TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17
Chương 17: Phiên Ngoại - Hành Trình Hạ

Trăng lên giữa trời, từ xa, ngươi dân của bộ tộc Valentine vẫn tiếp tục vui vẻ, tiếng cười rộn rã không dứt.

Nhưng chính cái niềm vui ấy lại có người tìm cách tránh xa.

Một hình dáng nhỏ nhắn đang di chuyển giữa những tảng đá trong khu rừng đá này. Trời đã tối, ánh sáng của mặt trăng trên cao không đủ để soi sáng, bóng tối của các cột đá khiến cô không thể nhìn rõ mặt đất dưới chân. Khi một tiếng kêu của chim ưng vang lên từ trên đầu, cô bị hoảng sợ, không kịp phòng bị liền ngã nhào, đầu va phải tảng đá, đau đến mức phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Đó là một cô gái nhân loại, có lẽ là người của bộ tộc Valentine.

Người lữ khách nhảy xuống từ cột đá phong hóa, tiến đến trước mặt cô gái. Cô hoảng sợ lùi lại, lưng ép chặt vào vách đá, hét lên: "Đừng bắt tôi! Làm ơn, hãy để tôi chạy trốn! Đừng nói với tộc trưởng và đại tế ti!"

"Cô là ai?" Người lữ khách hỏi.

Sự hoảng loạn của cô gái dần dần lắng xuống khi nghe câu hỏi và giọng nói của người lữ khách. Cô lấy hết can đảm ngước lên nhìn người lạ, dưới ánh trăng, khuôn mặt tuấn tú của anh khiến cô bất giác há miệng: "Tôi... tôi tên là A Á, là người của bộ tộc... bộ tộc Valentine."

"Cô định đi đâu?" Người lữ khách hỏi.

"A, tôi... tôi muốn đến thành phố kiến ngầm... tôi phải đến đó!" A Á lúc đầu nói nhỏ, nhưng rồi bỗng dưng nói lớn hơn.

"Cô nên đợi đến sáng rồi đi, sa mạc vào ban đêm rất nguy hiểm." Người lữ khách khuyên.

Liệu anh ấy có phải đang quan tâm đến cô không? A Á ngỡ ngàng nhìn người lạ trước mặt, vóc dáng cao lớn của anh, làn da trắng sáng, hoàn toàn khác biệt với người của bộ tộc Valentine có làn da nâu sẫm và vóc dáng thấp bé, đẹp đến mức khiến trái tim cô đập mạnh.

A Á bỗng dưng quay lại, nhìn về phía xa nơi có ánh lửa trại, trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ.

Cô đứng dậy từ mặt đất, phủi đi những viên đá và cát trên váy, run rẩy nhìn về phía người lữ khách. Anh đứng trước mặt cô, yên tĩnh như ánh trăng, kiên định như cây hòe không bao giờ gục ngã. Cô cảm thấy lo lắng, nhưng lại bị nỗi bất an trong lòng thúc đẩy, khiến cô không thể làm khác.

"Anh... anh có muốn mời tôi nhảy không? Chúng ta có thể nhảy suốt cả đêm!" A Á cố gắng lấy hết can đảm, khuôn mặt đỏ ửng khi đưa ra lời mời ngập ngừng mà táo bạo.

Nếu là người của bộ tộc Valentine ở đây, họ chắc chắn sẽ hiểu được ý cô. A Á lo lắng rằng anh không hiểu, vì vậy cô lại dũng cảm nói thêm: "Tôi đã trưởng thành rồi, những thứ thân mật hơn nhảy, tôi cũng có thể làm!"

Nói xong, cô vội vàng cúi đầu xuống, sợ rằng sẽ nhìn thấy sự khinh miệt trong ánh mắt của người lữ khách. Cảm giác xấu hổ lẫn với nỗi sợ hãi khiến mắt cô đỏ lên, lòng buồn bã đến mức suýt khóc.

"Xin lỗi, tôi là một tu sĩ." Người lữ khách đáp lại cô.

A Á cảm thấy trái tim mình chùn xuống, dù cô sống trong một bộ tộc hẻo lánh, cô cũng hiểu rõ ý nghĩa của lời nói đó rằng anh sẽ không tùy tiện gần gũi với một cô gái, sẽ không làm những chuyện quá giới hạn trước khi bước vào hôn nhân. Cô nên xin lỗi rồi xấu hổ bỏ chạy.

Nhưng nỗi sợ hãi về tương lai đang dồn ép cô, A Á run rẩy đôi môi, không màng tất cả, cô cầu xin: "Chúng ta có thể kết hôn, tôi không cần quà, không cần nhẫn... Chúng ta kết hôn ngay tối nay, ngày mai về sau anh cũng không cần đến thăm tôi, xin anh, tôi không muốn... tôi không muốn..."

Người lữ khách trả lời: "Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi."

A Á khóc nức nở, người cô run rẩy. Cô ghen tị với những cô gái may mắn trong bộ tộc, họ có thể nhảy múa với những chàng trai mình yêu thích trong đêm tuyệt vời này, còn cô lại bị nhốt trong căn phòng, chờ đợi số phận ập đến. Cô đã trốn ra ngoài, nhưng cô có thể chạy đi đâu? Cô không thể vượt qua được biển cát mênh mông của Sa Mạc Tĩnh Hải, chỉ còn cách đến thành phố kiến ngầm nơi mà cô sợ hãi, như một địa ngục trần gian. Cô không có sức mạnh của gấu, không có sự sắc bén của chim ưng, cũng không có sự nhanh nhẹn của khỉ. Một cô gái bình thường như cô, làm sao có thể sống sót ở nơi đó?

Mọi nơi đều là ngõ cụt, không thấy một tia hy vọng le lói, cô cuối cùng đã tuyệt vọng. Lau nước mắt, cô quay lưng lại, hướng về phía bộ tộc mà đi. Cô đã vội vàng trốn đi, nhưng giờ nghĩ lại, đâu đâu cũng chỉ là một con đường chết. Tại sao cô không ngoan ngoãn quay lại, chấp nhận số phận của mình?

Nhưng người lữ khách đã gọi cô lại: "Cô gặp phải khó khăn gì, có cần tôi giúp đỡ không?"

A Á dừng lại, quay người nhìn anh. Người lữ khách đứng dưới ánh trăng sáng, đôi mắt xanh dịu dàng nhìn cô. Người lạ này đang quan tâm đến cô, lo lắng cho nỗi đau của cô, nhận thức này khiến A Á nghẹn ngào, nước mắt ứa ra. Cô muốn nói hết những uất ức trong lòng, nhưng khi bị đôi mắt ấy nhìn chằm chằm, cô lại chẳng thể thốt ra lời nào, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.

"Xin cảm ơn anh... thưa anh... cảm ơn anh."

Giữa lễ hội vui vẻ, cô gái bộ tộc với làn da màu mật ngồi kể lể câu chuyện của mình một cách ngắt quãng.

Bộ tộc Valentine là một bộ tộc di cư từ nơi khác đến đây, khác với những người bản địa có khuôn mặt thon dài, mũi cao và làn da trắng, họ có làn da tối màu hơn, vóc dáng không cao lớn, và vì đến sau, trên mảnh đất cằn cỗi này, mối quan hệ của họ với các bộ tộc khác không hề hòa thuận, thậm chí còn phải chịu sự phân biệt và khinh miệt.

Quái vật ác ma luôn thích những cô gái nhân loại trong trắng, và khi Nữ Vương Long Kiến đã già yếu, bà yêu cầu nhiều hơn những lễ vật hiến dâng. Trong sa mạc Tĩnh Hải, những câu chuyện đầy máu me và tàn bạo về bà ta đã lan truyền bà ta hút máu của những cô gái trinh trắng với hy vọng có thể đảo ngược dấu vết của thời gian. A Á, người vừa mới trưởng thành, đã được chọn để làm vật tế của bộ tộc Valentine trong năm nay, sắp được đưa đến cung điện của Nữ Vương Long Kiến dưới lòng đất. Cô không biết liệu mình có thật sự phải đối mặt với một vị bạo chúa khát máu hay không, nhưng cô biết, những cô gái bị đưa đi đều không bao giờ trở về.

Mẹ của A Á qua đời từ sớm, cha cô bị một thương nhân lang thang mê hoặc, trở thành tín đồ của Lý Tưởng Quốc và rời khỏi bộ tộc để đi tìm vùng đất lý tưởng trong giấc mơ. A Á sống một mình, được bộ tộc nuôi dưỡng lớn lên, với điều kiện là khi trưởng thành, cô phải trở thành vật tế của bộ tộc.

Không có sự lựa chọn nào khác, A Á lớn lên trong sự lo lắng và bất an. Để giữ gìn sự trong trắng của cô, tộc trưởng và đại tế sĩ cấm cô tiếp xúc với nam giới. Nhìn những người bạn đồng lứa lần lượt kết hôn, cô cảm thấy vừa ngưỡng mộ sâu sắc, vừa đầy sợ hãi.

Cuối cùng, trong lễ hội lửa trại không có ai giám sát, cô bị sự vui vẻ và náo nhiệt ấy cảm động, lén lút trốn khỏi bộ tộc, mong muốn đến thành phố kiến ngầm để kiếm sống, rồi cô gặp một người đã thay đổi cả cuộc đời mình.

Giờ đây, cô ngồi cùng người đó trên một trụ đá thấp và dễ leo, cả hai cùng nhìn về phía xa nơi ngọn lửa trại vẫn cháy sáng.

Cô kể lại câu chuyện của mình một cách ngắt quãng, lúc thì lo lắng, lúc thì tự thương hại, có lúc còn cảm thấy xấu hổ: "Có lẽ tôi không nên trốn đi. Nếu tôi không đi, sẽ có những cô gái khác thay thế tôi để bị đưa đến đó. Họ cũng không muốn như vậy... họ xứng đáng có một cuộc sống tốt đẹp hơn."

Người lữ khách im lặng suốt thời gian qua cuối cùng lên tiếng: "Không ai nên mang trên mình nỗi đau này, và cô cũng không phải."

Những giọt nước mắt khô cạn lại rơi xuống từ khóe mắt, A Á nghẹn ngào nói: "Nhưng mọi người không nghĩ như vậy. Vì tôi đã nhận sự nuôi dưỡng của bộ tộc, tôi phải trả ơn cho họ, đó là chuyện hiển nhiên."

"Việc nuôi dưỡng con cái là một nghĩa vụ, không thể dùng nghĩa vụ ấy để yêu cầu cô ấy phải trả bằng tính mạng. Điều đó là vô lý." người lữ khách đáp lại.

"Không phải lỗi của tôi sao? Không phải vì tôi quá ích kỷ sao?" A Á hỏi với vẻ hy vọng.

Người lữ khách lắc đầu: "Không phải lỗi của cô, cũng không phải lỗi của ai cả."

"Vậy thì là lỗi của ai?" A Á cảm thấy bối rối.

Người lữ khách không thể trả lời, anh cũng đang suy nghĩ, nếu thế giới này ép buộc một cộng đồng nhiệt huyết và nhân hậu phải bán rẻ đồng loại của mình để đổi lấy sự sống tạm bợ, thì đó là lỗi của ai?

"Thật tốt, nếu vậy, cha tôi cũng sẽ không còn tin vào Lý Tưởng Quốc nữa phải không? Một thế giới không có quái vật thực sự là Lý Tưởng Quốc rồi, tôi muốn sống trong một thế giới như thế, mọi thứ đều tốt đẹp, tốt đẹp nhất." A Á nói. Cô dùng từ ngữ nghèo nàn không thể diễn đạt hết thế giới trong lòng mình, cô chỉ có thể dùng tốt nhất để miêu tả về nó.

"Thế giới như thế nào?" Người lữ khách hỏi.

A Á suy nghĩ một lúc lâu, rồi cố gắng mô tả Lý Tưởng Quốc trong lòng mình: "Đó nhất định là một thế giới bình đẳng, ngoài con người, cũng có thể có những loài quái vật không gây hại cho con người... Tôi nghe nói trong thành phố ngầm có những con quái vật như vậy, thậm chí chúng còn kết hôn với con người. Nếu chúng không gây hại cho chúng ta, tôi có thể chấp nhận sự tồn tại của chúng. Dù là màu da nào, như anh thế này hay như tôi thế kia, dù là nam hay nữ, dù có tín ngưỡng hay không, miễn là mọi người mong muốn sống hòa bình, yêu thương nhau và không làm tổn thương lẫn nhau, tất cả đều nên bình đẳng, tất cả đều nên được hưởng hạnh phúc."

Người lữ khách cảm thấy kinh ngạc, anh không ngờ một cô gái bộ lạc chưa từng được giáo dục lại có tầm nhìn và lý tưởng rộng lớn như vậy, khiến trái tim anh, vốn luôn thù ghét tất cả những con quái vật, phải cảm thấy xấu hổ.

A Á mơ màng về một thế giới như thế, không khỏi mỉm cười: "Nếu được sống trong một thế giới như vậy, thì tốt biết bao."

Nói rồi, cô lại thu lại nụ cười, thở dài nhẹ nhàng: "Sao lại nghĩ nhiều như vậy làm gì? Chúng ta còn không biết liệu có thể vượt qua đợt sóng quái vật tiếp theo hay không... Mỗi tháng mấy ngày, luôn có một vài quái vật thoát ra khỏi mặt đất, tháng trước chúng đã ăn mất năm con cừu của gia đình trưởng lão, trước đây cũng từng ăn người."

A Á hỏi: "Tôi nghe nói những người tu sĩ như anh, có những phép thuật kỳ diệu, anh cũng biết phải không?"

"Tôi không có sức mạnh như vậy, nhưng trong lòng tôi có Chúa." Người lữ khách trả lời, dù đã bị lưu đày, anh vẫn tin tưởng.

"Tin vào Chúa, vậy tôi có thể trở nên thông minh và mạnh mẽ như anh không? Tôi cũng có thể tin vào Chúa không?" A Á lo lắng hỏi.

Người lữ khách đưa cho cô một cuốn sách dày làm câu trả lời.

A Á cẩn thận nâng cuốn sách lên, sợ tay mình làm bẩn cuốn sách quý giá, cô nhìn vào những chữ trên bìa và khó khăn đọc ra âm của nó: "Giáo điển, là đọc như vậy phải không?"

Cô chỉ nhận ra được một vài chữ đơn giản, sợ rằng mình nhớ sai, sau khi lật trang sách ra thì càng thêm lúng túng khi phát hiện hơn một nửa nội dung bên trong đến cả đọc cô cũng không đọc được.

"Đây là mẹ tôi để lại cho tôi, bây giờ tôi tặng nó cho cô." Người lữ khách nói.

A Á hoảng hốt đóng sập quyển sách lại, ném trả nó đi, trúng ngay bụng và hông người lữ khách. Anh ta khẽ rên một tiếng, sắc mặt lập tức tái nhợt.

“Anh không sao chứ? Tôi ném trúng làm anh đau phải không? Xin lỗi, xin lỗi mà!” A Á sợ hãi xin lỗi, lo đến mức nước mắt cũng rơi xuống.

“Không sao, là vết thương cũ thôi.” Tuy sắc mặt người lữ khách tái nhợt, nhưng anh lại vô cùng bình thản, như thể vết thương trên người anh thật sự chỉ là vết đau nhỏ không đáng kể. Anh đặt cuốn sách trở lại vào tay A Á: “Đã không sao nữa rồi. Cuốn sách này tôi đã học thuộc từ lâu, nếu nó có thể giúp được cô, thì nó đã có giá trị rồi.”

Anh không cảm thấy việc tặn [Giáo điển] cho một cô gái thậm chí còn chưa biết hết mặt chữ là điều gì đáng tiếc cả, hơn nữa nơi anh sắp đến tràn ngập hiểm nguy, mang theo nó e rằng chỉ khiến nó vĩnh viễn ngủ yên dưới lòng đất. Để cô mang cuốn giáo điển này trở về, ít nhất người trong bộ lạc sẽ không trách móc cô vì đã bỏ trốn.

Trong lòng cô có một hạt giống của sự thiện lương, dù cô có tin hay không tin, thì cô vẫn xứng đáng được đối xử tử tế.

“Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh.” A Á liên tục nói lời cảm ơn, ôm chặt quyển sách trong tay, vui mừng đến mức không biết làm gì cho phải.

Trong lễ hội lửa trại mà không ai mời cô tham gia này, cô vẫn nhận được một món quà. Có lẽ người lữ khách ấy không hiểu ý nghĩa của quà tặng, nhưng điều đó vẫn khiến cô âm thầm vui sướиɠ, trong lòng như có một chú chim nhỏ đang hót vang vì hạnh phúc, suýt nữa thì bay vọt khỏi l*иg ngực cô mà tung cánh.

Nhưng… anh đã có người thương rồi. A Á buồn bã cúi đầu, cố gắng che giấu nỗi xót xa trong lòng, cúi xuống lật mở trang sách, dưới ánh trăng lặng lẽ đọc những dòng chữ bên trên, gương mặt khẽ đỏ lên: “Tình yêu là... lại còn...”

“Tình yêu là nhẫn nại lâu dài, lại còn đầy lòng nhân từ.” Người lữ khách đọc cho cô cách phát âm.

Những câu chữ chạm đến tận sâu trái tim khiến lòng cô dậy sóng, cô như được số phận cổ vũ, mạnh mẽ đọc tiếp: “Tình yêu không... gì cơ?”

Người lữ khách chậm rãi nói cho cô biết: “Tình yêu laf không ghen tị.”

Bàn tay A Á đang vuốt ve trang sách chợt khựng lại, những mơ mộng ngây thơ phút chốc hóa thành thất vọng và tự giễu, nhưng cuối cùng lại khiến cô trầm ngâm suy nghĩ.

Tình yêu không ghen tị. A Á lặng lẽ đọc câu ấy trong lòng. Không nên ghen tị với những cô gái có thể khiêu vũ cùng người mình thương, cũng không nên ghen tị với người xa lạ đang đau đáu nhớ mong người yêu của họ vì đó đều không phải là tình yêu của cô.

Những đốm lửa trại nơi xa đã dần lụi tàn, âm thanh hân hoan cũng lắng xuống từng chút một, lễ hội đã gần đến hồi kết.

A Á ôm quyển sách trong tay, khẽ nói: “Tôi muốn về nhà rồi.”

Người lữ khách nói: “Tôi có thể đưa cô đến Thành Kiến, giúp cô ổn định lại cuộc sống.”

“Không, tôi nguyện ý quay về, cảm ơn anh.” A Nhã nói: “Nhưng trước khi đi, tôi có thể trò chuyện với anh thêm một lúc nuawx không? Nói gì cũng được.”

Người lữ khách đã đồng ý với cô.

A Á vui vẻ kể lại những chuyện xưa, không còn nhắc đến nỗi sợ hãi từng khiến cô đau khổ và hoang mang, mà thay vào đó là những chuyện thú vị cô từng trải qua: lúc xách nước thì bị con dê húc đổ cả thùng xuống giếng, tức đến mức phải rượt đuổi con dê chạy khắp nơi; lúc nướng bánh trong lò đất thì bị bỏng tay, được chàng trai nhà bên giúp múc nước hạ nhiệt; lúc nghe những người buôn rong kể về thế giới bên ngoài, cô mới biết có một nơi gọi là Giáo Đình.

Cô hận không thể kể hết mọi chuyện thú vị mà mình từng trải, vì cô cảm thấy người lữ khách này không hạnh phúc. Cô muốn làm anh vui lên, cũng muốn biết về quá khứ của anh dù chỉ là biết được tên anh.

Thế nhưng người lữ khách vẫn chỉ là một người thính giả trầm lặng, anh không có ý định kể câu chuyện của chính mình.

Cô không biết anh đến từ đâu, không biết anh đã trải qua nỗi đau và tuyệt vọng như thế nào, không biết vì sao trên người anh lại thấm đẫm một nỗi buồn dịu dàng đến thế, lại càng không biết người được anh cất giấu cẩn thận trong tim kia, rốt cuộc là người như thế nào.

Nhưng người lữ khách không nói gì, anh chẳng hé lộ điều gì cả.

Đêm đã khuya, cô gái nhỏ mệt rã rời, trong cơn ngái ngủ mơ hồ, cô khẽ hỏi:

“Người yêu của ngài... cô ấy đã đi đâu rồi?”

Người lữ khách đáp: “Người ấy... vẫn luôn ở trong tim tôi.”

A Á không phân biệt được đó là lời người lữ khách thật sự nói, hay chỉ là một giấc mơ của riêng cô. Cô gối đầu lên quyển sách mà ngủ thϊếp đi, còn người lữ khách thì không tiện tùy tiện bế một cô gái xa lạ trở về bộ lạc, nên đắp cho cô một tấm chăn mỏng, ngồi bên cạnh canh giấc cho cô suốt đêm.

Anh còn đi tìm ít củi khô gần đó nhóm lửa, để cô được ấm áp hơn trong giấc ngủ.

Còn anh thì không chợp mắt. Anh chờ mặt trời mọc, rồi sẽ lặng lẽ rời đi, tiếp tục cuộc hành trình của mình.

Trước khi hành trình này bắt đầu, thật ra anh rất hiếm có cơ hội được ngắm nhìn mặt trời mọc. Ở Hoàng Hôn Chi hương anh không thể thấy được, đến Vĩnh Vô Hương phần lớn thời gian trong năm nơi ấy đều chìm trong bầu trời sao vĩnh cửu. Khi ra ngoài làm nhiệm vụ, anh lại vội vã ngược xuôi, chẳng có tâm trí nào để chờ đợi một buổi bình minh.

Thật ra, anh cũng không hề đặc biệt si mê ánh bình minh. Nếu người anh yêu còn ở đây, thì ngắm hoàng hôn cùng nhau cũng rất đẹp.

Ở Hoàng Hôn Chi Hương, mặt trời chẳng bao giờ lặn. Họ có thể ngồi sát vai nhau trên bãi cát, tay trong tay, cùng ngắm hoàng hôn kéo dài mãi đến tận cùng trời đất.

Anh từng muốn dẫn người ấy đến dãy núi tuyết, xem thử con báo tuyết năm xưa anh từng cứu có còn chiếm giữ dãy núi phủ trắng ấy hay không. Nơi đó có một hồ băng thác nước tuyệt đẹp, giữa trời đông giá rét, mặt hồ đóng băng màu lam ngọc ánh xanh ấy khiến cả ngọn núi đẹp như một câu chuyện cổ tích.

Anh còn muốn đưa người ấy đến vùng bắc cực để ngắm chim cánh cụt, thậm chí có thể nhận nuôi một chú chim cánh cụt con bị bỏ rơi, cho nó ăn, nhìn nó lắc lư bước đi trên mặt băng, cho đến khi nó đủ khỏe mạnh để quay lại với bầy đàn của mình.

Anh có rất, rất nhiều điều muốn cùng người ấy làm. Nhưng có lẽ, điều anh thật sự muốn... không phải là làm gì đó, mà chỉ là được ở bên người ấy thôi.

Khi hai người yêu nhau ở bên cạnh nhau, dù chẳng nói một lời, vẫn có thể cảm nhận được trái tim của đối phương.

Nhưng nếu bị chia cắt bởi ranh giới giữa sự sống và cái chết, thì nỗi tương tư xa xôi ấy, liệu có thể vượt qua được dòng sông Vong Xuyên, để đến được bờ bên kia không?

Người lữ khách lặng lẽ nhìn mặt trời dần nhô lên từ đường chân trời, trong lòng bình yên tĩnh lặng. Anh tựa như một con thuyền nhỏ, phiêu bạt từ bến cảng này sang bến cảng khác. Dẫu có thể gặp phải giông tố trên đường, nhưng khi con thuyền ấy cập vào bến an toàn, anh vẫn luôn cảm thấy mình may mắn, chưa bao giờ thấy hành trình ấy là khổ cực.

Anh cũng chưa bao giờ cảm thấy mình đương nhiên xứng đáng có được hạnh phúc. Đức tin của anh, không phải để cầu mong hạnh phúc, mà là để lòng mình được thanh thản dù cho có phải chịu phạt.

Nỗi đau được chấp nhận một cách thẳng thắn, còn tốt hơn là sống giả dối trong tạm bợ, điều đó là thứ mà anh luôn tin tưởng tuyệt đối. Vì thế, anh sẽ không trốn tránh. Anh đã phạm sai lầm, lại còn không biết hối cải, nên anh phải chấp nhận hình phạt.

Đối với anh, hình phạt ấy không phải là nỗi đau, mà là sự chuộc lỗi.

Mọi khổ nạn trên cõi đời này, đều là cái giá để chuộc lại tội lỗi nguyên sơ từ khi sinh ra. Và anh sẽ dùng cả cuộc đời mình để trả món nợ ấy.

Trời đã sáng, A Á tỉnh dậy từ giấc mộng. Trên người cô đắp một tấm chăn mỏng, bên cạnh là một đống lửa trại không biết được nhóm lên từ lúc nào, giờ vẫn còn vài tia lửa yếu ớt lay động theo gió còn người lữ khách thì đã rời đi rồi.

A Á kẹp chăn vào nách, ôm chặt lấy quyển sách, vội vã chạy về phía bộ lạc. Đường đi toàn đá lởm chởm và gai góc khiến cô không thể chạy quá nhanh, sơ sẩy một chút liền ngã nhào xuống đất.

Cô chẳng buồn để tâm đến bản thân, vội vàng nhặt lấy quyển [Giáo điể] lên, thì phát hiện có một mảnh giấy nhỏ rơi ra từ giữa các trang sách.

Cô nhặt tờ giấy ấy lên, lật lại thì thấy trên đó là một bức chân dung vẽ tay, khắc họa một chàng trai trẻ tuấn tú đang mỉm cười với cô.

Ở góc bức vẽ có ghi một cái tên, hẳn là tên của người trong ảnh. Cái tên rất đơn giản, ngay cả cô người không biết nhiều chữ cũng có thể dễ dàng đọc ra. Cô khẽ khàng đọc lên: “Tề Lạc Nhân.”

Rõ ràng chỉ là một cái tên bình thường, vậy mà những nét vẽ dịu dàng kia lại khiến giọng cô cũng trở nên mềm mại lạ thường.

Cô muốn ngắm kỹ hơn chút nữa, muốn dốc lòng cảm nhận sự dịu dàng tuôn trào trong từng nét vẽ ấy...

Nhưng đúng lúc ấy, một trận cuồng phong từ vùng đất hoang dã thổi đến mạnh mẽ, đột ngột, cuốn phăng bức họa khỏi tay cô.

Tờ giấy bay thẳng lên bầu trời trong vắt, cuốn theo gió, biến mất giữa biển cát mênh mông.

Những hạt cát tung bay trong gió, làm mờ đôi mắt A Á. Cô hoảng loạn vung tay loạn xạ giữa không trung, nhưng chỉ có thể nắm lấy một nắm đầy cát bụi.

Đến khi cô mở mắt ra lần nữa qua màn nước mắt lấp lánh, thì bức chân dung kia đã bị gió cuốn lên tận trời cao, bồng bềnh trôi nổi, không nơi bám víu, không chốn dừng chân, chỉ còn thấp thoáng sắp sửa tan biến nơi cuối đường chân trời.

Không hề do dự, A Á lập tức đuổi theo, chạy đua với cơn gió. Một nỗi buồn không thể diễn tả dâng lên đầy ắp trong lòng cô. Có một tiếng nói từ sâu thẳm nội tâm thôi thúc cô phải chạy, chạy thật nhanh, bất chấp tất cả...

Cô đánh rơi giày, đôi chân trần giẫm lên sỏi đá sắc nhọn, máu tươi túa ra từng vệt, thế nhưng cơn đau thể xác ấy vẫn không thể lấn át được nỗi bi thương trong tim. Cô không dám dừng lại, cô muốn níu lấy điều gì đó, thứ gì đó đang dần rời xa cô mãi mãi...

Cho đến khi cô bị bụi gai vướng chân, ngã sầm xuống đất, đau đớn đến nghẹt thở.

Cô ngã đau đến mức không gượng nổi, quỳ rạp trên mặt đất mà òa khóc. Lòng bàn chân đã sớm bị đá và gai cắt đến máu me đầm đìa, đầu gối cũng trầy xước, máu chảy ròng ròng, đến cả đôi tay cũng đầy những vết thương.

Cô bắt đầu chùn bước, trong lòng muốn buông xuôi, nhưng lại không cam lòng mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía xa.

Gió lại nổi lên từng đợt, từng đợt cuồng phong không ngừng cuốn tờ giấy mỏng manh ấy về phía xa xăm mù mịt. Một biển cát mênh mông như thế, một mảnh giấy nhỏ bé như thế, chỉ trong chớp mắt đã tan biến không dấu vết, chỉ còn lại sa mạc bát ngát và bầu trời xanh biếc, vĩnh hằng và hoang hoải.

Người trong bức chân dung ấy là ai? A Á vĩnh viễn không còn cách nào biết được.

Đó là điều vốn dĩ đã định sẵn cô không thể biết, không thể tìm, cũng không thể giữ được.

Còn tình cảm chất chứa trên một tờ giấy mỏng manh như thế, thì làm sao có thể chống lại được cát bụi vô tình của đại mạc?

Nó cuối cùng rồi cũng sẽ bị hủy hoại, bị chôn vùi, bị lãng quên.

A Á ngơ ngác quỳ ngồi dưới ánh nắng gay gắt, sau lưng là từng vệt máu loang lổ kéo dài theo những dấu vết chứng minh cho sự nỗ lực gần như điên cuồng mà cô đã bỏ ra, vì một câu chuyện không có lời giải đáp.

Nước mắt không ngừng chảy ra từ đôi mắt đã bị cát bụi che mờ, nhưng lại chẳng thể rửa trôi những hạt cát sắc nhọn đang bám trong con ngươi mềm mại. Cô cảm giác như có thứ gì đó nhọn hoắt đang mắc kẹt trong tim mình vừa sắc lạnh, vừa đau đớn mà cô lại chẳng biết rốt cuộc đó là thứ gì.

Cô không biết gì cả.

Nỗi buồn và hoang mang bỗng chốc trào dâng trong lòng cô gái, nơi vùng đất hoang vu này, cô bật khóc nức nở khóc vì một người xa lạ mà cô chẳng biết tên, cũng khóc vì một người xa lạ mà cô chỉ biết mỗi cái tên.

4

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.