TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Chương 12: Khúc Dạo Phục Sinh 12

Buổi huấn luyện lặn khổ sai hôm đó kết thúc, toàn thân Tề Lạc Nhân nặng như chì, đến cả sức để leo lên thuyền cũng không còn. Dưới ánh nhìn ghét bỏ của Trần Bách Thất, cậu đành phải nằm rạp bên mạn thuyền như một nàng tiên cá nhỏ tội nghiệp, cuối cùng vẫn là Trần Bách Thất kéo cậu lên lại thuyền.

Trên đường trở về, Tề Lạc Nhân ngủ mê man bất tỉnh, đến khi bị làn gió biển chiều đánh thức mới giật mình ngồi bật dậy. Chiếc áo đắp trên người cậu trượt xuống là của Trần Bách Thất.

“Bây giờ mấy giờ rồi?” Tề Lạc Nhân khàn giọng hỏi. Cậu nhớ lúc trở về chắc khoảng năm giờ, nhưng sau khi vào phạm vi của Hoàng Hôn Chi Hương, cả ngày đều là ánh tà dương, thành ra lại khó phân biệt thời gian.

“Bảy giờ rồi.” Trần Bách Thất nằm sấp ở đầu thuyền đón gió mà chẳng buồn quay đầu lại, nói: “Tỉnh rồi thì mau cút về nhà đi, đừng mong tôi cõng cậu về đấy.”

Tề Lạc Nhân khẽ “Ừ” một tiếng, sau một giấc ngủ ngắn, tinh thần của cậu đã khá hơn nhiều, cũng có thể đi lại được rồi.

Hai người cùng nhau xuống thuyền, Trần Bách Thất đút hai tay vào túi, ngậm điếu thuốc trong miệng, đôi mắt đờ đẫn nhìn về phía hoàng hôn xa xăm, không biết đang nghĩ gì.

“Cảm ơn cô.” Tề Lạc Nhân đột nhiên nói.

“Hả?” Trần Bách Thất khó hiểu đáp lại.

Mới tỉnh dậy nên phản ứng của Tề Lạc Nhân có phần chậm chạp, nhưng lúc này đầu óc cậu đã tỉnh táo lại.

Từ Đảo Vong Linh về đến cảng của Hoàng Hôn Chi hương, làm sao có thể đi mất hai tiếng đồng hồ? Rõ ràng là thuyền đã cập bến từ lâu, chỉ là Trần Bách Thất thấy cậu mệt đến mức ngủ say như chết nên không đánh thức, mà một mình đứng trước mũi thuyền phơi gió suốt hai tiếng để chờ cậu tỉnh lại.

Trong thế giới mà thời gian chính là sinh mệnh này, vì một người thậm chí còn chưa phải đệ tử chính thức mà bỏ ra hai tiếng đồng hồ... Không, là nhiều hơn cả hai tiếng, ân tình ấy chẳng khác nào ơn cứu mạng.

“Không có gì, chỉ là... muốn cảm ơn cô thôi.” Tề Lạc Nhân chân thành nói: “Rất nhiều chuyện... tôi đều nên cảm ơn cô.”

Hai người đã đi đến ngã rẽ, Trần Bách Thất phải quay về cửa tiệm ăn tối với em gái, còn Tề Lạc Nhân thì trở lại chỗ bác sĩ Lữ để tiếp tục tá túc.

Trần Bách Thất dừng bước, dập tắt đầu thuốc dưới chân: “Cảm ơn suông thì vô dụng, thể hiện chút quyết tâm cho tôi xem đi, để tôi thấy được tiềm năng của cậu.”

“Tôi sẽ cố gắng.”

"Tôi cũng sẽ dõi theo đấy." Trần Bách Thất nói xong liền quay người rời đi, còn quay lưng vẫy tay xem như lời tạm biệt.

Tề Lạc Nhân đứng yên tại chỗ một lúc, nhìn theo bóng lưng của Trần Bách Thất. Cô ấy thật sự là một người phụ nữ mang nhiều câu chuyện, cũng có nhiều tâm sự. Nhưng cô lại từ chối bán rẻ những câu chuyện ấy, cũng keo kiệt trong việc chia sẻ quá khứ của mình. Cô bị những bí mật bọc chặt lấy, không ai biết được tuổi thật của cô, thậm chí cái tên "Trần Bách Thất" nghe cũng chẳng giống một cái tên thật.

Cô ấy từng làm công việc gì trong thế giới thực? Ở thế giới ác mộng đã trải qua những gì? Vì sao lại nhận nuôi con của một người chơi và yêu thương như em gái ruột? Bán lĩnh vực của cô ấy đã vỡ tan như thế nào? Những điều này Tề Lạc Nhân đều không hề hay biết.

Hiểu biết của cậu về Trần Bách Thất chỉ giới hạn trong vài lời cô từng lơ đãng nhắc tới rằng cô từng làm việc tại Tòa Thẩm Phán, cụ thể là trong Ban Thẩm Xét Dị Giáo, là một sát thủ thiên về tình báo và ám sát. Cô có một quyển sách triệu hồi đã phong ấn rất nhiều sinh vật kỳ dị, là chiến lợi phẩm tích lũy được trong quá trình du hành qua các thế giới ác mộng.

Không biết đến khi mình cũng trải qua tám năm trong thế giới ác mộng, liệu có thể mạnh mẽ được như Trần Bách Thất không? Chắc là được nhỉ, dù sao nếu không làm được, thì e là cậu cũng chẳng có cái vận may sống sót đến năm thứ tám. Tề Lạc Nhân khẽ cười khổ trong lòng, lắc lắc đầu vứt bỏ dòng suy nghĩ đó, rồi bước lên con đường trở về nhà.

Khi quay lại phòng khám của bác sĩ Lữ, bác sĩ Lữ đang điều trị cho một cậu thanh niên trông rất quen mắt, vừa làm vừa càu nhàu:

“Nhảy từ tầng ba xuống hả? Tôi thấy cậu còn trẻ mà sao lại liều mạng thế hả? Cậu tưởng mình là siêu anh hùng chắc? Một hơi nhảy từ tầng ba xuống mà không đau chân à? Người ta muốn nhảy lầu thì cậu cản được thì cản, không cản được thì thôi, tự dưng xông lên làm gì cho bị thương?

À, cậu về rồi à? Cơm sắp xong rồi đó, tôi đói chết mất đây này.”

Đang được [Ba Không Chữa] trị liệu, cậu thanh niên cũng quay đầu lại, bất ngờ mừng rỡ nhảy bật dậy khỏi ghế:

“Tiền bối! Lâu rồi không gặp ạ! Dạo này anh sống thế nào? Em nghĩ lại rồi, hay là căn nhà đó cứ trả lại cho anh đi, vốn dĩ cũng là của anh mà, em đi tìm chỗ khác ở cũng được, bây giờ em có kha khá thời gian sinh tồn rồi!”

“Không sao, tôi ở đây cũng ổn mà.” Tề Lạc Nhân đáp lại một cách điềm đạm.

Lần trước sau khi cậu tìm Đỗ Việt ký thỏa thuận bảo mật, trong lòng đã cảm thấy khá áy náy, giờ nào còn mặt mũi đòi lại căn nhà?

Bác sĩ Lữ gần đây bất đắc dĩ phải mua thêm một chiếc giường, nếu không thì chỉ còn cách cam chịu ngủ trên ghế sofa, lúc này lặng lẽ liếc cậu một cái đầy oán trách, rõ ràng rất tức giận với vị “ác khách” chiếm ổ chim khách làm tổ của mình, nhưng lại chẳng dám nói ra.

Đỗ Việt thấy Tề Lạc Nhân cứ nhất quyết không chịu dọn về nhà cũ thì cũng tỏ ra rất tủi thân, cúi rũ đầu xuống, trông y hệt một con chó lớn vừa bị chủ nhân mắng cho một trận. Bác sĩ Lữ nhìn cậu ta đáng thương quá, bèn mời cậu ta cùng ăn cơm, Đỗ Việt lập tức tỉnh táo hẳn lên:

“Được ạ, được ạ, em đang không biết ăn cơm ở đâu đây!”

Thế là bữa cơm biến thành ba người cùng ăn. Nếu Tề Lạc Nhân kết thúc huấn luyện sớm thì sẽ về nấu cơm, còn nếu kết thúc muộn thì đến lượt bác sĩ Lữ nấu. Tay nghề nấu ăn của bác sĩ Lữ cũng không tệ, nhìn Đỗ Việt ăn liền ba bát lớn thì biết.

Sau bữa cơm, Đỗ Việt xung phong đi rửa bát, còn Tề Lạc Nhân thì ngồi trò chuyện đơn giản với bác sĩ Lữ về chuyện hôm nay.

“Đỗ Việt tới đây mấy lần rồi đấy, lần đầu đến là khi cậu còn chưa về cơ.” Lữ bác sĩ thao thao bất tuyệt kể: “Để tôi nói cho cậu nghe, thằng bé này đúng là một cái máy phát sinh sự kiện hình người! Gần như lần nào bị thương cũng là vì ra tay nghĩa hiệp. Hôm kia đang đi trên đường thì chứng kiến một vụ cướp, nó xông lên đánh tên cướp một trận rồi tự mình bị đâm một nhát. Hôm nay lại gặp một cô gái mang thai định nhảy lầu, nó cứu được người rồi tự ngã từ trên lầu xuống, may mà chỉ gãy tay thôi...”

Từng lời từng chữ của bác sĩ Lữ đều đầy cảm khái, có thể thấy anh rất xem trọng cậu thanh niên này.

“Các anh đang nói em à?” Đỗ Việt rửa bát xong từ trong bếp bước ra.

“Đúng rồi, đang kể về chuỗi sự kiện bất ngờ em gặp phải đó, đúng là ngày nào cũng có chuyện.” Bác sĩ Lữ cười híp mắt nói.

Đỗ Việt gãi đầu, cười ngượng: “Cũng không đến mức đó đâu... đâu phải ngày nào cũng gặp.”

“Ngày nào cũng gặp thì còn sống sao nổi?” Tề Lạc Nhân chọc một câu.

“Cô gái mang thai mà em cứu hôm nay vẫn ổn chứ?” Bác sĩ Lữ tiện miệng hỏi.

“Cũng ổn ạ. Bạn cô ấy khuyên nhủ một lúc rồi đưa cô ấy đi, còn xin em số liên lạc, nói là lần sau sẽ đến tận nơi cảm ơn.” Đỗ Việt trả lời.

“Muốn bỏ thì bỏ sớm đi, với điều kiện y tế ở Hoàng Hôn Chi Hương cộng thêm việc mỗi tháng đều phải làm nhiệm vụ, nếu có thể không sinh thì tốt nhất là đừng sinh.” Bác sĩ Lữ nói.

“Vâng, em cũng đã khuyên họ như vậy rồi.” Đỗ Việt gật đầu.

Một cậu trai vừa mới trưởng thành, cùng một cậu trông còn như chưa tới tuổi vị thành niên, lại đang nghiêm túc bàn luận về chuyện mang thai sinh con, cảnh tượng này thật là có chút buồn cười. Tề Lạc Nhân nghe một lúc, bỗng nhớ tới chuyện chiếc laptop, vội đứng dậy nói: “Tôi ra ngoài đi dạo một chút, hai người cứ nói chuyện tiếp nhé.”

Rời khỏi nhà của bác sĩ Lữ, Tề Lạc Nhân lần theo địa chỉ trước kia Trần Bách Thất từng đưa, đi tìm người chơi cuồng kỹ thuật còn sống kia.

Người đó sống cách phòng khám của bác sĩ Lữ không xa, Tề Lạc Nhân còn lo anh ta có thể đã ra ngoài làm nhiệm vụ chưa về. Nhưng lần này vận khí của cậu khá tốt, vừa ấn chuông cửa xong liền có một giọng loli máy móc truyền ra từ bên trong: “Chủ nhân đang bận, xin hỏi có chuyện gì không?”

“Chào bạn, tôi được Trần Bách Thất giới thiệu tới, muốn nhờ quý vị chế tạo một đạo cụ điện tử.” Tề Lạc Nhân đáp.

“Xin vui lòng chờ một lát.”

Vài phút sau, cánh cửa lớn mở ra, Tề Lạc Nhân lập tức nhìn thấy một con robot nhỏ cao cỡ nửa người, trông chẳng khác gì một chiếc thùng rác di động. Nó mở giá để giày, lấy cho Tề Lạc Nhân một đôi bao giày: “Xin mời đi theo tôi.”

Không hổ là một người cuồng công nghệ... Tề Lạc Nhân thầm cảm thán trong lòng, rồi đi theo con robot nhỏ xuống tầng hầm.

Tầng hầm cực kỳ rộng lớn, Tề Lạc Nhân vừa bước vào liền bị bất ngờ bởi cảnh tượng trước mắt, ngay đối diện cậu là cả một bức tường được lắp đầy màn hình!

Mặc dù đó không phải là loại màn hình có độ nét cao phổ biến trong thế giới thực, mà ngược lại còn giống hệt những chiếc tivi xám cũ kỹ trong cửa hàng đồ cổ, nhưng trên màn hình này lại liên tục xuất hiện các điểm ảnh đen trắng di chuyển, vậy mà lại đang chơi một trò bắn súng đơn giản đến mức giống hệt game máy tính từ những năm 80!

Khi Tề Lạc Nhân tiến lại gần, người đang quay lưng về phía màn hình bỗng nhiên run tay một cái, thua mất ván game, tức đến mức đập mạnh lên bàn: “Khỉ thật, lại thua nữa rồi!”

“Xin chào.” Tề Lạc Nhân lên tiếng.

Người đó lưng lập tức cứng đờ, chậm rãi xoay người lại là một thanh niên đeo kính, trông có chút khờ khạo: “Ồ, chào cậu.”

Tề Lạc Nhân cảm thấy anh ta thậm chí còn căng thẳng hơn cả mình, giọng nói run rẩy, nói chuyện thì ấp úng, rõ ràng là kiểu người không thường giao tiếp với người khác.

Sau khi Tề Lạc Nhân nói rõ mục đích đến, tay kỹ thuật viên bỗng nhiên kích động hẳn lên: “Chẳng lẽ... cậu cũng mang được laptop vào trong game? Bán cho tôi đi, tôi trả giá cao!”

Tề Lạc Nhân bỗng toát cả mồ hôi lạnh, đừng nói đến chuyện chiếc laptop kia hiện tại vẫn đang ở trạng thái kiểu “Schrödinger’s cat”, lúc có lúc không, chẳng theo quy luật nào cả, dù cho bây giờ nó có thật sự nằm trong kho đạo cụ đi chăng nữa, cậu cũng tuyệt đối không thể giao nó cho người khác.

Nhưng nếu thẳng thừng từ chối lời đề nghị này... liệu đối phương còn chịu giúp cậu chế tạo sạc hoặc bộ chuyển nguồn nữa không? Nhất định phải tìm ra một cái cớ hợp lý...

Tề Lạc Nhân âm thầm nghiến răng, hạ quyết tâm.

“Không được đâu, bên trong có tài liệu rất quan trọng, tôi không thể đưa cho bất kỳ ai.” Tề Lạc Nhân kiên quyết nói.

“Cậu đưa tôi, tôi in tài liệu ra giúp cậu luôn!” Gã mọt công nghệ lập tức nhiệt tình hẳn lên, nói năng cũng không còn cà lăm nữa.

“Cái đó... không phải loại tài liệu như anh nghĩ.” Tề Lạc Nhân ra vẻ khó xử, ánh mắt lảng tránh: “Là kiểu... mấy trăm GB ấy, anh hiểu mà...”

Mắt tên kỹ thuật sáng rực lên: “Anh bạn! Lâu lắm rồi tôi chưa coi phim đấy! Bán cho tôi đi! Không bán thì cho mượn cũng được!”

Tề Lạc Nhân ho khan hai tiếng: “Nói thật với anh, tôi toàn tải phim bắn súng kiểu đàn ông chân chính...”

Tên kỹ thuật khựng lại, nhất thời chưa tiêu hóa nổi: “Cũng được thôi, phim kháng Nhật, phim chiến tranh, phim bom tấn Mỹ, tôi cũng coi cả.”

Tề Lạc Nhân đưa tay ôm trán: “Tôi nói là GV, Gay Video, mấy bộ phim toàn đàn ông làm loạn với nhau ấy, hiểu chưa!”

“... Hiểu rồi.”

Vì muốn bảo vệ chiếc laptop đang không biết ở chốn phương nào, Tề Lạc Nhân không ngần ngại hy sinh hình tượng bản thân, nở một nụ cười hòa nhã: “Cậu có muốn xem không? Tôi có đủ loại đấy, từ tụ tập, SM cho đến... thú nhân đều có.”

“Thôi thôi thôi, tôi vẫn thích con gái hơn...”

“Ồ, thế thì tiếc quá rồi.” Tề Lạc Nhân tỏ vẻ tiếc nuối.

Sau khi hoàn toàn dập tắt ý định thu mua laptop của tên mọt công nghệ, Tề Lạc Nhân nhanh chóng chốt xong yêu cầu nhiệm vụ: Chế tạo một bộ pin dự phòng có thể sạc được cho laptop nói nôm na là một cái sạc dự phòng cỡ lớn: “Vào mấy phó bản không có điện, cũng phải có cái mà coi phim giải khuây chứ.” Tề Lạc Nhân nói với vẻ mặt nghiêm túc.

Tiện thể làm thêm một bộ biến áp, vì điện thế ở Hoàng Hôn Chi Hương khác với thế giới thực: “Dù đang ở Hoàng Hôn Chi Hương thì cũng cần xem chút phim để thư giãn tinh thần chứ.” Vẫn là lời của Tề Lạc Nhân nói ra, mặt vẫn không đổi sắc.

Tên mọt công nghệ thực sự rất muốn khuyên nhủ cậu một câu “tự xử điều độ, nhiều quá thì hại thân”, nhất là khi nhìn dáng vẻ Tề Lạc Nhân bước đi loạng choạng như người vừa bị hút khô sinh khí, nhưng cuối cùng lại bị nụ cười hiền lành của cậu ép im miệng, đành ngậm ngùi không nói thêm lời nào.

Khi rời khỏi nhà của tên mọt công nghệ, Tề Lạc Nhân thở dài một hơi thật dài hôm nay lại phải tự mình dựng nên một hình tượng gay lọ có khẩu vị nặng, suốt ngày ôm phim khiêu da^ʍ kỳ dị mà thủ da^ʍ, muốn gây dựng lại một hình ảnh đoan chính nghiêm túc, xem ra còn cả một chặng đường gian khổ phía trước.

5

0

3 tuần trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.