0 chữ
Chương 19
Chương 19: Show Truyền Hình Sinh Tồn Liên Sao 2
Đây không nghi ngờ gì là một liên tưởng đáng sợ, khiến người ta sởn cả da gà. Sau khoảnh khắc hoảng sợ ngắn ngủi, Tề Lạc Nhân nhanh chóng ý thức được điều đó là không thể. Dù Tô Hòa xác thực sở hữu năng lực nào đó có thể can thiệp vào các phó bản nhiệm vụ, điều này đã manh nha thể hiện trong nhiệm vụ “Lâu Đài Cổ Kinh Hoàng”, nhưng nếu thật sự là Tô Hòa, hắn tuyệt đối sẽ không để lộ một điểm tương đồng rõ ràng đến mức dễ dàng bị cậu phát hiện như vậy.
Đúng vậy, Hạ Ức và Tô Hòa giống nhau đến kỳ lạ. Mà điểm giống này không đến từ ngoại hình, mà là từ một khí chất khó mà có thể diễn tả thành lời.
Diện mạo anh tuấn, năng lực xuất sắc, bên ngoài ôn hòa khiêm tốn nhưng lại không hề che giấu sự bình tĩnh và điềm đạm nơi sâu thẳm, chính sức hút cá nhân ấy đã nhanh chóng khiến anh ta trở thành tâm điểm chú ý, đặc biệt là đối với phái nữ.
Chỉ riêng điểm này thôi... cũng rất giống với Tô Hòa. Tề Lạc Nhân nhìn cặp chị em song sinh nhà họ Cảnh đang ríu rít quay quanh Hạ Ức, bất giác nghĩ thầm như vậy.
Dòng ký ức vẫn tiếp tục được truy xuất, đêm yên bình ấy rồi cũng qua đi. Sáng hôm sau, mười ba con người đang đói bụng, ngoài quần áo giữ ấm trên người thì chỉ có một con dao nhỏ, tay không tấc sắt, lần lượt bước xuống khỏi phi thuyền.
Ngay lúc ấy đã xảy ra một sự cố nho nhỏ, cửa khoang của phi thuyền gặp trục trặc, khiến chương trình vốn dự kiến bắt đầu lúc 7 giờ phải dời lại đến 8 giờ.
“Trạm nhảy không gian gần nhất cách hành tinh này khoảng năm, sáu ngày đường phải không? Bây giờ mà đi sửa, liệu có kịp quay lại trước khi chương trình kết thúc không?” Hạ Ức vừa trò chuyện với nhân viên kỹ thuật, vừa như vô tình hỏi han.
Nhân viên kỹ thuật gật đầu: “Không thành vấn đề. Cách đây ba ngày bay có một trạm bảo trì không người lái, tôi sẽ đưa phi thuyền đến đó kiểm tra, vừa khéo kịp quay lại đón các bạn.”
“Vậy thì tốt quá rồi.” Hạ Ức mỉm cười đáp.
Vừa bước xuống khỏi phi thuyền, cái lạnh âm hai mươi độ ngoài trời lập tức khiến mọi người rùng mình. Mặc dù cả mười ba người đều mặc đồ giữ nhiệt, nhưng phần da lộ ra ngoài vẫn cảm thấy lạnh buốt như bị dao cứa.
Nữ MC Tiết Giai Huệ gắng gượng nặn ra một nụ cười: “May mà bây giờ vẫn là mùa hè ở vùng cực, nếu không chúng ta sẽ phải trải qua bảy ngày không ánh sáng trong cái gọi là đêm dài cực địa rồi.”
Mặc dù đang là thời kỳ cực nhật, nhưng mặt trời cũng chỉ lượn lờ quanh đường chân trời, ánh nắng yếu ớt không đủ làm tan hết lớp băng tuyết. Chính cái lạnh ấy lại giúp ngôi làng vùng cực trên hành tinh đã từng có nền văn minh này được bảo tồn khá hoàn chỉnh, khí quyển và nhiệt độ vẫn đủ điều kiện để sinh tồn.
Khác xa với tưởng tượng ban đầu của Tề Lạc Nhân về một bộ lạc nguyên thủy ăn lông ở lỗ, nơi này từng là một nền văn minh hiện đại có sử dụng điện.
Trên vùng băng nguyên trải dài trước mắt là vài chục ngôi nhà xây bằng gạch và gỗ, màu sắc rực rỡ. Nhìn từ xa, chúng trông giống như một khu dân cư của người Inuit hiện đại. Trong khung cảnh băng tuyết mênh mông ấy, những gam màu tươi sáng ấy như mang đến một tia hy vọng tựa như vẫn còn người sống đâu đó nơi đây.
Khu vực quanh ngôi làng đã được tổ chương trình dựng lưới laser phong tỏa, nhằm ngăn chặn dã thú lớn xâm nhập và tấn công đoàn người đang tham gia chương trình phát sóng trực tiếp. Nhưng đồng thời, lưới này cũng giới hạn phạm vi hoạt động của mọi người. Tổ chương trình đã nhiều lần cam đoan rằng, trong phạm vi ngôi làng, thiết bị dò tìm sự sống đã xác nhận hoàn toàn không còn bất kỳ dấu hiệu sinh vật sống nào, nên không cần lo lắng về việc bị động vật hoang dã tấn công.
Dòng ký ức tiếp tục trôi, cả nhóm đang sôi nổi bàn bạc về vấn đề sinh tồn trong những ngày tới. Theo yêu cầu của tổ chương trình, mỗi người đã được phân cho một căn nhà có đánh số. Những căn nhà này chưa được dọn dẹp, bên trong chỉ có một chiếc chăn và thiết bị sưởi cơ bản. Nếu muốn sống đàng hoàng trong một tuần tới, thì tất cả đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình.
“Văn minh trên hành tinh này bị diệt vong là do nguyên nhân gì vậy?” Bước vào tòa nhà công cộng lớn nhất trong làng vùng cực, cũng chính là nhà thờ, Tiết Giai Huệ cảm thán hỏi.
“Ai mà biết được, có khi là chiến tranh hạt nhân?” Janet nhún vai, hoàn toàn không hứng thú với loại câu hỏi này. Điều cô quan tâm hơn là những chiếc camera di động đang đi theo họ có thể ghi lại được góc mặt đẹp nhất của cô hay không.
Những chiếc camera này thuộc loại kích cỡ nano, hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong suốt bảy ngày tới, chúng sẽ theo sát từng người 24/7, dùng công nghệ truyền thông lượng tử để truyền hình ảnh ghi lại đến mọi ngóc ngách trong vũ trụ. Trừ phi họ cài đặt thời gian riêng tư thường là lúc đi vệ sinh hoặc ngủ thì toàn bộ hành vi của họ đều sẽ bị ghi lại.
“Văn minh trước thời Đại Vũ Trụ diệt vong, chẳng qua là do ngoại nhân hoặc nội nhân. Trong các nguyên nhân nội tại, thường gặp nhất là chiến tranh hạt nhân, tôn giáo cực đoan, virus tuyệt chủng, siêu núi lửa, biến đổi khí hậu, và trí tuệ nhân tạo. Còn nguyên nhân từ bên ngoài thì thường là tiểu hành tinh va chạm hoặc sự xâm lược của các nền văn minh ngoài hành tinh. Mọi người cứ tha hồ đoán đi.” Hạ Ức mỉm cười nói.
Một câu nói từ soái ca liền khiến các cô gái trong phòng trở nên sôi nổi hơn. Janet tùy tiện đoán đại: “Ừm... chiến tranh hạt nhân chăng? Nghe nói trong thời kỳ trước của kỷ nguyên này, bom hạt nhân từng là một loại vũ khí rất ngầu. Tôi chọn nó.”
So với sự tùy tiện của Janet, Laura lại tỏ ra cẩn trọng hơn rất nhiều. Sau một hồi cân nhắc, cô đưa ra câu trả lời của mình:
“Tôi nghĩ có lẽ là trí tuệ nhân tạo. Đối với nền văn minh của chúng ta, khủng hoảng lớn nhất từng đối mặt chính là khủng hoảng AI, hay có thể gọi là khủng hoảng do công nghệ phát triển quá mức. May mắn là luật pháp đã kịp thời hạn chế sự phát triển sâu hơn nữa của công nghệ thực tế ảo. Nếu không, e rằng cuối cùng chúng ta sẽ lựa chọn vứt bỏ thân xác vật lý, để tư duy của mình mãi mãi mắc kẹt trong một thế giới nơi mọi điều đều trở thành hiện thực.”
“Hãy tưởng tượng xem trong thế giới ảo đó, chỉ cần nhấc tay là có thể tạo ra một người bạn đời hoàn hảo, loại bỏ kẻ mà mình ghét, dưới sự hỗ trợ của AI có thể tùy ý bóp méo hiện thực, khiến thế giới trở thành bất cứ điều gì chúng ta muốn. Cảm giác trở thành một vị thần có thể tạo ra tất cả, thay đổi tất cả... thật sự là quá đáng sợ. Con người rất dễ bị mê hoặc bởi loại quyền năng ấy.”
“Woa ô ô ô ô, một câu trả lời đầy chiều sâu luôn đấy. Tôi nên gọi cô là Tiến sĩ Laura Johnson chăng?” Janet cười, giọng đầy châm chọc. Rõ ràng cô rất khó chịu với đối thủ đang cố giành spotlight của mình.
Laura khẽ cau mày, không buồn đáp lại lời khıêυ khí©h của Janet.
Tiết Giai Huệ thì nhẹ nhàng mỉm cười:
“Tôi đoán là biến đổi khí hậu đóng vai trò ngòi nổ, kéo theo hàng loạt vấn đề khác gây nên thảm họa. Một khi hành tinh này đã có nền văn minh sơ khai, thì một nguyên nhân đơn lẻ chưa chắc đã đủ để khiến sinh vật có trí tuệ tuyệt chủng hoàn toàn. Trước khi phi thuyền hạ cánh, tôi từng thảo luận với nhân viên chương trình về tình hình của hành tinh này. Dù vẫn chưa có nghiên cứu thám hiểm toàn diện, nhưng từ các kết quả phân tích địa chất sơ bộ cho thấy hành tinh này có dấu hiệu rõ ràng của hiệu ứng nhà kính. Dải băng ở hai cực đã thu hẹp đáng kể so với hàng nghìn năm trước, virus cổ bị đóng băng trong tầng băng đã lan truyền ra ngoài, rồi nhanh chóng biến dị và bùng phát. Nếu trình độ y học của loài sinh vật có trí tuệ trên hành tinh này chưa đủ phát triển, thì rất dễ xảy ra tình trạng tử vong trên diện rộng.”
“Thêm vào đó là hệ quả của nhiệt độ tăng thời tiết cực đoan dồn dập, sản lượng lương thực giảm, mực nước biển dâng cao... tất cả kết hợp lại dẫn đến cuộc đại tuyệt chủng.”
So với Laura và Tiết Giai Huệ, hai chị em nhà họ Cảnh rõ ràng là chẳng hiểu gì mấy. Cả hai thì thầm bàn bạc một lúc, sau đó bắt đầu đoán bừa một cách nũng nịu, rồi dứt khoát ném câu hỏi cho người duy nhất còn lại trong nhóm nữ vẫn chưa lên tiếng là Annie.
Annie là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nếu không tính hai chị em họ Cảnh, tính cách cũng rất trầm lặng. Nhưng sự im lặng của cô không phải kiểu dịu dàng thường thấy ở các cô gái, mà là một sự yên lặng u ám như cái chết. Cô không khiến người ta liên tưởng đến những đêm hè tĩnh lặng dễ chịu, mà giống như... một nhà xác lặng ngắt không một tiếng động.
“Là Chúa.” Annie khẽ nói, ngẩng đầu lên: “Chính Chúa đã khiến họ diệt vong. Đó là quyền năng của Ngài, Ngài dùng nó để trừng phạt loài người.”
“Ôi trời ơi, con bé này điên rồi.” Janette làm ra vẻ mặt khoa trương.
“Xin lỗi, tôi là người vô thần.” Laura cũng bày tỏ sự không đồng tình.
“Tối qua... tôi đã mơ một giấc mơ.” Annie vẫn tự nói tiếp, giọng bình thản: “Một giấc mơ... về chúng ta.”
Câu nói của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tôi mơ thấy một căn phòng khổng lồ, một nửa sáng, một nửa tối. Ban đầu, tất cả chúng ta đều đứng ở phía ánh sáng... rồi đột nhiên có một người bước sang bên kia. Sau đó là người thứ hai, người thứ ba... từng người, từng người một đi vào bóng tối. Tôi không nhìn rõ đó là ai, nhưng tôi thấy ở phía bóng tối ấy, có một con quái vật khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta... nó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Giọng Annie lạnh lẽo như sương đêm, trong ánh mắt ánh lên nụ cười chế giễu khiến người ta rợn cả sống lưng.
“Tôi nghe nói... cô là tín đồ của giáo phái Thâm Hải?” Người đàn ông cường tráng ít nói là Francis đột nhiên mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Annie đáp.
“Các người tôn thờ... một con bạch tuộc khổng lồ à?” Francis hỏi tiếp.
“Hahaha.” Janet bật cười: “Bạch tuộc à? Tôi thích nhất là bạch tuộc nướng đấy.”
Rõ ràng Annie tỏ ra bị xúc phạm: “Là Leviathan! Con quái vật khổng lồ thống trị biển cả!”
“Là ác ma à?” Laura nhíu mày hỏi.
“Không phải! Leviathan chỉ là một quái vật biển mà thôi! Nó cũng giống như chúng ta, đều là tạo vật của Thượng Đế! Xin đừng tùy tiện gán ghép nó thành ác ma theo trí tưởng tượng của các người! Nếu thật sự phải chọn ra sinh vật nào giống ác ma nhất trong tất cả những gì Chúa tạo nên... thì không nghi ngờ gì nữa chính là loài người chúng ta!”
Annie nở nụ cười kỳ quái, thấp giọng nói tiếp: “Rồi chúng ta sẽ bị Leviathan nuốt chửng... hành tinh của chúng ta, nền văn minh của chúng ta, cả vũ trụ này cuối cùng, tất cả sẽ thuộc về Leviathan.”
Đúng vậy, Hạ Ức và Tô Hòa giống nhau đến kỳ lạ. Mà điểm giống này không đến từ ngoại hình, mà là từ một khí chất khó mà có thể diễn tả thành lời.
Diện mạo anh tuấn, năng lực xuất sắc, bên ngoài ôn hòa khiêm tốn nhưng lại không hề che giấu sự bình tĩnh và điềm đạm nơi sâu thẳm, chính sức hút cá nhân ấy đã nhanh chóng khiến anh ta trở thành tâm điểm chú ý, đặc biệt là đối với phái nữ.
Dòng ký ức vẫn tiếp tục được truy xuất, đêm yên bình ấy rồi cũng qua đi. Sáng hôm sau, mười ba con người đang đói bụng, ngoài quần áo giữ ấm trên người thì chỉ có một con dao nhỏ, tay không tấc sắt, lần lượt bước xuống khỏi phi thuyền.
Ngay lúc ấy đã xảy ra một sự cố nho nhỏ, cửa khoang của phi thuyền gặp trục trặc, khiến chương trình vốn dự kiến bắt đầu lúc 7 giờ phải dời lại đến 8 giờ.
“Trạm nhảy không gian gần nhất cách hành tinh này khoảng năm, sáu ngày đường phải không? Bây giờ mà đi sửa, liệu có kịp quay lại trước khi chương trình kết thúc không?” Hạ Ức vừa trò chuyện với nhân viên kỹ thuật, vừa như vô tình hỏi han.
“Vậy thì tốt quá rồi.” Hạ Ức mỉm cười đáp.
Vừa bước xuống khỏi phi thuyền, cái lạnh âm hai mươi độ ngoài trời lập tức khiến mọi người rùng mình. Mặc dù cả mười ba người đều mặc đồ giữ nhiệt, nhưng phần da lộ ra ngoài vẫn cảm thấy lạnh buốt như bị dao cứa.
Nữ MC Tiết Giai Huệ gắng gượng nặn ra một nụ cười: “May mà bây giờ vẫn là mùa hè ở vùng cực, nếu không chúng ta sẽ phải trải qua bảy ngày không ánh sáng trong cái gọi là đêm dài cực địa rồi.”
Mặc dù đang là thời kỳ cực nhật, nhưng mặt trời cũng chỉ lượn lờ quanh đường chân trời, ánh nắng yếu ớt không đủ làm tan hết lớp băng tuyết. Chính cái lạnh ấy lại giúp ngôi làng vùng cực trên hành tinh đã từng có nền văn minh này được bảo tồn khá hoàn chỉnh, khí quyển và nhiệt độ vẫn đủ điều kiện để sinh tồn.
Trên vùng băng nguyên trải dài trước mắt là vài chục ngôi nhà xây bằng gạch và gỗ, màu sắc rực rỡ. Nhìn từ xa, chúng trông giống như một khu dân cư của người Inuit hiện đại. Trong khung cảnh băng tuyết mênh mông ấy, những gam màu tươi sáng ấy như mang đến một tia hy vọng tựa như vẫn còn người sống đâu đó nơi đây.
Khu vực quanh ngôi làng đã được tổ chương trình dựng lưới laser phong tỏa, nhằm ngăn chặn dã thú lớn xâm nhập và tấn công đoàn người đang tham gia chương trình phát sóng trực tiếp. Nhưng đồng thời, lưới này cũng giới hạn phạm vi hoạt động của mọi người. Tổ chương trình đã nhiều lần cam đoan rằng, trong phạm vi ngôi làng, thiết bị dò tìm sự sống đã xác nhận hoàn toàn không còn bất kỳ dấu hiệu sinh vật sống nào, nên không cần lo lắng về việc bị động vật hoang dã tấn công.
Dòng ký ức tiếp tục trôi, cả nhóm đang sôi nổi bàn bạc về vấn đề sinh tồn trong những ngày tới. Theo yêu cầu của tổ chương trình, mỗi người đã được phân cho một căn nhà có đánh số. Những căn nhà này chưa được dọn dẹp, bên trong chỉ có một chiếc chăn và thiết bị sưởi cơ bản. Nếu muốn sống đàng hoàng trong một tuần tới, thì tất cả đều phải dựa vào nỗ lực của chính mình.
“Văn minh trên hành tinh này bị diệt vong là do nguyên nhân gì vậy?” Bước vào tòa nhà công cộng lớn nhất trong làng vùng cực, cũng chính là nhà thờ, Tiết Giai Huệ cảm thán hỏi.
“Ai mà biết được, có khi là chiến tranh hạt nhân?” Janet nhún vai, hoàn toàn không hứng thú với loại câu hỏi này. Điều cô quan tâm hơn là những chiếc camera di động đang đi theo họ có thể ghi lại được góc mặt đẹp nhất của cô hay không.
Những chiếc camera này thuộc loại kích cỡ nano, hoàn toàn không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trong suốt bảy ngày tới, chúng sẽ theo sát từng người 24/7, dùng công nghệ truyền thông lượng tử để truyền hình ảnh ghi lại đến mọi ngóc ngách trong vũ trụ. Trừ phi họ cài đặt thời gian riêng tư thường là lúc đi vệ sinh hoặc ngủ thì toàn bộ hành vi của họ đều sẽ bị ghi lại.
“Văn minh trước thời Đại Vũ Trụ diệt vong, chẳng qua là do ngoại nhân hoặc nội nhân. Trong các nguyên nhân nội tại, thường gặp nhất là chiến tranh hạt nhân, tôn giáo cực đoan, virus tuyệt chủng, siêu núi lửa, biến đổi khí hậu, và trí tuệ nhân tạo. Còn nguyên nhân từ bên ngoài thì thường là tiểu hành tinh va chạm hoặc sự xâm lược của các nền văn minh ngoài hành tinh. Mọi người cứ tha hồ đoán đi.” Hạ Ức mỉm cười nói.
Một câu nói từ soái ca liền khiến các cô gái trong phòng trở nên sôi nổi hơn. Janet tùy tiện đoán đại: “Ừm... chiến tranh hạt nhân chăng? Nghe nói trong thời kỳ trước của kỷ nguyên này, bom hạt nhân từng là một loại vũ khí rất ngầu. Tôi chọn nó.”
So với sự tùy tiện của Janet, Laura lại tỏ ra cẩn trọng hơn rất nhiều. Sau một hồi cân nhắc, cô đưa ra câu trả lời của mình:
“Tôi nghĩ có lẽ là trí tuệ nhân tạo. Đối với nền văn minh của chúng ta, khủng hoảng lớn nhất từng đối mặt chính là khủng hoảng AI, hay có thể gọi là khủng hoảng do công nghệ phát triển quá mức. May mắn là luật pháp đã kịp thời hạn chế sự phát triển sâu hơn nữa của công nghệ thực tế ảo. Nếu không, e rằng cuối cùng chúng ta sẽ lựa chọn vứt bỏ thân xác vật lý, để tư duy của mình mãi mãi mắc kẹt trong một thế giới nơi mọi điều đều trở thành hiện thực.”
“Hãy tưởng tượng xem trong thế giới ảo đó, chỉ cần nhấc tay là có thể tạo ra một người bạn đời hoàn hảo, loại bỏ kẻ mà mình ghét, dưới sự hỗ trợ của AI có thể tùy ý bóp méo hiện thực, khiến thế giới trở thành bất cứ điều gì chúng ta muốn. Cảm giác trở thành một vị thần có thể tạo ra tất cả, thay đổi tất cả... thật sự là quá đáng sợ. Con người rất dễ bị mê hoặc bởi loại quyền năng ấy.”
“Woa ô ô ô ô, một câu trả lời đầy chiều sâu luôn đấy. Tôi nên gọi cô là Tiến sĩ Laura Johnson chăng?” Janet cười, giọng đầy châm chọc. Rõ ràng cô rất khó chịu với đối thủ đang cố giành spotlight của mình.
Laura khẽ cau mày, không buồn đáp lại lời khıêυ khí©h của Janet.
Tiết Giai Huệ thì nhẹ nhàng mỉm cười:
“Tôi đoán là biến đổi khí hậu đóng vai trò ngòi nổ, kéo theo hàng loạt vấn đề khác gây nên thảm họa. Một khi hành tinh này đã có nền văn minh sơ khai, thì một nguyên nhân đơn lẻ chưa chắc đã đủ để khiến sinh vật có trí tuệ tuyệt chủng hoàn toàn. Trước khi phi thuyền hạ cánh, tôi từng thảo luận với nhân viên chương trình về tình hình của hành tinh này. Dù vẫn chưa có nghiên cứu thám hiểm toàn diện, nhưng từ các kết quả phân tích địa chất sơ bộ cho thấy hành tinh này có dấu hiệu rõ ràng của hiệu ứng nhà kính. Dải băng ở hai cực đã thu hẹp đáng kể so với hàng nghìn năm trước, virus cổ bị đóng băng trong tầng băng đã lan truyền ra ngoài, rồi nhanh chóng biến dị và bùng phát. Nếu trình độ y học của loài sinh vật có trí tuệ trên hành tinh này chưa đủ phát triển, thì rất dễ xảy ra tình trạng tử vong trên diện rộng.”
“Thêm vào đó là hệ quả của nhiệt độ tăng thời tiết cực đoan dồn dập, sản lượng lương thực giảm, mực nước biển dâng cao... tất cả kết hợp lại dẫn đến cuộc đại tuyệt chủng.”
So với Laura và Tiết Giai Huệ, hai chị em nhà họ Cảnh rõ ràng là chẳng hiểu gì mấy. Cả hai thì thầm bàn bạc một lúc, sau đó bắt đầu đoán bừa một cách nũng nịu, rồi dứt khoát ném câu hỏi cho người duy nhất còn lại trong nhóm nữ vẫn chưa lên tiếng là Annie.
Annie là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nếu không tính hai chị em họ Cảnh, tính cách cũng rất trầm lặng. Nhưng sự im lặng của cô không phải kiểu dịu dàng thường thấy ở các cô gái, mà là một sự yên lặng u ám như cái chết. Cô không khiến người ta liên tưởng đến những đêm hè tĩnh lặng dễ chịu, mà giống như... một nhà xác lặng ngắt không một tiếng động.
“Là Chúa.” Annie khẽ nói, ngẩng đầu lên: “Chính Chúa đã khiến họ diệt vong. Đó là quyền năng của Ngài, Ngài dùng nó để trừng phạt loài người.”
“Ôi trời ơi, con bé này điên rồi.” Janette làm ra vẻ mặt khoa trương.
“Xin lỗi, tôi là người vô thần.” Laura cũng bày tỏ sự không đồng tình.
“Tối qua... tôi đã mơ một giấc mơ.” Annie vẫn tự nói tiếp, giọng bình thản: “Một giấc mơ... về chúng ta.”
Câu nói của cô ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tôi mơ thấy một căn phòng khổng lồ, một nửa sáng, một nửa tối. Ban đầu, tất cả chúng ta đều đứng ở phía ánh sáng... rồi đột nhiên có một người bước sang bên kia. Sau đó là người thứ hai, người thứ ba... từng người, từng người một đi vào bóng tối. Tôi không nhìn rõ đó là ai, nhưng tôi thấy ở phía bóng tối ấy, có một con quái vật khổng lồ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta... nó đang nhìn chằm chằm vào chúng ta.”
Giọng Annie lạnh lẽo như sương đêm, trong ánh mắt ánh lên nụ cười chế giễu khiến người ta rợn cả sống lưng.
“Tôi nghe nói... cô là tín đồ của giáo phái Thâm Hải?” Người đàn ông cường tráng ít nói là Francis đột nhiên mở miệng hỏi.
“Đúng vậy.” Annie đáp.
“Các người tôn thờ... một con bạch tuộc khổng lồ à?” Francis hỏi tiếp.
“Hahaha.” Janet bật cười: “Bạch tuộc à? Tôi thích nhất là bạch tuộc nướng đấy.”
Rõ ràng Annie tỏ ra bị xúc phạm: “Là Leviathan! Con quái vật khổng lồ thống trị biển cả!”
“Là ác ma à?” Laura nhíu mày hỏi.
“Không phải! Leviathan chỉ là một quái vật biển mà thôi! Nó cũng giống như chúng ta, đều là tạo vật của Thượng Đế! Xin đừng tùy tiện gán ghép nó thành ác ma theo trí tưởng tượng của các người! Nếu thật sự phải chọn ra sinh vật nào giống ác ma nhất trong tất cả những gì Chúa tạo nên... thì không nghi ngờ gì nữa chính là loài người chúng ta!”
Annie nở nụ cười kỳ quái, thấp giọng nói tiếp: “Rồi chúng ta sẽ bị Leviathan nuốt chửng... hành tinh của chúng ta, nền văn minh của chúng ta, cả vũ trụ này cuối cùng, tất cả sẽ thuộc về Leviathan.”
4
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
