TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28: Show Truyền Hình Sinh Tồn Liên Sao 11

“Hy vọng sẽ có tác dụng.” Laura nhìn vào máy phát, thở dài sâu.

“Hy vọng là vậy.” Francis cũng nói.

“Mong là vậy.” Annie nói nhẹ nhàng rồi quay người rời khỏi nhà thờ.

Những người còn lại cũng chuẩn bị rời đi, nhưng Tề Lạc Nhân đột nhiên gọi mọi người lại:

“Mọi người đợi chút, để an toàn, chúng ta nên bố trí người canh chừng cái máy phát này, phòng khi sáng mai tỉnh dậy phát hiện nó đã bị phá hỏng.”

“Anh nói đúng, chúng ta nên thay phiên nhau trông coi.” Laura đồng tình với ý kiến của Tề Lạc Nhân, khen thêm một câu: “Anh thật chu đáo đấy.”

Nếu suốt ngày bị chó địa ngục ba đầu đang trong mùa động dục hù dọa, cô cũng sẽ học được cách cẩn trọng từng li từng tí để khỏi bị con quái vật ấy rượt đuổi cả chục cây số, Tề Lạc Nhân nghĩ thầm.

Lần này, Janet cũng không phản đối: “Được rồi, vấn đề này tôi cũng muốn biết.”

Thế là, trừ Annie đã rời đi, Tiết Giai Huệ sức khỏe đang yếu và Laura chăm sóc cho cô ấy, tám người còn lại được chia thành bốn nhóm hai người, luân phiên canh giữ máy phát.

Theo lịch: Francis và Cảnh Tư Tuyết một nhóm, Đỗ Việt và Cảnh Tư Vũ một nhóm, bác sĩ Lữ và Alex một nhóm, Tề Lạc Nhân và Janet một nhóm, mỗi nhóm canh sáu tiếng.

“Tại sao bạn đồng hành của tôi lại là một gã đàn ông?” Bác sĩ Lữ nhìn Alex to lớn cùng nhóm, lẩm bẩm.

“Anh trông cần một đồng đội khỏe mạnh hơn thôi.” Tề Lạc Nhân đáp lạnh lùng.

“Thôi đi, gà con ơi, tôi đâu có yêu cầu phải cùng Alex một nhóm đâu, đừng có than phiền nữa.” Janet nhún vai đáp lại.

Bác sĩ Lữ bị gọi là chú gà con: “?”

Sau khi tan ca, trừ Francis và Cảnh Tư Tuyết đang trực ca đầu tiên, những người còn lại lần lượt trở về nhà riêng. Có người rủ nhau đi tìm kiếm vật tư giấu trong làng, có người về nghỉ ngơi. Laura thì cho biết cô sẽ tạm chuyển đến ở cùng với Tiết Giai Huệ để tiện chăm sóc cho cô ấy, đồng thời tiện thể kể cho cô ấy nghe một số tình hình cơ bản, Tề Lạc Nhân cảm giác ý cô ấy là sẽ giám sát xem Tiết Giai Huệ có biểu hiện gì đáng nghi hay không. Nói xong, Laura dẫn Tiết Giai Huệ đi về nhà cô. Francis cũng muốn đi theo, nhưng vì phải trực ca đầu nên đành nói với Laura là sẽ đến gặp cô ấy sau khi ca kết thúc.

Tề Lạc Nhân nhìn theo bóng dáng của Laura và Tiết Giai Huệ đang khuất dần, trong lòng có chút bất an. Nhưng nếu bây giờ cậu lên tiếng nhắc nhở, trong mắt khán giả chẳng khác nào tự tố cáo mình là người khả nghi. Tốt nhất là nên nhanh chóng tìm được manh mối đột phá từ phía Annie, càng sớm càng tốt.

Bác sĩ Lữ nhìn theo bóng dáng ba người, thở dài nói: “Tôi lại thấy chương trình này chẳng khác gì một show hẹn hò.”

Đột nhiên, Đỗ Việt người luôn thẳng thắn ngẩng đầu hỏi lại: “Hả? Có vậy sao?”

“Có đấy chứ.” Bác sĩ Lữ cười nói: “Nhớ hồi mới xuống tàu, Janet còn chê Alex đủ điều, vậy mà giờ hai người đã dính lấy nhau như sam rồi. Francis với Laura thì từng đóng chung vai nam nữ chính trong một bộ phim, nhưng cũng chẳng có gì nổi bật lắm, thế mà mới ba ngày sau khi hạ cánh, có cảm giác họ sắp đi hẹn hò thật rồi. Tiết Giai Huệ thì cũng có ý với Hạ Ức, nhưng bây giờ một người thì mất tích, một người thìlaij mất trí nhớ, chắc chưa tới đâu. Còn Annie với Mark, Tề Lạc Nhân trước kia có nói Mark rất nghe lời An Ni, có thể trong chuyện này cũng có ẩn tình gì đấy.”

“Đúng là tuổi tác chênh lệch quá lớn rồi, Mark còn có thể làm bố của An Ni mà.” Đỗ Việt nói, có phần nghi hoặc.

“Tuổi tác thì không phải vấn đề.” Bác sĩ Lữ giải thích: “Ờ... thực ra hai người đó không có khí chất làʍ t̠ìиɦ nhân lắm, chắc chỉ là anh chàng da đen lớn tuổi đặc biệt quan tâm một cô bé thôi. Ừ, nói mới nhớ, ba người chúng ta chẳng có tí tình cảm nào, liệu có nên đi kiếm mấy cô gái để hẹn hò không nhỉ?”

Đỗ Việt thẳng thắn đáp: “Không cần đâu, ba người chúng ta vẫn ổn mà.”

Tề Lạc Nhân nghe mà thấy lời này có gì đó không ổn.

Bác sĩ Lữ hài hước nói: “Cậu không hiểu đâu, thời nay không có scandal tình ái thì không nổi tiếng được!”

“Chơi cho nghiêm túc, đừng có làm loạn nữa.” Tề Lạc Nhân lạnh lùng trấn áp hai đồng đội, rồi ba người lại cùng bàn bạc xem bước tiếp theo nên làm gì.

Có những chuyện không thể nói thẳng trước ống kính được. Tề Lạc Nhân trong lòng nghi ngờ liệu phải chăng Tiết Giai Huệ đã bị ký sinh bởi con trùng chữ bát kia, nhưng thiếu mất mấu chốt Tiết Giai Huệ chỉ ra con bạch tuộc trong nhật ký thử nghiệm chính là con trùng chữ bát, khiến chuỗi logic bị đứt đoạn. Cậu không thể tùy tiện nói ra giả thuyết của mình trước mặt khán giả, dù có nói thì những người khác cũng chẳng tin, trong những sự thật kỳ dị và tàn nhẫn thế này, con người luôn có bản năng né tránh, trừ khi chứng cứ đã rõ ràng.

Họ vẫn cần bằng chứng mạnh mẽ hơn.

“Chúng ta đến chỗ Annie xem sao, ít nhất phải làm rõ lúc đó Mark và Hạ Ức sao lại mất tích, trong nhà cô ấy có gác mái hay không, rồi... tiếng nổ vang lên bên ngoài phòng dưới hầm của Cảnh Tư Vũ là chuyện gì. Tôi cảm giác mọi chuyện đều liên quan đến Annie.” Tề Lạc Nhân nói.

Ba người tiến đến trước cửa nhà Annie, gõ cửa. Nhưng khi họ đề nghị được vào xem, Annie quay đầu cười nham hiểm, tay lén để ở sau lưng, để lộ một góc rìu.

“Các người cứ thử vào xem đi.” An Ni lên tiếng một cách lạnh lùng: “Tôi sẵn sàng dùng hành động để chào đón.”

Bị từ chối, ba người đành phải bàn lại kế hoạch. Bác sĩ Lữ nói rằng lúc đó Mark và Annie tìm được vật tư không nhiều, có lẽ hôm nay hoặc ngày mai thức ăn và nước của An Ni sẽ cạn kiệt, chắc chắn cô ấy sẽ phải ra ngoài tìm thêm. Họ chỉ cần chờ đợi cơ hội, đợi khi Annie rời khỏi nhà thì lén lút vào bên trong.

Tề Lạc Nhân đồng ý với kế hoạch này. Ba người tìm được một căn nhà trống gần nhà Annie, nơi không có người tham gia trú ngụ, bắt đầu thực hiện quan sát như một trận chiến trường kỳ.

Tề Lạc Nhân nhận ca canh gác đầu tiên, bởi vì bác sĩ Lữ mệt đến mức có thể ngủ gục bất cứ lúc nào, còn Đỗ Việt cũng đã mỏi mệt, nên cả hai nghỉ ngơi trước. Đến hai giờ chiều, Tề Lạc Nhân gọi Đỗ Việt dậy, người này sẽ đến trông cái máy phát âm thanh ở nhà thờ. Bác sĩ Lữ tỉnh giấc, thay Tề Lạc Nhân canh chừng Annie, còn Tề Lạc Nhân thì tranh thủ chợp mắt. Đến khi Đỗ Việt trở về, bác sĩ Lữ sẽ đi canh máy phát âm thanh, Đỗ Việt lại tiếp tục canh Annie.

Tề Lạc Nhân sau hơn ba mươi tiếng không ngủ, một mạch ngủ đến quá nửa đêm mới gượng dậy được. Lúc này bác sĩ Lữ vẫn còn ở ngoài kia cùng Alex canh máy phát âm thanh, Đỗ Việt thì nằm ở bên cửa sổ chăm chú quan sát xem nhà Annie có động tĩnh gì không.

“Tiền bối tỉnh rồi à? Mau ăn chút gì đi.” Đỗ Việt nghe tiếng Tề Lạc Nhân dậy liền quay lại, lịch sự đặt hộp đồ hộp trước mặt, mắt nhìn chăm chú mong anh ăn.

“Cảm ơn.” Tề Lạc Nhân còn khá tỉnh táo, uống chút nước rồi bắt đầu ăn: “Annie có gì động tĩnh không?”

“Không có, cô ta vẫn ở trong phòng mình, cũng không thấy ai đến, chẳng hiểu cô ta đang làm gì.” Đỗ Việt vẻ rất bực bội.

Để tránh nói những chuyện không nên nói khi tâm trạng quá vui, hai người liền tắt luôn camera theo dõi, bắt đầu tám chuyện thoải mái. Đỗ Việt kể một số chuyện hồi còn đi học, còn tâm sự về cô bạn gái mà mình từng thầm thích. Cậu ta nói rất lâu, mãi đến lúc nhận ra Tề Lạc Nhân chỉ mỉm cười gật đầu mà không nói gì, lại thấy hơi ngại, liền vuốt tóc nói:

“Nói nhiều vậy, chắc tiền bối cũng thấy chán lắm đúng không? Chỉ là những chuyện nhàm chán hồi cấp ba thôi mà...”

“Không, cũng khá thú vị. Cô gái mà cậu thích sau đó thế nào? Có tỏ tình với cô ấy không?” Tề Lạc Nhân không kìm được tò mò, hỏi thêm một câu.

“Ừm... cũng tính là có đi... nhưng cô ấy đã thích người khác rồi.” Đỗ Việt buồn bã đáp.

“Thật đáng tiếc, họ đã đến với nhau chưa?”

“Cũng không hẳn... Lúc em để ý tới cô ấy thì cô ấy vẫn chưa gặp được người trong mộng. Cô ấy là người rất dễ thương, nhưng hồi đó em cũng không có ý nghĩ gì đặc biệt, chỉ thấy cô ấy khá dễ thương thôi. Sau đó cô ấy đột nhiên yêu ai đó...” Đỗ Việt trông rất chán nản, vẻ mặt rất buồn bã.

“Rồi cậu mới nhận ra mình thích cô ấy à?” Tề Lạc Nhân như một anh trai tâm lý, dịu dàng hỏi cậu em trẻ tuổi.

“Thật ra em cũng không biết đó có phải là thích hay không, em chỉ thấy hình ảnh cô ấy chăm chú yêu một người thật sự rất cảm động.” Đỗ Việt nói, rồi cười lên, khoe ra lúm đồng tiền dễ thương ở khóe miệng: “Em cũng chưa từng nghĩ sẽ bên cô ấy. Có lẽ em không thực sự thích cô ấy, chỉ là bị cảm động bởi hình ảnh như vậy của cô ấy mà thôi.”

Cảm thấy mình hơi lỗi thời, không hiểu nổi giới trẻ đang nghĩ gì, Tề Lạc Nhân tiếp tục tò mò hỏi:

“Cậu nói vừa rồi có thổ lộ rồi đúng không? Cậu tỏ tình thế nào vậy?”

“À... cũng không hẳn là tỏ tình đâu, em chỉ trêu cô ấy một chút thôi, ha ha ha ha. Chắc cô ấy ghét em chết đi được. Khi em còn muốn cố gắng thêm thì cô ấy lại đột nhiên mất tích rồi.” Đỗ Việt kể.

Tề Lạc Nhân giật mình:

“Mất tích?”

“Đúng vậy, kỳ nghỉ trước cô ấy cùng vài người bạn đi leo núi dã ngoại, gặp phải sạt lở đất, tám người đều mất tích...” Đỗ Việt nói rồi trầm ngâm:“Sau khi em vào đây, không tránh khỏi liên tưởng hai chuyện này với nhau, em nghi ngờ cô ấy cũng gặp phải chuyện tương tự như em.”

“Rất có khả năng.” Tề Lạc Nhân cũng từng suy nghĩ về chuyện này, không biết trong mắt người ngoài đời, cái khu vực tập luyện ban đầu mà cậu cùng bác sĩ Lữ đã trải qua là như thế nào, có phải là hàng loạt người bí ẩn mất tích, hay có kẻ sát nhân điên cuồng chém gϊếŧ người vô tội, rồi thêm ba người nữa mất tích?

Đỗ Việt nhún vai, làm bộ thoải mái nói: “Biết đâu sau này còn có cơ hội gặp lại, nhưng nếu thật sự không thể gặp nữa... thì cũng đành vậy thôi. Mối tình đầu mà, vốn dĩ chẳng mấy khi có kết quả, huống chi chuyện này còn chẳng tính là mối tình đầu.”

Tề Lạc Nhân người vừa gặp độ khó địa ngục trong mối tình đầu lại còn bị hậu bối giăng cho một cái FLAG liền im lặng: “...”

“Tiền bối cũng nói thử đi, anh có người yêu chưa?” Đỗ Việt tò mò hỏi.

“Có rồi.” Tề Lạc Nhân thành thật đáp.

“Oa, là người như thế nào vậy? Có xinh không? Ai thích ai trước? Hai người quen nhau như thế nào? Là ở ngoài đời thật hay trong game?”

“Sao cậu nhiều chuyện thế?” Tề Lạc Nhân dở khóc dở cười.

“Tiền bối, kể đi mà kể đi mà, em đang nghe đây!” Đỗ Việt vểnh tai lên.

“Có gì đáng nói đâu?”

“Chuyện gì cũng đáng nói hết á! Nói trước đi, người đó có xinh không?”

Tề Lạc Nhân nhớ lại “nữ thần” đã khiến cậu kinh diễm ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhận nhiệm vụ, khóe môi và đuôi mày bất giác nở một nụ cười: “Rất đẹp, đẹp vô cùng.”

“Có ảnh không?” Đỗ Việt truy hỏi.

Tề Lạc Nhân lắc đầu.

Đỗ Việt thất vọng thở dài: “Thôi được, vậy ai thích ai trước?”

Tề Lạc Nhân nghĩ một lúc: “Chắc là tôi. Yêu từ cái nhìn đầu tiên.”

Đỗ Việt sửng sốt, ngây ngẩn nhìn Tề Lạc Nhân, chỉ nghe anh tiếp tục nói: “Rất khó tin đúng không? Trước đó tôi chưa từng thích ai, thế mà trong khoảnh khắc đó lại hoàn toàn vứt bỏ lý trí, yêu một người xa lạ từ cái nhìn đầu tiên. Lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã lờ mờ cảm giác được, có lẽ cả đời này tôi đều đang chờ đợi sự xuất hiện của người đó. Nếu tôi không đến nơi này, nếu tôi không gặp anh ấy, nếu anh ấy không đáp lại tôi, có lẽ tôi cũng sẽ mơ mơ màng màng bắt đầu một mối quan hệ với người khác, thậm chí là kết hôn, sống hết một đời như thế. Một cuộc đời như vậy, tôi sẽ không biết rằng mình đã sống rất đáng thương, thậm chí còn tưởng lầm rằng đó đã là hạnh phúc, bởi vì tôi sẽ không biết mình đã bỏ lỡ một kỳ tích như thế nào.”

Tình cảm dịu dàng và bình thản trôi chảy trong lòng cậu, khiến mọi ký ức đều được phủ lên một lớp ánh sáng ấm áp dịu dàng. Rõ ràng phần lớn thời gian trong mối tình này chẳng liên quan gì đến hạnh phúc ngọt ngào, trái lại còn đầy rẫy nghi ngờ bản thân, chống cự, kiềm chế, nhẫn nhịn. Thế nhưng sau khi thời gian trôi qua, sau khi cái chết bi kịch đã chấm dứt chuỗi thống khổ kéo dài, tình yêu ngược lại lại bị thiêu cháy lớp áo ngoài đầy gai nhọn, được tái sinh từ trong biển lửa, để lại một trái tim không thể bị thiêu rụi, lấp lánh như vàng ròng.

Cậu cảm thấy vô cùng ngọt ngào, ngay cả nỗi đau từng trải qua cũng được phủ lên một lớp đường ngọt dịu dàng.

Tề Lạc Nhân mỉm cười, trong mắt tràn đầy dịu dàng: “Có thể gặp được một người yêu như vậy, có thể được anh ấy yêu, tôi cảm thấy mình rất may mắn, thật sự rất may mắn.”

5

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.