng Laura, cô không thể nào tiếp tục bận tâm đến lời cảnh báo của Tề Lạc Nhân nữa, lập tức bật dậy, lao về phía căn nhà!

Bầu trời đột nhiên bừng sáng. Ánh sáng ấy hoàn toàn khác biệt với ánh sáng của ngày dài phương Bắc, nó đâm xuyên mặt đất, tựa như một đóa hoa nở rộ chầm chậm vươn lên từ vực sâu, từng tầng từng lớp ánh sáng bạc rực rỡ tỏa ra như những dải lụa lấp lánh. Cả thế giới băng tuyết nơi địa cực này bỗng chốc như quay về với lòng mẹ, ấm áp, an toàn, không còn sợ hãi bất kỳ tổn thương nào.

Laura ngơ ngác đứng yên tại chỗ, không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô như thể đã bước vào một thế giới không thể tưởng tượng nổi, luồng sáng bạc từ lòng đất mỗi lúc một rực rỡ hơn, không chỉ trồi lên mặt đất mà còn đang dần dần nâng cao. Trong cột sáng ấy, vậy mà lại xuất hiện một hình ảnh phản chiếu của thiên đường!

Tựa như một bức họa cuộn tròn đang chậm rãi mở ra, một vườn địa đàng trong ánh hoàng hôn dần hiện lên trước mắt cô!

Laura há miệng sững sờ, cùng với hàng tỷ khán giả cách xa hàng triệu năm ánh sáng, chứng kiến cảnh tượng lật đổ mọi tri thức này.

Vô số đóa hoa rơi xuống từ trên trời, hòa quyện cùng luồng ánh sáng bạc đang chậm rãi vươn lên từ lòng đất. Thế giới bạc trắng này không ngừng mở rộng ranh giới, mọi nơi mà ánh sáng chạm tới đều không còn giá lạnh. Cô giống như một bé gái đói rét đang rơi lệ vì ảo ảnh trong que diêm, ngẩng đầu nhìn thế giới trước mắt với ánh mắt đẫm nước.

Thì ra... thì ra trên thế gian này... thực sự có thần linh tồn tại.

Dưới lòng đất lại vang lên một tiếng rung động nữa, trên tường ngoài của ngôi nhà đột nhiên xuất hiện một khe nứt, một bóng người toàn thân phát ra ánh sáng trắng muốt bay vụt ra từ trong đó, giang rộng đôi cánh thuần trắng phía sau, nhẹ nhàng hạ xuống trước mặt Laura.

Thiên sứ đang phát sáng được bao phủ bởi những đốm sáng bạc lấp lánh khẽ gật đầu với cô, tựa như một giấc mơ hư ảo xen lẫn hiện thực.

“Tề... Tề Lạc Nhân?” Laura ngơ ngác gọi ra cái tên đó.

Thiên sứ khẽ mỉm cười: “Là tôi.”

Laura hoàn toàn có thể tưởng tượng ra khán giả ở đầu bên kia màn ảnh lúc này sẽ kích động đến mức nào, bởi vì chính cô cũng vậy.

Thần tích... vậy mà lại thực sự tồn tại... và nó đã giáng lâm tại nơi này!

Vài giây trước, Tề Lạc Nhân... người đang bị ống ngắm của súng phóng hỏa tiễn nhắm thẳng vào đã rơi vào tuyệt cảnh.

Chiêu [SL Đại Pháp] Không nói đến việc nó vẫn đang hồi chiêu, cho dù có dùng được thì trong không gian kín như thế này, nhiệt độ cao sinh ra từ vụ nổ cũng có thể dễ dàng thiêu chết cậu trong nháy mắt ngay cả khi đọc lại điểm lưu, cho dù có ba lần cơ hội cũng không đủ! Cậu cũng chẳng thể nào như nam chính trong phim, thần kỳ đến mức một phát bắn trúng cổ tay đối phương, ngăn chặn được cú bắn hỏa tiễn này.

Trong khoảng khắc sinh tử chưa đầy một phần nghìn giây đó, Tề Lạc Nhân bằng mắt thường bắt được động tác của Mark, hắn đã nhấc bệ phóng hỏa tiễn lên, chuẩn bị khai hỏa...

Cậu chỉ còn một lựa chọn, một lựa chọn không còn đường lui.

Tề Lạc Nhân lập tức giật mạnh món quà mà Tiên Tri đã tặng, sức mạnh dữ dội đến mức xé đứt cả sợi dây xích kim loại mảnh. Chiếc lông vũ kim loại ấy lập tức được kích hoạt dưới ý niệm của cậu, và đúng vào giây tiếp theo ống phóng hỏa tiễn đã khai hỏa!

Đáng lý ra, với vị trí nằm ngay tâm điểm vụ nổ, cậu phải bị thổi tan xác thành từng mảnh...

Thế nhưng, trong ánh sáng chói lòa ấy, cậu lại nhìn thấy một ảo ảnh thiên sứ khổng lồ từ hư không xuất hiện, nhẹ nhàng đáp xuống thân thể cậu, mang theo sức mạnh thuộc về Tiên Tri truyền vào trong cơ thể cậu.

Tề Lạc Nhân cảm giác như mình trở lại vùng nước nơi Tiên Tri từng ngủ yên, dòng nước dịu dàng bao bọc lấy thân thể cậu, khiến cậu thoải mái đến mức gần như muốn thở dài một tiếng. Một thứ sức mạnh vĩ đại, vượt khỏi mọi lý giải, đang từ từ tỉnh giấc trong dòng máu của cậu khiến cậu bình thản đưa tay ra, dùng bàn tay người thường ấy đón lấy quả hỏa tiễn đang lao đến gần vận tốc âm thanh.

Nhưng lúc này, cảm giác của cậu lại giống như chỉ nhẹ nhàng vỗ lên một quả bóng bay đang trôi đến.

Tựa như một màn giao tranh giữa ma pháp và công nghệ, quả hỏa tiễn phát nổ. Nhưng trong mắt cậu, vụ nổ ấy như bị làm chậm đến vô hạn, từng khung hình lướt qua chậm rãi. Những đốm sáng bạc trên người cậu nhẹ nhàng chặn đứng sức mạnh hủy diệt kinh hoàng ấy từ bên ngoài, và cho dù xung quanh tất cả đều bị nghiền nát, tan biến trong lửa lò, những cậu vẫn an nhiên đứng đó lặng lẽ chờ đợi cơn cuồng nộ qua đi.

Ngay khoảnh khắc ấy, trong lòng cậu tĩnh lặng đến lạ thường... không sợ hãi, cũng chẳng lo âu, tựa như một vị thần đang từ trên cao nhìn xuống thế gian, không chút xao động trước gió mưa sấm sét nơi trần thế.

Cậu còn nhìn thấy phía sau lưng mình, một chiếc đồng hồ khổng lồ hiện ra, mặt số đầy những bánh răng và đinh tán sắc sảo, mang đậm chất cơ khí của thời đại công nghiệp. Trên mặt đồng hồ ấy, một cây kim đang quay cuồng lao đi.

Một vòng, hai vòng, ba vòng...

Và rồi, sức mạnh mượn từ món đạo cụ của Tiên Tri cũng sẽ quay về với chủ cũ.

[Trái tim của nhà tiên trí] Đạo cụ thần cấp do chính tay vị Tiên Tri tôn quý và vĩ đại nhào nặn ra, có thể khiến người sử dụng trải nghiệm niềm vui sướиɠ khi hóa thân thành thiên sứ. Người nắm giữ có thể triệu hồi Đại Thiên Thần giáng thế, nhập thể vào chính mình để chiến đấu, thời gian duy trì: 3 phút. Thời gian hồi chiêu: 24 giờ.

Ba phút đối với Tề Lạc Nhân đã là quá đủ để dọn sạch mọi bóng tối trong căn hầm lạnh lẽo này rồi.

Con quái vật Xúc Tu ký sinh trong cơ thể của Annie đã tan xác không còn mảnh vụn, ngay cả những tảng đá đè lên người cô ta cũng bị sức ép của vụ nổ thổi bay thành bụi mịn. Phần lớn không gian tầng hầm giờ chỉ còn lại một đống đổ nát do vụ nổ làm đổ sập. Tề Lạc Nhân lơ lửng giữa không trung, chân không chạm đất, nhẹ nhàng vung tay, một sức mạnh như là niệm lực khiến cậu dễ dàng nâng bổng cả đống đá vụn nặng nề lên, giống như một chú chó chăn cừu lùa bầy cừu đi, đám đá tảng cũng bị cậu lùa sang một bên, để lộ ra một lối đi rộng rãi phía dưới.

Lối đi dẫn tới phòng nghiên cứu đã bị sập lần nữa, nhưng lần này, Tề Lạc Nhân không cần phải vất vả bới đá như Mark trước đó. Chỉ một cái vung tay, những tảng đá nặng nề liền bị quét sang một bên, nhẹ nhàng hệt như bụi bặm, chỉ có âm thanh “rào rào lách cách” nhắc nhở với cậu rằng chúng thực ra vẫn nặng như cũ.

Khi đá vụn được dọn sạch, sau đống đá là thân hình của Mark cũng bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, tuy vẫn còn giữ hình dạng con người.

Nửa khuôn mặt của hắn đã bị đá văng tứ tung trong vụ nổ đập nát, dưới lớp xương trắng hếu là một khối xúc tu mềm nhũn và nhớp nháp đang từ hốc mắt mất đi nhãn cầu bò ra. Khi phát hiện ra giữa nó và Tề Lạc Nhân đã không còn vật cản, xúc tu ấy liền phát ra một tiếng thét chói tai, lập tức bật vọt khỏi cơ thể Mark, hoảng loạn lao về phía thông đạo dẫn tới phòng nghiên cứu, có lẽ đó cũng là quyết định cuối cùng mà nó có thể nghĩ ra khi còn đang sử dụng bộ não loài người.

Bởi vì chỉ một giây sau đó, Tề Lạc Nhân đã giơ cánh tay lên.

Sức mạnh ý niệm xuyên qua khoảng cách hơn hai mươi mét, như thể nhấn nút tạm dừng ngay trên người con quái vật đang điên cuồng bỏ chạy, khiến nó lập tức đổ sụp xuống mặt đất, bất động như bị đông cứng. Thời gian như một cái l*иg tàn nhẫn, giam giữ nó vào đúng khoảnh khắc đó.

Tề Lạc Nhân nhẹ nhàng nắm tay lại.

Con quái vật bị giam cứng không thể nhúc nhích kia liền bị nghiền nát thành một đống máu thịt văng tung tóe như thạch hoa quả bị bóp nát thành từng mảng rơi vãi trên nền đất.

Chỉ mất vài giây. Mọi chuyện đã hoàn toàn kết thúc.

Vầng sáng bao quanh cậu vẫn rực rỡ như trước. Trong làn ánh sáng bạc ấy, Tề Lạc Nhân cảm thấy bản thân mình như có thể làm được mọi điều.

Thì ra đây chính là sức mạnh của một cường giả cấp độ lĩnh vực sao? Dù chỉ là mượn tạm một phần nhỏ năng lực của người đó thông qua đạo cụ, sức mạnh này cũng đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của cậu. Trước thứ năng lượng tuyệt đối vượt khỏi mọi giới hạn loài người ấy, Tề Lạc Nhân gần như không thể tin được rằng, Tiên Tri và cậu lại cùng thuộc một giống loài.

Lĩnh vực sâu xa và đáng sợ hơn cậu tưởng rất nhiều. Quá trình không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, từng bước tiến gần đến cấp độ lĩnh vực, gần như giống như quá trình tiến hóa thành một loài sinh vật cao cấp hơn ví dụ như... Thần.

Những người nắm giữ sức mạnh lĩnh vực, e rằng thế giới trong mắt họ đã hoàn toàn khác biệt so với người thường. Đáng tiếc là hiện tại, cậu hoàn toàn không có tư cách để tìm hiểu điều đó.

Giải quyết xong hai con Xúc Tu trong tầng hầm, tâm trạng của Tề Lạc Nhân cực kỳ tốt. Đôi cánh phía sau lưng nhìn có vẻ hơi vướng víu, nhưng thực ra lại không hề là vật chất thật sự. Vị đại thiên sứ đang bám thân lên người cậu dường như cũng không để lại chút cảm giác tồn tại nào, giống như một anh chàng giao hàng mang sức mạnh của Tiên Tri đến cho cậu, lặng lẽ chờ ba phút ký nhận xong rồi rời đi trong điềm tĩnh.

Chiếc đồng hồ cơ khí lơ lửng trong hư không kia đã quay được hơn một vòng, Tề Lạc Nhân không tiếp tục trì hoãn nữa. Mặc dù cậu vốn định quay lại khu nghiên cứu ngầm để tìm tung tích của Hạ Ức, rất có thể bác sĩ Lữ và Đỗ Việt cũng đã vào trong, nhưng trước hết cậu cần chào hỏi Laura một tiếng.

Tề Lạc Nhân vung tay, xé mở một khe hở trên lối thông lên phía trên. Đôi cánh sau lưng khẽ vỗ, nâng cậu lơ lửng bay lên. Trải nghiệm mới mẻ này khiến cậu không khỏi xúc động: Làm người chim thật tuyệt.

Vừa bay ra khỏi tầng hầm, ánh mắt Tề Lạc Nhân liền chạm ngay vào Laura đang ngơ ngẩn thần hồn.

Cô gái ấy thất thần nhìn cậu chằm chằm, khẽ lẩm bẩm gọi: “Tề Lạc Nhân?”

Thế giới quan của cô gái tội nghiệp này, một người theo chủ nghĩa vô thần... e rằng đã bị phá tan thành từng mảnh, mà thủ phạm gây nên việc ấy vẫn phải tiếp tục duy trì phong thái thần bí, kẻo bị khán giả ở đầu bên kia ống kính xa xôi ra sức công kích về thân phận và lai lịch.

Hy vọng tạo hình “giả thần giả thánh” của cậu lúc này đủ để hù dọa đám khán giả ấy một phen. A di đà Phật... à không, Chúa phù hộ.

4

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.