0 chữ
Chương 1
Chương 1: Khúc Dạo Phục Sinh 1
Tóm tắt phần 1 – Chào mừng đến với Trò chơi Ác mộng I:
1 [Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố X]:
Nhân vật chính Tề Lạc Nhân đã tải về một trò chơi máy tính có tên là “Trò chơi Ác Mộng” trên mạng. Sau khi chơi đến cái kết BE đầu tiên, máy tính đột nhiên hỏng. Cậu mang theo chiếc laptop đi sửa, nhưng chiếc xe buýt cậu đang đi lại gặp tai nạn giao thông. Cậu cùng những hành khách bị thương được xe cứu thương đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố X, và tại đó đã quen biết với bác sĩ Lữ trên xe cứu thương.
Khi tỉnh lại lần nữa, Tề Lạc Nhân phát hiện mình đang ở trong một bệnh viện Nhân dân trống vắng, không một bóng người. Trên người cậu lúc này lại có một hệ thống nhiệm vụ, yêu cầu cậu phải sống sót đến bình minh trong bệnh viện này. Cậu cũng nhận được một thẻ kỹ năng SL:
[Đại pháp SL] (thẻ kỹ năng đã liên kết):
Người sở hữu có thể đặt một điểm lưu tại vị trí hiện tại của cơ thể, nếu trong vòng 10 giây sau khi lưu mà chết hoặc chịu thương tổn chí mạng, cơ thể sẽ tự động quay lại vị trí và trạng thái tại thời điểm lưu, đồng thời ngay lập tức kích hoạt lần sử dụng thứ hai. Sau 10 giây, điểm lưu sẽ tự động mất hiệu lực. Mỗi điểm lưu có thể sử dụng liên tiếp ba lần, thời gian hồi chiêu là 1 giờ.
Dù sao đi nữa, muốn sử dụng nó, cậu phải chết.
Để sống sót, Tề Lạc Nhân buộc phải liên tục tự sát, tải lại và trốn thoát để giữ mạng trong bệnh viện ma ám này. Tại đây, cậu gặp lại bác sĩ Lữ và Tiết Doanh Doanh, những người cũng bị cuốn vào trò chơi này. Cậu biết được trong bệnh viện hiện đang có một kẻ gϊếŧ người không ngừng săn gϊếŧ những người sống sót, cũng là người chơi bị lôi kéo vào trò chơi giống như họ.
Sự xuất hiện của nhân tố bất ngờ này khiến nhiệm vụ sống sót đến bình minh càng trở nên nguy hiểm hơn. Ba người sau đó còn gặp được một người chơi bí ẩn khác tên là Tô Hòa, nhờ có sự trợ giúp của hắn ta, bốn người đã cùng nhau đấu trí đấu lực với tên sát nhân, gϊếŧ chết hắn, đồng thời giải mã được bí mật đã chôn giấu hơn hai mươi năm trước của bệnh viện.
Cuối cùng, họ thoát khỏi trận động đất trước bình minh và sống sót đến khi trời sáng.
2 [Lần đầu đặt chân đến Hoàng Hôn Chi Hương]:
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, bốn người họ đã đến nơi cư trú của người chơi trong thế giới chính của Trò chơi Ác Mộng... Hoàng Hôn Chi Hương. Ở nơi này có rất nhiều người bình thường từng gặp phải hoàn cảnh giống như Tề Lạc Nhân và những người khác, họ thông qua việc không ngừng tiến vào các thế giới khác hoặc thực hiện nhiệm vụ tại thế giới chính để nhận được số ngày sinh tồn, một khi số ngày sinh tồn cạn kiệt thì sẽ chết.
Trong thế giới Ác Mộng, ngoại trừ một số nơi cư trú của loài người còn duy trì được trạng thái hòa bình, thì các khu vực khác đều đã bị ác ma chiếm lĩnh.
Tề Lạc Nhân vô cùng kinh ngạc, bởi vì cậu phát hiện ra thế giới Ác Mộng này có bối cảnh cốt truyện giống hệt với trò chơi “Trò chơi Ác Mộng” mà cậu từng chơi trước khi đến đây. Thế nhưng những người khác lại chưa từng chơi qua trò chơi đó, vì vậy cậu đành phải giữ bí mật này cho riêng mình, đồng thời suy nghĩ liệu những nhiệm vụ từng thực hiện trong “Trò chơi Ác Mộng” có thể được kích hoạt trong thế giới này hay không.
Tô Hòa, người luôn tỏ ra thần bí trong nhiệm vụ đầu tiên, cũng đã thẳng thắn tiết lộ thân phận thật của mình – thì ra hắn ta là một cao thủ đến từ Làng Bình Minh, bởi vì làng tân thủ nơi họ ở xuất hiện BUG nên mới đến đó để điều tra.
Chẳng bao lâu sau khi sinh sống tại Hoàng Hôn Chi Hương, Tề Lạc Nhân trên đường đi đã tình cờ gặp một vụ án mạng, từ thi thể của người chết mà kích hoạt nhiệm vụ cưỡng chế có tên là “Hiến tế phù thủy”.
3 [Hiến tế phù thủy]:
Tề Lạc Nhân buộc phải thực hiện nhiệm vụ “Hiến tế phù thủy”, nhưng trong suốt thời gian thực hiện nhiệm vụ này, người chơi nam sẽ bị chuyển giới thành hình dạng nữ, bởi vì bối cảnh nhiệm vụ là một ngôi làng nhỏ vì muốn cầu được sự che chở của ác ma, nên cứ mỗi ba năm sẽ hiến tế mười ba thiếu nữ cho một ma vương nào đó. Những cô gái này sẽ bị đưa vào rừng và phải tàn sát lẫn nhau, người sống sót cuối cùng sẽ trở thành nữ phù thủy phục vụ ma vương.
Tề Lạc Nhân, sau khi biến thành con gái trong nhiệm vụ, đã gặp một “nữ thần lạnh lùng” kiểu băng sơn tổng tài mang hình dáng nữ giới nhưng thực chất là nam – Ninh Chu, và đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong khi khó khăn thực hiện nhiệm vụ, cậu đồng thời theo đuổi nữ thần trong lòng mình, và nữ thần dường như cũng rất có cảm tình với cậu. Sau một loạt những cuộc phiêu lưu cùng sống cùng chết, cả hai cuối cùng đã đánh bại kẻ địch cường đại, hoàn thành nhiệm vụ, và NPC Isabelle trở thành nữ phù thủy phục vụ ma vương.
Trước khi chia tay, hai người đã hẹn sẽ gặp lại nhau trên cây cầu thép ở Hoàng Hôn Chi Hương, nhưng đáng tiếc là sau đó họ phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, nữ thần cũng là con trai.
Thế là hai người từng yêu đến chết đi sống lại trong nhiệm vụ, sau khi lộ mặt thật ngoài đời thực, đã ngay lập tức... hết cảm xúc.
4 [Hạt giống Sát Lục]:
Sau thất bại trong mối tình đầu, Tề Lạc Nhân chịu cú sốc nặng nề. Trong lúc đi tàu vũ trụ, cậu lại không may gặp phải một người chơi bị ký sinh bởi “Hạt giống Sát Lục”. Người chơi này sau khi bị Hạt giống Sát Lục phát tác thì phát cuồng, gϊếŧ người vô tội trên phi thuyền. Tề Lạc Nhân phản công và gϊếŧ ngược lại, nhưng bản thân lại bị Hạt giống Sát Lục ký sinh.
Sau đó, cậu bị Tòa Thẩm Phán, cơ quan duy trì trật tự ở Hoàng Hôn Chi Hương, đưa đi. Để loại bỏ Hạt giống Sát Lục, Tề Lạc Nhân đã ký một thỏa thuận với Tòa Thẩm Phán, trở thành nội gián thâm nhập vào tổ chức cuồng tín của Ma Vương Sát Lục.
Tề Lạc Nhân được doanh nhân Trần Bách Thất, người quen tại Hoàng Hôn Chi Hương, mời đến Đảo Vong Linh để viếng mộ của một người bạn chung. Trong thế giới Ác Mộng, mỗi người chơi sau khi chết sẽ tự động xuất hiện một tấm bia mộ trên đảo.
Kết quả là, Tề Lạc Nhân tại Đảo Vong Linh đã phát hiện ra vô số bia mộ mang tên mình. Cậu lập tức liên tưởng đến kỹ năng SL của bản thân, mỗi lần sử dụng đều phải chết và cảm thấy vô cùng kinh hãi, nghi ngờ rằng mình thực ra đã chết từ lâu, hoặc bản thân chỉ là một bản sao mang ký ức của chính mình.
Trên Đảo Vong Linh, người bạn Trần Bách Thất đã kể cho cậu nghe câu chuyện về Ninh Chu, và lúc này Tề Lạc Nhân mới biết thì ra Ninh Chu là một chức sắc thánh giáo trong Giáo Đình của thế giới Ác Mộng.
Giáo Đình nghiêm cấm đồng tính luyến ái, cho nên sau khi biết Tề Lạc Nhân là nam, Ninh Chu đã vô cùng đau khổ. Tề Lạc Nhân cảm thấy vô cùng áy náy.
5 [Lâu Đài Cổ Kinh Hoàng]:
Tề Lạc Nhân và người bạn thân bác sĩ Lữ nhận một nhiệm vụ, tiến vào một phó bản có tên là “Lâu Đài Cổ Kinh Hoàng”. Bối cảnh chính của phó bản này là ba cặp đôi lên núi ngoại ô vào ban đêm để ngắm mưa sao băng chỉ xuất hiện một lần trong một thế kỷ. Trên núi có một tòa lâu đài kiểu Âu được xây dựng từ thời Dân Quốc, tương truyền là do một đôi vợ chồng người Đức đến Trung Quốc kinh doanh xây nên. Sau này lâu đài bị bỏ hoang vì một vụ hỏa hoạn lớn.
Chính quyền địa phương đã nhiều lần cố gắng tu sửa lâu đài, nhưng lần nào cũng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khiến cho nơi này hiện tại không còn ai lui tới.
Vào nửa đêm hôm đó, trời quang mây tạnh bỗng nhiên vần vũ mây đen, mưa lớn trút xuống, sáu người bị kẹt lại trên đỉnh núi. Mưa ngày càng to, một người trong số họ đề nghị chạy vào nấp dưới mái hiên của lâu đài để tránh mưa...
Sau khi tiến vào lâu đài, Tề Lạc Nhân và những người khác từng bước lần mò, bóc tách từng lớp bí mật, dần dần khám phá ra câu chuyện năm xưa xảy ra trong tòa lâu đài. Hóa ra, một tiểu thư quý tộc có tiền sử di truyền bệnh tâm thần trong gia tộc đã kết hôn với người cô yêu. Thế nhưng người chồng lại thầm yêu cô hầu gái tên là Edeline.
Vì ghen tuông, tiểu thư quý tộc đã đầu độc gϊếŧ chết Edeline, và cuối cùng được như ý kết hôn với người trong lòng. Sau khi kết hôn, hai người đến Trung Quốc kinh doanh và xây dựng nên tòa lâu đài này.
Tuy nhiên, người chồng không muốn vợ mình sinh con, vì lo sợ đứa trẻ có thể kế thừa bệnh tâm thần, nên sai người hầu gái tên Nina cho thêm thuốc tránh thai làm từ thủy ngân vào thức ăn của vợ.
Sau khi biết được tác hại nghiêm trọng của bột thủy ngân, Nina âm thầm giảm liều lượng, nhưng cuối cùng người vợ vẫn mang thai. Khi nghe tin đứa trẻ có thể sẽ bị dị tật, Nina vô cùng lo sợ, cho rằng nếu người vợ sinh ra một đứa trẻ như vậy thì bệnh thần kinh của bà ta sẽ phát tác dữ dội. Trong cơn mê loạn, Nina dàn dựng một tai nạn khiến người vợ trượt chân té cầu thang, bị sảy thai.
Sau cú sốc sảy thai, tinh thần của người vợ suy sụp nghiêm trọng, luôn ảo giác và nghi ngờ rằng hồn ma của Edeline mà mình từng đầu độc đang quấy nhiễu. Quan hệ vợ chồng cũng gần như tan vỡ. Để cứu vãn tình cảm, bà ta bắt đầu hiến tế cho ác ma, dần dần bị ác ma hóa, gϊếŧ sạch mọi người trong lâu đài, và phóng hỏa thiêu rụi cả tòa lâu đài.
Trong nhiệm vụ này, Tề Lạc Nhân lấy được chiếc laptop có cài đặt trò chơi “Trò Chơi Ác Mộng”, nhưng máy đã hết pin. Cậu cất nó đi, định mang về Hoàng Hôn Chi Hương tìm người chế tạo bộ đổi nguồn để cấp điện, thử xem có thể chơi tiếp để mở ra kết cục khác hay không.
Trong lúc làm nhiệm vụ, Tô Hòa lại xuất hiện, nói rằng nhiệm vụ lần này có dấu hiệu bất thường, nghi ngờ rằng năng lượng của ác ma đã làm nhiễm bẩn thế giới nhiệm vụ, gây rối loạn kịch bản và tăng độ khó.
Biểu hiện rõ nhất là người vợ điên sau khi phát bệnh đã hiến tế ác ma và nhận được sức mạnh quỷ dữ, tình tiết mà theo lẽ thường lẽ ra không nên xuất hiện trong phó bản này.
Dưới sự giúp đỡ của Tô Hòa, Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ đã giải quyết thành công người vợ điên, hoàn thành nhiệm vụ và quay về Hoàng Hôn Chi Hương.
Tuy nhiên, chiếc laptop lại đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ khỏi kho vật phẩm của Tề Lạc Nhân.
6 [Mật Hội Sát Lục]:
Sau khi quay về Hoàng Hôn Chi Hương, Tề Lạc Nhân nhận được thông báo từ Tòa Thẩm Phán, yêu cầu cậu giả trang thành người tình bí mật của cựu thủ lĩnh Mật Hội Sát Lục (đã chết), để đoạt lấy chiếc nhẫn tín vật của Mật Hội, qua đó giành quyền chỉ huy tổ chức này, tạo điều kiện cho Tòa Thẩm Phán quét sạch toàn bộ đám cuồng tín này.
Vì vậy, Tề Lạc Nhân ngụy trang thành “Hồng”, một đồng tính luyến ái diễm lệ, phóng túng, tiếp cận các thành viên của Mật Hội Sát Lục. Không may, trong quá trình làm nhiệm vụ, cậu tình cờ chạm mặt Ninh Chu, cả hai người đều sững sờ vì tình huống trớ trêu này.
Trong thời gian làm nội gián, Ninh Chu đã nhiều lần giúp Tề Lạc Nhân thoát khỏi nguy hiểm, cả hai cũng mơ hồ nhận ra mình vẫn còn tình cảm với đối phương, mặc dù đối phương không phải nữ giới, nhưng vẫn có sức hút khiến họ không thể rời mắt.
Sau khi thành công đoạt được chiếc nhẫn tín vật của Mật Hội Sát Lục và giao lại cho Tòa Thẩm Phán, Tề Lạc Nhân được gỡ bỏ Hạt Giống Sát Lục, đồng thời kích hoạt nhiệm vụ tuyến chính mới có tên là: “Giấc Mộng của Thánh Nữ Tu”.
7 [Giấc Mộng của Thánh Nữ Tu]:
Giấc mộng của Thánh Nữ Tu diễn ra trong thế giới chính, liên quan đến câu chuyện hơn hai mươi năm trước, khi Ma Vương đời trước dẫn theo đám ác ma xâm lược thế giới loài người. Khi đó, Thánh Thành nơi Giáo Đình đóng đô đã khó lòng chống đỡ nổi, Giáo Đình buộc phải khẩn cấp rút lui đến vùng đất biệt lập Vĩnh Vô Hương.
Thánh nữ Maria, không nỡ nhìn dân chúng Thánh Thành bị ác ma tàn sát, đã bộc phát sức mạnh cực lớn, che chở cả Thánh Thành trong lĩnh vực của mình, quyết chiến với Ma Vương và gϊếŧ chết hắn, nhưng bản thân cũng bị trọng thương và rời khỏi Thánh Thành.
Hơn hai mươi năm sau, Thánh Thành vẫn được bảo vệ bởi tàn dư sức mạnh của Maria, bao phủ bởi sương mù dày đặc, không ai có thể bước vào.
Tề Lạc Nhân sau đó nhận được tín vật của Thánh nữ Maria tại Hoàng Hôn Chi Hương, người mang vật này có thể tiến vào Thánh Thành. Đồng thời cậu còn phát hiện, Ninh Chu chính là con trai của Maria và một người chơi.
Để hoàn thành di nguyện của Maria, giải phóng Thánh Thành bị phong tỏa và đang dần lụi tàn, Tề Lạc Nhân, Ninh Chu, bác sĩ Lữ và Tô Hòa cùng tiến vào Thánh Thành.
Thánh Thành lúc này vẫn giữ được sự yên bình, không giống những vùng đất khác tràn ngập ác mộng. Nhưng Tề Lạc Nhân và những người khác lại phát hiện ra điều dị thường: Hơn hai mươi năm nay Thánh Thành không có đứa trẻ nào được sinh ra, hơn nữa, từ một năm nào đó, vào đêm trăng non, mọi người bắt buộc phải ngủ trước nửa đêm, và phải ngủ đến sáng hôm sau, nếu không sẽ biến mất không dấu vết.
Để điều tra chân tướng, đồng thời hoàn thành di nguyện của Maria, cả nhóm bắt đầu lần theo dấu vết, cuối cùng phát hiện: Một nữ ma pháp sư sống sót từng hầu cận Ma Vương đang âm thầm tích tụ sức mạnh, mưu đồ giải trừ phong ấn của Thánh nữ.
Chính vì thế, vào mỗi đêm trăng non, con người khi ngủ sẽ bị sức mạnh ác ma xâm nhập và biến thành ác ma, còn những người vẫn thức sẽ trở thành con mồi bị thảm sát và ăn thịt.
Tề Lạc Nhân và đồng đội đã mở phong ấn nơi từng là tổng bộ cũ của Giáo Đình, và chia nhau hành động.
Khi Tề Lạc Nhân tiến vào đền thờ nơi Thánh nữ và Ma Vương từng giao chiến, cậu kinh hoàng phát hiện: Người bạn đồng hành bí ẩn, dịu dàng và mạnh mẽ Tô Hòa thực chất chính là một Ma Vương.
Sau khi Ma Vương đời trước chết, Tô Hòa kế thừa một phần quyền năng, từ lâu đã âm thầm lên kế hoạch. Ngay từ tân thủ thôn, hắn ta đã nhận ra Tề Lạc Nhân rất đặc biệt, vì thế cố tình tiếp cận và lợi dụng cậu, bám theo Tề Lạc Nhân tiến vào Thánh Thành được Thánh nữ bảo vệ, và thành công chiếm được một phần quyền năng của Ma Vương.
Tô Hòa để Tề Lạc Nhân lựa chọn: Một là tha hóa thành ác ma, hai là chết. Tề Lạc Nhân giả vờ khuất phục, thiết lập điểm lưu (SL) rồi quyết chiến cùng Tô Hòa, nhưng vì thực lực chênh lệch quá lớn, cuối cùng thất bại và bị gϊếŧ chết.
Sau đó, Tô Hòa nhận được triệu hoán từ Sứ giả Ma Vương Quyền Lực, rời khỏi Thánh Thành.
Tề Lạc Nhân trên người có đạo cụ hồi sinh sau 7 ngày, trước khi chết đã dùng máu viết số 7 lên mặt đất, muốn báo cho Ninh Chu biết rằng mình sẽ sống lại sau 7 ngày, nhưng lại chợt nhớ ra, trong Thế giới Ác Mộng, số 7 còn mang nghĩa “Anh yêu em”.
Khi Ninh Chu đến nơi, Tô Hòa đã rời đi, chỉ còn thi thể của Tề Lạc Nhân và một câu tỏ tình mơ hồ khó phân biệt thật giả.
Ninh Chu lúc ấy mới hiểu ra rằng, bản thân vẫn luôn yêu Tề Lạc Nhân, bất kể giới tính ra sao, cậu yêu chính linh hồn của người ấy.
Sau tang lễ, Ninh Chu trở về Giáo Đình ở Vĩnh Vô Hương, thú nhận tội lỗi yêu người cùng giới với Giáo Hoàng, rồi tự nguyện rời khỏi Giáo Đình.
Hết phần 1
Nội dung chính thức bắt đầu
Mặt trời mọc rồi lặn, ngày đêm thay phiên, bảy ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Hoa viên Thánh Mộ được một tầng kết giới dịu dàng bao phủ.
Nơi này từng đón nhận sự thiêu đốt gay gắt của mặt trời, cũng từng hứng chịu những trận mưa rào buổi chiều tàn phá, vô số ma vật lảng vảng bên ngoài kết giới, đối với hơi thở sinh động của con người bên trong kết giới, lộ ra vẻ tò mò đầy ác ý. Thế nhưng lại vì không thể phá vỡ kết giới mà đành tức tối rời đi.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những cánh hoa xanh trắng trên cành, rơi lả tả xuống đất, cũng rơi vào cái hốc cây đã trở thành mộ phần kia. Từng lớp từng lớp cánh hoa trong vỏn vẹn bảy ngày đã phủ kín người đang ngủ trong phần mộ dưới gốc cây ấy, để cậu cùng những cánh hoa rơi chôn vùi trong tòa thành đã bị diệt vong này.
[Đếm ngược hồi sinh: 0 ngày 0 giờ 0 phút 0 giây.]
[Trứng phục sinh có hiệu lực, hoàn trả toàn bộ kỹ năng và đạo cụ.]
[Người chơi Tề Lạc Nhân, hoàn thành nhiệm vụ giấc mơ của Thánh Nữ. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 117%. Nhận được manh mối nhiệm vụ đặc biệt, trong vòng 23 ngày phải đến tận sâu trong Luyện Ngục của thành kiến dưới lòng đất, nhiệm vụ sẽ tự động kích hoạt. Quá hạn xem như từ bỏ nhiệm vụ.]
[Thưởng số ngày sinh tồn: 90 ngày. Do yếu tố bất ngờ gây nhiễu tiến trình nhiệm vụ, thưởng thêm 10 ngày sinh tồn.]
[Người chơi Tề Lạc Nhân, đạt được thành tựu “Lừa gạt Ma Vương Lừa Dối”. Thưởng thẻ kỹ năng “Âm thầm quan sát”.]
Tề Lạc Nhân mở mắt ra.
Cứng đờ, đau nhức, nặng nề... vô số trạng thái tiêu cực chồng chất lên người cậu, khiến cậu gần như tưởng rằng mình đã bị liệt. Thế giới là một mảng ánh sáng và bóng tối chập chờn lay động, nhưng trong khoang mũi lại tràn ngập mùi hương tươi mát của hoa cỏ.
Trái tim bắt đầu đập trở lại, máu lại tuôn chảy, lá phổi phập phồng lần nữa, Tề Lạc Nhân thở dốc từng ngụm lớn, thân thể bị cái chết tạm ngưng suốt bảy ngày cứ như vừa được khiêng ra khỏi quan tài băng, tất cả cơ quan nội tạng dường như đã quên mất cách hoạt động, chỉ có thể gian nan khởi động lại, khiến cậu từ một người chết trở về làm người sống.
Cậu phải mất rất nhiều thời gian mới nhớ lại được tất cả mọi chuyện, bao gồm cả tên của chính mình. Những việc sau đó thì thuận lợi hơn nhiều, Tề Lạc Nhân rất nhanh đã nhớ lại bản thân đang ở đâu, đã trải qua những gì, cậu đã bị Ma Vương Lừa Dối gϊếŧ chết, hung thủ lấy được kết tinh ác ma của Ma Vương già rồi rời đi, nhưng hắn đã giấu kín sự thật rằng mình sẽ hồi sinh sau bảy ngày.
Ninh Chu!
Tề Lạc Nhân đột ngột ngồi bật dậy từ mộ cây, do thiếu máu nên đầu óc choáng váng quay cuồng, cột sống còn phát ra một tiếng “rắc” đáng sợ khiến cậu suýt nữa tưởng rằng nó đã gãy, may mắn thay, nó vẫn kiên cường trụ vững. Vì não thiếu oxy, Tề Lạc Nhân lại nằm xuống, ngẩn người nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu.
Nhiệm vụ giấc mơ của Thánh Nữ đã hoàn thành, điều đó có nghĩa là lĩnh vực của Maria đã được giải phong, không nghi ngờ gì nữa, người hoàn thành nó không phải là Tề Lạc Nhân nằm không mà thắng, mà là Ninh Chu. Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, thì e rằng Ninh Chu cũng đã rời khỏi Thánh Thành, còn cậu ở lại Hoa viên Thánh Mộ là vì Ninh Chu đã để lại thi thể của cậu ở đây.
Tạ ơn trời đất, Ninh Chu đã không thiêu xác của cậu, cảm tạ phong tục của Giáo đình!
Những người thuộc Giáo đình chính thống thường đặt thi thể vào trong quan tài đã mở nắp, dùng vải vóc hoặc các vật liệu khác để phủ lên, đợi đến khi xá© ŧᏂịŧ mục nát chỉ còn lại bộ xương trắng mới hợp quan đem chôn sâu. Bởi vì nếu chôn thẳng xuống đất, lực lượng tín ngưỡng sẽ không thể tiêu tán, thi thể thường sẽ không phân hủy suốt nhiều năm, cho nên cần phải để ngoài trời trước, đợi sức mạnh tín ngưỡng tự nhiên tan rã. Quá trình này cũng được xem là quá trình linh hồn thăng lên thiên đường.
Tuy Tề Lạc Nhân không phải người của Giáo đình, nhưng Ninh Chu vẫn làm theo tập tục ấy, để lại cho cậu được toàn thi.
Thân thể khôi phục được chút sức lực, đầu óc Tề Lạc Nhân cũng từ trạng thái trì trệ lúc đầu trở lại bình thường. Cậu ngồi dậy uống một chút nước, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra sau khi mình chết.
Cái chết giống như một giấc ngủ khi đã mệt mỏi đến cực hạn, cậu không còn cảm nhận được bất cứ điều gì từ thế giới bên ngoài, thế nhưng lại bắt đầu mơ.
Một giấc mơ lúc ẩn lúc hiện, lại khiến cậu cảm thấy ngẩn ngơ mất mát.
Cậu đã mơ thấy mẹ của Ninh Chu bà Maria.
Bà ngồi trên xích đu trong Hoa viên Thánh Mộ, chính là cái cây sau này bị sét đánh gãy kia, khi đó nó vẫn còn tươi tốt um tùm. Maria khi ấy cũng chưa phải là vị Thánh nữ vang danh hậu thế, bà chỉ là một thiếu nữ trẻ trung, đung đưa trên xích đu vào buổi trưa ấm áp, hưởng thụ thời khắc thanh thản tươi đẹp của tuổi xuân.
Tề Lạc Nhân bước về phía bà, Maria nhìn thấy cậu, mỉm cười khẽ gật đầu với cậu, đôi mắt xanh thẳm ấy như bầu trời trong xanh không gợn chút bụi trần.
Bầu trời... Ý thức của Tề Lạc Nhân bị sắc xanh sâu thẳm ấy làm chấn động, cậu bất chợt bay lên không trung, tựa như linh hồn đã thoát ly thể xác, càng bay càng cao, Hoa viên Thánh Mộ dưới chân dần trở nên bé nhỏ, cùng với cả tàn tích của Giáo đình cũng trở nên xa xôi, toàn bộ Thánh Thành thu vào trong tầm mắt cậu, rồi đến núi sông sông ngòi ở nơi xa xa... Vô số ác ma đang lang thang, loài người đang phải chịu đựng khổ nạn chưa từng có, vùng vẫy để sống sót, sự tàn khốc của thế giới này vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Cậu dường như đã trở thành một vị thần đang nhìn xuống thế giới này, dùng ánh mắt đầy từ bi để dõi theo mảnh đất thương tích chồng chất ấy, đau đớn nhưng lại bất lực. Nỗi đau ấy quất vào linh hồn cậu, nỗi bi thương khôn cùng giày vò cậu, cậu khát khao muốn làm điều gì đó cho thế giới này, nhưng rồi lại phát hiện ra bản thân nhỏ bé như một con kiến hôi.
“Nhìn xem, khi cậu đứng ở độ cao này, cậu sẽ phát hiện ra mình còn nhỏ bé và bất lực hơn cả tưởng tượng.”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ phía sau, Tề Lạc Nhân nhìn thấy Maria đứng sau mình, cũng hiểu ra vì sao trong mắt bà mãi mãi mang theo một nỗi từ bi và buồn thương không thể xóa nhòa.
“Nhưng chính những con người yếu ớt như thế, lại vẫn kiên cường chống lại thế giới này, nắm giữ vận mệnh của mình, cũng nắm giữ vận mệnh của thế giới. Chúng ta chưa từng từ bỏ. Hãy để ác ma quay trở về địa ngục, để nhân loại làm chủ thế giới loài người này, để những kẻ đến từ dị giới như các cậu có thể trở về thế giới của mình, hết lớp này đến lớp khác những người tử vì đạo đang vì mục tiêu ấy mà nỗ lực. Sẽ có một ngày, giấc mơ đó sẽ thành hiện thực.”
“Bà Maria, tại sao chúng tôi lại từ thế giới của mình đến nơi này?” Tề Lạc Nhân hỏi.
Maria nhẹ nhàng lắc đầu: “Đó là việc chỉ có ý chí của thế giới mới có thể quyết định. Chúng tôi suy đoán, ban đầu đó chỉ là một sự tình cờ, nhưng sau đó, nó cố ý đưa thêm nhiều kẻ ngoại lai vào, muốn để các cậu giữ cho thế giới đang mất cân bằng này tiếp tục vận hành. Đáng tiếc, các cậu mang theo quá nhiều biến số, những kẻ ngoại lai đã sa ngã ngược lại càng khiến sự mất cân bằng này trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng nó vẫn chưa từ bỏ... Cậu phải cẩn thận, cậu đã là một đối tượng đang bị quan sát rồi.”
Cảm giác bị theo dõi trong thầm lặng như có gai nhọn đâm vào lưng, khiến Tề Lạc Nhân sởn gai ốc. Cậu còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng lúc này cậu đã bắt đầu rơi xuống rồi.
Từ trên bầu trời, lao thẳng xuống đất với tốc độ kinh hoàng!
Cảm giác mất trọng lực giống hệt như mỗi lần bị ác mộng đánh thức giữa đêm, cậu bừng tỉnh khỏi ký ức về cái chết, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Bên tai chỉ còn lại giọng nói dịu dàng mà đầy tiếc nuối của Maria: “Ta không thể nói thêm cho cậu được nữa. Hãy đến Thánh Điện đi, ta có vài thứ cần giao cho cậu.”
Giấc mơ về Maria kết thúc rồi. Tề Lạc Nhân vừa hồi sinh từ cõi chết vừa hồi tưởng về giấc mơ kỳ lạ ấy, cậu hiểu rõ đây không phải một giấc mơ bình thường, mà là do sức mạnh còn sót lại của Maria tác động đến cậu. Xem ra cậu bắt buộc phải đến Thánh Điện, nơi cao nhất trong tàn tích Giáo đình, thêm một lần nữa.
Thể lực dần dần hồi phục, Tề Lạc Nhân ngơ ngác nhìn bộ đồng phục Giáo đình phủ lên người mình, còn cả bông hồng trắng đã sớm héo úa nằm trên đó. Những chuyện liên quan đến Ninh Chu, những điều mà cậu không dám nghĩ tới, lũ lượt tràn về trong tâm trí cậu.
Ánh nhìn đầu tiên khi gặp gỡ, tình cảm chớm nở giữa hiểm nguy, sự sống chết kề bên trong đại nạn... Những ký ức đẹp đẽ ấy từng bị chôn giấu sâu trong cơn chấn động khi gặp lại nhau, nhưng cái chết của cậu lại chính là chìa khóa đánh thức tất cả, và lời tỏ tình vì hiểu lầm mà không nên thốt ra kia lại là cọng rơm cuối cùng đè sập mọi thứ.
Cậu vốn dĩ không nên nói gì cả, cậu nên âm thầm chết đi.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cho Tề Lạc Nhân một lần lựa chọn nữa, cậu nhất định sẽ không viết ra con số 7 ấy, thà nuốt ngược mối tình đầy ắp này vào lòng, thà để Ninh Chu tin rằng cậu thực sự đã chết, cũng không thể ép cậu ấy bước vào con đường tuyệt vọng như địa ngục lửa cháy kia.
Cậu không thể nói với một người mà cậu yêu sâu đậm, và có lẽ người đó cũng yêu cậu, rằng cậu yêu cậu ấy.
Bởi vì đây là một tình yêu không được cho phép, một tình yêu tội lỗi.
Cậu không sợ phải lòng Ninh Chu, nhưng cậu sợ tình yêu ấy sẽ mang đến đau khổ cho Ninh Chu. Cậu thậm chí còn sợ chính bản thân mình, kẻ trong thẳm sâu cõi lòng vẫn luôn tràn đầy hy vọng và mong chờ, làm sao cậu có thể mong đợi một vị thánh nhân thừa nhận bản thân có tội, chỉ để đáp lại tình yêu của cậu?
Mong chờ đó, là ích kỷ, thậm chí là tội lỗi.
Giờ Ninh Chu thế nào rồi? Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy sẽ trở về Giáo đình chứ? Anh ấy còn có thể quay về được không?
Khi tình yêu phá vỡ rào cản cấm kỵ, một tín đồ thành kính sẽ phải đối mặt thế nào với sự thật rằng mình đã phản bội đức tin? Anh ấy nhất định phải từ bỏ một trong hai điều ấy.
Tề Lạc Nhân run rẩy vươn tay, nhặt lấy đóa hồng trắng được đặt trên người cậu.
Đóa hoa hồng đã sớm héo tàn, những cánh hoa khô úa, mỏng manh rơi rụng khỏi cành đã bị tỉa sạch gai, vừa vặn bảy đóa.
Đó là câu trả lời lặng thầm của Ninh Chu.
Tề Lạc Nhân chậm rãi nở một nụ cười, nhưng khóe mắt lại ươn ướt.
Ngay trên ngón áp út tay trái của cậu, có một chiếc nhẫn bện từ cọng cỏ, nó thô sơ mộc mạc, giống như món đồ chơi ngẫu nhiên mà người mới học đan tạo ra, nếu rơi xuống đất thì chẳng ai buồn liếc nhìn.
Thế nhưng nó lại được đeo trên ngón áp út của Tề Lạc Nhân, một vị trí tượng trưng cho tình yêu, lời thề và sự vĩnh hằng.
Cho nên nó tuyệt đối không phải một món đồ chơi đan vu vơ, mà là câu trả lời trung thành nhất, dũng cảm nhất của một tín đồ thành kính sau khi đã tự chất vấn chính mình và lật đổ niềm tin.
Một đôi tình nhân không nên yêu nhau, ở hai đầu sinh tử, đã nói ra lời từ tận sâu thẳm linh hồn.
Tôi yêu anh.
1 [Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố X]:
Nhân vật chính Tề Lạc Nhân đã tải về một trò chơi máy tính có tên là “Trò chơi Ác Mộng” trên mạng. Sau khi chơi đến cái kết BE đầu tiên, máy tính đột nhiên hỏng. Cậu mang theo chiếc laptop đi sửa, nhưng chiếc xe buýt cậu đang đi lại gặp tai nạn giao thông. Cậu cùng những hành khách bị thương được xe cứu thương đưa đến Bệnh viện Nhân dân số 1 thành phố X, và tại đó đã quen biết với bác sĩ Lữ trên xe cứu thương.
Khi tỉnh lại lần nữa, Tề Lạc Nhân phát hiện mình đang ở trong một bệnh viện Nhân dân trống vắng, không một bóng người. Trên người cậu lúc này lại có một hệ thống nhiệm vụ, yêu cầu cậu phải sống sót đến bình minh trong bệnh viện này. Cậu cũng nhận được một thẻ kỹ năng SL:
Người sở hữu có thể đặt một điểm lưu tại vị trí hiện tại của cơ thể, nếu trong vòng 10 giây sau khi lưu mà chết hoặc chịu thương tổn chí mạng, cơ thể sẽ tự động quay lại vị trí và trạng thái tại thời điểm lưu, đồng thời ngay lập tức kích hoạt lần sử dụng thứ hai. Sau 10 giây, điểm lưu sẽ tự động mất hiệu lực. Mỗi điểm lưu có thể sử dụng liên tiếp ba lần, thời gian hồi chiêu là 1 giờ.
Dù sao đi nữa, muốn sử dụng nó, cậu phải chết.
Để sống sót, Tề Lạc Nhân buộc phải liên tục tự sát, tải lại và trốn thoát để giữ mạng trong bệnh viện ma ám này. Tại đây, cậu gặp lại bác sĩ Lữ và Tiết Doanh Doanh, những người cũng bị cuốn vào trò chơi này. Cậu biết được trong bệnh viện hiện đang có một kẻ gϊếŧ người không ngừng săn gϊếŧ những người sống sót, cũng là người chơi bị lôi kéo vào trò chơi giống như họ.
Cuối cùng, họ thoát khỏi trận động đất trước bình minh và sống sót đến khi trời sáng.
2 [Lần đầu đặt chân đến Hoàng Hôn Chi Hương]:
Sau khi nhiệm vụ kết thúc, bốn người họ đã đến nơi cư trú của người chơi trong thế giới chính của Trò chơi Ác Mộng... Hoàng Hôn Chi Hương. Ở nơi này có rất nhiều người bình thường từng gặp phải hoàn cảnh giống như Tề Lạc Nhân và những người khác, họ thông qua việc không ngừng tiến vào các thế giới khác hoặc thực hiện nhiệm vụ tại thế giới chính để nhận được số ngày sinh tồn, một khi số ngày sinh tồn cạn kiệt thì sẽ chết.
Tề Lạc Nhân vô cùng kinh ngạc, bởi vì cậu phát hiện ra thế giới Ác Mộng này có bối cảnh cốt truyện giống hệt với trò chơi “Trò chơi Ác Mộng” mà cậu từng chơi trước khi đến đây. Thế nhưng những người khác lại chưa từng chơi qua trò chơi đó, vì vậy cậu đành phải giữ bí mật này cho riêng mình, đồng thời suy nghĩ liệu những nhiệm vụ từng thực hiện trong “Trò chơi Ác Mộng” có thể được kích hoạt trong thế giới này hay không.
Tô Hòa, người luôn tỏ ra thần bí trong nhiệm vụ đầu tiên, cũng đã thẳng thắn tiết lộ thân phận thật của mình – thì ra hắn ta là một cao thủ đến từ Làng Bình Minh, bởi vì làng tân thủ nơi họ ở xuất hiện BUG nên mới đến đó để điều tra.
Chẳng bao lâu sau khi sinh sống tại Hoàng Hôn Chi Hương, Tề Lạc Nhân trên đường đi đã tình cờ gặp một vụ án mạng, từ thi thể của người chết mà kích hoạt nhiệm vụ cưỡng chế có tên là “Hiến tế phù thủy”.
3 [Hiến tế phù thủy]:
Tề Lạc Nhân buộc phải thực hiện nhiệm vụ “Hiến tế phù thủy”, nhưng trong suốt thời gian thực hiện nhiệm vụ này, người chơi nam sẽ bị chuyển giới thành hình dạng nữ, bởi vì bối cảnh nhiệm vụ là một ngôi làng nhỏ vì muốn cầu được sự che chở của ác ma, nên cứ mỗi ba năm sẽ hiến tế mười ba thiếu nữ cho một ma vương nào đó. Những cô gái này sẽ bị đưa vào rừng và phải tàn sát lẫn nhau, người sống sót cuối cùng sẽ trở thành nữ phù thủy phục vụ ma vương.
Tề Lạc Nhân, sau khi biến thành con gái trong nhiệm vụ, đã gặp một “nữ thần lạnh lùng” kiểu băng sơn tổng tài mang hình dáng nữ giới nhưng thực chất là nam – Ninh Chu, và đã yêu cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Trong khi khó khăn thực hiện nhiệm vụ, cậu đồng thời theo đuổi nữ thần trong lòng mình, và nữ thần dường như cũng rất có cảm tình với cậu. Sau một loạt những cuộc phiêu lưu cùng sống cùng chết, cả hai cuối cùng đã đánh bại kẻ địch cường đại, hoàn thành nhiệm vụ, và NPC Isabelle trở thành nữ phù thủy phục vụ ma vương.
Trước khi chia tay, hai người đã hẹn sẽ gặp lại nhau trên cây cầu thép ở Hoàng Hôn Chi Hương, nhưng đáng tiếc là sau đó họ phát hiện ra một sự thật kinh hoàng, nữ thần cũng là con trai.
Thế là hai người từng yêu đến chết đi sống lại trong nhiệm vụ, sau khi lộ mặt thật ngoài đời thực, đã ngay lập tức... hết cảm xúc.
4 [Hạt giống Sát Lục]:
Sau thất bại trong mối tình đầu, Tề Lạc Nhân chịu cú sốc nặng nề. Trong lúc đi tàu vũ trụ, cậu lại không may gặp phải một người chơi bị ký sinh bởi “Hạt giống Sát Lục”. Người chơi này sau khi bị Hạt giống Sát Lục phát tác thì phát cuồng, gϊếŧ người vô tội trên phi thuyền. Tề Lạc Nhân phản công và gϊếŧ ngược lại, nhưng bản thân lại bị Hạt giống Sát Lục ký sinh.
Sau đó, cậu bị Tòa Thẩm Phán, cơ quan duy trì trật tự ở Hoàng Hôn Chi Hương, đưa đi. Để loại bỏ Hạt giống Sát Lục, Tề Lạc Nhân đã ký một thỏa thuận với Tòa Thẩm Phán, trở thành nội gián thâm nhập vào tổ chức cuồng tín của Ma Vương Sát Lục.
Tề Lạc Nhân được doanh nhân Trần Bách Thất, người quen tại Hoàng Hôn Chi Hương, mời đến Đảo Vong Linh để viếng mộ của một người bạn chung. Trong thế giới Ác Mộng, mỗi người chơi sau khi chết sẽ tự động xuất hiện một tấm bia mộ trên đảo.
Kết quả là, Tề Lạc Nhân tại Đảo Vong Linh đã phát hiện ra vô số bia mộ mang tên mình. Cậu lập tức liên tưởng đến kỹ năng SL của bản thân, mỗi lần sử dụng đều phải chết và cảm thấy vô cùng kinh hãi, nghi ngờ rằng mình thực ra đã chết từ lâu, hoặc bản thân chỉ là một bản sao mang ký ức của chính mình.
Trên Đảo Vong Linh, người bạn Trần Bách Thất đã kể cho cậu nghe câu chuyện về Ninh Chu, và lúc này Tề Lạc Nhân mới biết thì ra Ninh Chu là một chức sắc thánh giáo trong Giáo Đình của thế giới Ác Mộng.
Giáo Đình nghiêm cấm đồng tính luyến ái, cho nên sau khi biết Tề Lạc Nhân là nam, Ninh Chu đã vô cùng đau khổ. Tề Lạc Nhân cảm thấy vô cùng áy náy.
5 [Lâu Đài Cổ Kinh Hoàng]:
Tề Lạc Nhân và người bạn thân bác sĩ Lữ nhận một nhiệm vụ, tiến vào một phó bản có tên là “Lâu Đài Cổ Kinh Hoàng”. Bối cảnh chính của phó bản này là ba cặp đôi lên núi ngoại ô vào ban đêm để ngắm mưa sao băng chỉ xuất hiện một lần trong một thế kỷ. Trên núi có một tòa lâu đài kiểu Âu được xây dựng từ thời Dân Quốc, tương truyền là do một đôi vợ chồng người Đức đến Trung Quốc kinh doanh xây nên. Sau này lâu đài bị bỏ hoang vì một vụ hỏa hoạn lớn.
Chính quyền địa phương đã nhiều lần cố gắng tu sửa lâu đài, nhưng lần nào cũng xảy ra sự cố ngoài ý muốn, khiến cho nơi này hiện tại không còn ai lui tới.
Vào nửa đêm hôm đó, trời quang mây tạnh bỗng nhiên vần vũ mây đen, mưa lớn trút xuống, sáu người bị kẹt lại trên đỉnh núi. Mưa ngày càng to, một người trong số họ đề nghị chạy vào nấp dưới mái hiên của lâu đài để tránh mưa...
Sau khi tiến vào lâu đài, Tề Lạc Nhân và những người khác từng bước lần mò, bóc tách từng lớp bí mật, dần dần khám phá ra câu chuyện năm xưa xảy ra trong tòa lâu đài. Hóa ra, một tiểu thư quý tộc có tiền sử di truyền bệnh tâm thần trong gia tộc đã kết hôn với người cô yêu. Thế nhưng người chồng lại thầm yêu cô hầu gái tên là Edeline.
Vì ghen tuông, tiểu thư quý tộc đã đầu độc gϊếŧ chết Edeline, và cuối cùng được như ý kết hôn với người trong lòng. Sau khi kết hôn, hai người đến Trung Quốc kinh doanh và xây dựng nên tòa lâu đài này.
Tuy nhiên, người chồng không muốn vợ mình sinh con, vì lo sợ đứa trẻ có thể kế thừa bệnh tâm thần, nên sai người hầu gái tên Nina cho thêm thuốc tránh thai làm từ thủy ngân vào thức ăn của vợ.
Sau khi biết được tác hại nghiêm trọng của bột thủy ngân, Nina âm thầm giảm liều lượng, nhưng cuối cùng người vợ vẫn mang thai. Khi nghe tin đứa trẻ có thể sẽ bị dị tật, Nina vô cùng lo sợ, cho rằng nếu người vợ sinh ra một đứa trẻ như vậy thì bệnh thần kinh của bà ta sẽ phát tác dữ dội. Trong cơn mê loạn, Nina dàn dựng một tai nạn khiến người vợ trượt chân té cầu thang, bị sảy thai.
Sau cú sốc sảy thai, tinh thần của người vợ suy sụp nghiêm trọng, luôn ảo giác và nghi ngờ rằng hồn ma của Edeline mà mình từng đầu độc đang quấy nhiễu. Quan hệ vợ chồng cũng gần như tan vỡ. Để cứu vãn tình cảm, bà ta bắt đầu hiến tế cho ác ma, dần dần bị ác ma hóa, gϊếŧ sạch mọi người trong lâu đài, và phóng hỏa thiêu rụi cả tòa lâu đài.
Trong nhiệm vụ này, Tề Lạc Nhân lấy được chiếc laptop có cài đặt trò chơi “Trò Chơi Ác Mộng”, nhưng máy đã hết pin. Cậu cất nó đi, định mang về Hoàng Hôn Chi Hương tìm người chế tạo bộ đổi nguồn để cấp điện, thử xem có thể chơi tiếp để mở ra kết cục khác hay không.
Trong lúc làm nhiệm vụ, Tô Hòa lại xuất hiện, nói rằng nhiệm vụ lần này có dấu hiệu bất thường, nghi ngờ rằng năng lượng của ác ma đã làm nhiễm bẩn thế giới nhiệm vụ, gây rối loạn kịch bản và tăng độ khó.
Biểu hiện rõ nhất là người vợ điên sau khi phát bệnh đã hiến tế ác ma và nhận được sức mạnh quỷ dữ, tình tiết mà theo lẽ thường lẽ ra không nên xuất hiện trong phó bản này.
Dưới sự giúp đỡ của Tô Hòa, Tề Lạc Nhân và bác sĩ Lữ đã giải quyết thành công người vợ điên, hoàn thành nhiệm vụ và quay về Hoàng Hôn Chi Hương.
Tuy nhiên, chiếc laptop lại đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ khỏi kho vật phẩm của Tề Lạc Nhân.
6 [Mật Hội Sát Lục]:
Sau khi quay về Hoàng Hôn Chi Hương, Tề Lạc Nhân nhận được thông báo từ Tòa Thẩm Phán, yêu cầu cậu giả trang thành người tình bí mật của cựu thủ lĩnh Mật Hội Sát Lục (đã chết), để đoạt lấy chiếc nhẫn tín vật của Mật Hội, qua đó giành quyền chỉ huy tổ chức này, tạo điều kiện cho Tòa Thẩm Phán quét sạch toàn bộ đám cuồng tín này.
Vì vậy, Tề Lạc Nhân ngụy trang thành “Hồng”, một đồng tính luyến ái diễm lệ, phóng túng, tiếp cận các thành viên của Mật Hội Sát Lục. Không may, trong quá trình làm nhiệm vụ, cậu tình cờ chạm mặt Ninh Chu, cả hai người đều sững sờ vì tình huống trớ trêu này.
Trong thời gian làm nội gián, Ninh Chu đã nhiều lần giúp Tề Lạc Nhân thoát khỏi nguy hiểm, cả hai cũng mơ hồ nhận ra mình vẫn còn tình cảm với đối phương, mặc dù đối phương không phải nữ giới, nhưng vẫn có sức hút khiến họ không thể rời mắt.
Sau khi thành công đoạt được chiếc nhẫn tín vật của Mật Hội Sát Lục và giao lại cho Tòa Thẩm Phán, Tề Lạc Nhân được gỡ bỏ Hạt Giống Sát Lục, đồng thời kích hoạt nhiệm vụ tuyến chính mới có tên là: “Giấc Mộng của Thánh Nữ Tu”.
7 [Giấc Mộng của Thánh Nữ Tu]:
Giấc mộng của Thánh Nữ Tu diễn ra trong thế giới chính, liên quan đến câu chuyện hơn hai mươi năm trước, khi Ma Vương đời trước dẫn theo đám ác ma xâm lược thế giới loài người. Khi đó, Thánh Thành nơi Giáo Đình đóng đô đã khó lòng chống đỡ nổi, Giáo Đình buộc phải khẩn cấp rút lui đến vùng đất biệt lập Vĩnh Vô Hương.
Thánh nữ Maria, không nỡ nhìn dân chúng Thánh Thành bị ác ma tàn sát, đã bộc phát sức mạnh cực lớn, che chở cả Thánh Thành trong lĩnh vực của mình, quyết chiến với Ma Vương và gϊếŧ chết hắn, nhưng bản thân cũng bị trọng thương và rời khỏi Thánh Thành.
Hơn hai mươi năm sau, Thánh Thành vẫn được bảo vệ bởi tàn dư sức mạnh của Maria, bao phủ bởi sương mù dày đặc, không ai có thể bước vào.
Tề Lạc Nhân sau đó nhận được tín vật của Thánh nữ Maria tại Hoàng Hôn Chi Hương, người mang vật này có thể tiến vào Thánh Thành. Đồng thời cậu còn phát hiện, Ninh Chu chính là con trai của Maria và một người chơi.
Để hoàn thành di nguyện của Maria, giải phóng Thánh Thành bị phong tỏa và đang dần lụi tàn, Tề Lạc Nhân, Ninh Chu, bác sĩ Lữ và Tô Hòa cùng tiến vào Thánh Thành.
Thánh Thành lúc này vẫn giữ được sự yên bình, không giống những vùng đất khác tràn ngập ác mộng. Nhưng Tề Lạc Nhân và những người khác lại phát hiện ra điều dị thường: Hơn hai mươi năm nay Thánh Thành không có đứa trẻ nào được sinh ra, hơn nữa, từ một năm nào đó, vào đêm trăng non, mọi người bắt buộc phải ngủ trước nửa đêm, và phải ngủ đến sáng hôm sau, nếu không sẽ biến mất không dấu vết.
Để điều tra chân tướng, đồng thời hoàn thành di nguyện của Maria, cả nhóm bắt đầu lần theo dấu vết, cuối cùng phát hiện: Một nữ ma pháp sư sống sót từng hầu cận Ma Vương đang âm thầm tích tụ sức mạnh, mưu đồ giải trừ phong ấn của Thánh nữ.
Chính vì thế, vào mỗi đêm trăng non, con người khi ngủ sẽ bị sức mạnh ác ma xâm nhập và biến thành ác ma, còn những người vẫn thức sẽ trở thành con mồi bị thảm sát và ăn thịt.
Tề Lạc Nhân và đồng đội đã mở phong ấn nơi từng là tổng bộ cũ của Giáo Đình, và chia nhau hành động.
Khi Tề Lạc Nhân tiến vào đền thờ nơi Thánh nữ và Ma Vương từng giao chiến, cậu kinh hoàng phát hiện: Người bạn đồng hành bí ẩn, dịu dàng và mạnh mẽ Tô Hòa thực chất chính là một Ma Vương.
Sau khi Ma Vương đời trước chết, Tô Hòa kế thừa một phần quyền năng, từ lâu đã âm thầm lên kế hoạch. Ngay từ tân thủ thôn, hắn ta đã nhận ra Tề Lạc Nhân rất đặc biệt, vì thế cố tình tiếp cận và lợi dụng cậu, bám theo Tề Lạc Nhân tiến vào Thánh Thành được Thánh nữ bảo vệ, và thành công chiếm được một phần quyền năng của Ma Vương.
Tô Hòa để Tề Lạc Nhân lựa chọn: Một là tha hóa thành ác ma, hai là chết. Tề Lạc Nhân giả vờ khuất phục, thiết lập điểm lưu (SL) rồi quyết chiến cùng Tô Hòa, nhưng vì thực lực chênh lệch quá lớn, cuối cùng thất bại và bị gϊếŧ chết.
Sau đó, Tô Hòa nhận được triệu hoán từ Sứ giả Ma Vương Quyền Lực, rời khỏi Thánh Thành.
Tề Lạc Nhân trên người có đạo cụ hồi sinh sau 7 ngày, trước khi chết đã dùng máu viết số 7 lên mặt đất, muốn báo cho Ninh Chu biết rằng mình sẽ sống lại sau 7 ngày, nhưng lại chợt nhớ ra, trong Thế giới Ác Mộng, số 7 còn mang nghĩa “Anh yêu em”.
Khi Ninh Chu đến nơi, Tô Hòa đã rời đi, chỉ còn thi thể của Tề Lạc Nhân và một câu tỏ tình mơ hồ khó phân biệt thật giả.
Ninh Chu lúc ấy mới hiểu ra rằng, bản thân vẫn luôn yêu Tề Lạc Nhân, bất kể giới tính ra sao, cậu yêu chính linh hồn của người ấy.
Sau tang lễ, Ninh Chu trở về Giáo Đình ở Vĩnh Vô Hương, thú nhận tội lỗi yêu người cùng giới với Giáo Hoàng, rồi tự nguyện rời khỏi Giáo Đình.
Hết phần 1
Nội dung chính thức bắt đầu
Mặt trời mọc rồi lặn, ngày đêm thay phiên, bảy ngày thoáng chốc đã trôi qua.
Hoa viên Thánh Mộ được một tầng kết giới dịu dàng bao phủ.
Nơi này từng đón nhận sự thiêu đốt gay gắt của mặt trời, cũng từng hứng chịu những trận mưa rào buổi chiều tàn phá, vô số ma vật lảng vảng bên ngoài kết giới, đối với hơi thở sinh động của con người bên trong kết giới, lộ ra vẻ tò mò đầy ác ý. Thế nhưng lại vì không thể phá vỡ kết giới mà đành tức tối rời đi.
Gió nhẹ thổi qua, cuốn theo những cánh hoa xanh trắng trên cành, rơi lả tả xuống đất, cũng rơi vào cái hốc cây đã trở thành mộ phần kia. Từng lớp từng lớp cánh hoa trong vỏn vẹn bảy ngày đã phủ kín người đang ngủ trong phần mộ dưới gốc cây ấy, để cậu cùng những cánh hoa rơi chôn vùi trong tòa thành đã bị diệt vong này.
[Đếm ngược hồi sinh: 0 ngày 0 giờ 0 phút 0 giây.]
[Trứng phục sinh có hiệu lực, hoàn trả toàn bộ kỹ năng và đạo cụ.]
[Người chơi Tề Lạc Nhân, hoàn thành nhiệm vụ giấc mơ của Thánh Nữ. Mức độ hoàn thành nhiệm vụ: 117%. Nhận được manh mối nhiệm vụ đặc biệt, trong vòng 23 ngày phải đến tận sâu trong Luyện Ngục của thành kiến dưới lòng đất, nhiệm vụ sẽ tự động kích hoạt. Quá hạn xem như từ bỏ nhiệm vụ.]
[Thưởng số ngày sinh tồn: 90 ngày. Do yếu tố bất ngờ gây nhiễu tiến trình nhiệm vụ, thưởng thêm 10 ngày sinh tồn.]
[Người chơi Tề Lạc Nhân, đạt được thành tựu “Lừa gạt Ma Vương Lừa Dối”. Thưởng thẻ kỹ năng “Âm thầm quan sát”.]
Tề Lạc Nhân mở mắt ra.
Cứng đờ, đau nhức, nặng nề... vô số trạng thái tiêu cực chồng chất lên người cậu, khiến cậu gần như tưởng rằng mình đã bị liệt. Thế giới là một mảng ánh sáng và bóng tối chập chờn lay động, nhưng trong khoang mũi lại tràn ngập mùi hương tươi mát của hoa cỏ.
Trái tim bắt đầu đập trở lại, máu lại tuôn chảy, lá phổi phập phồng lần nữa, Tề Lạc Nhân thở dốc từng ngụm lớn, thân thể bị cái chết tạm ngưng suốt bảy ngày cứ như vừa được khiêng ra khỏi quan tài băng, tất cả cơ quan nội tạng dường như đã quên mất cách hoạt động, chỉ có thể gian nan khởi động lại, khiến cậu từ một người chết trở về làm người sống.
Cậu phải mất rất nhiều thời gian mới nhớ lại được tất cả mọi chuyện, bao gồm cả tên của chính mình. Những việc sau đó thì thuận lợi hơn nhiều, Tề Lạc Nhân rất nhanh đã nhớ lại bản thân đang ở đâu, đã trải qua những gì, cậu đã bị Ma Vương Lừa Dối gϊếŧ chết, hung thủ lấy được kết tinh ác ma của Ma Vương già rồi rời đi, nhưng hắn đã giấu kín sự thật rằng mình sẽ hồi sinh sau bảy ngày.
Ninh Chu!
Tề Lạc Nhân đột ngột ngồi bật dậy từ mộ cây, do thiếu máu nên đầu óc choáng váng quay cuồng, cột sống còn phát ra một tiếng “rắc” đáng sợ khiến cậu suýt nữa tưởng rằng nó đã gãy, may mắn thay, nó vẫn kiên cường trụ vững. Vì não thiếu oxy, Tề Lạc Nhân lại nằm xuống, ngẩn người nhìn trời xanh mây trắng trên đỉnh đầu.
Nhiệm vụ giấc mơ của Thánh Nữ đã hoàn thành, điều đó có nghĩa là lĩnh vực của Maria đã được giải phong, không nghi ngờ gì nữa, người hoàn thành nó không phải là Tề Lạc Nhân nằm không mà thắng, mà là Ninh Chu. Đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, thì e rằng Ninh Chu cũng đã rời khỏi Thánh Thành, còn cậu ở lại Hoa viên Thánh Mộ là vì Ninh Chu đã để lại thi thể của cậu ở đây.
Tạ ơn trời đất, Ninh Chu đã không thiêu xác của cậu, cảm tạ phong tục của Giáo đình!
Những người thuộc Giáo đình chính thống thường đặt thi thể vào trong quan tài đã mở nắp, dùng vải vóc hoặc các vật liệu khác để phủ lên, đợi đến khi xá© ŧᏂịŧ mục nát chỉ còn lại bộ xương trắng mới hợp quan đem chôn sâu. Bởi vì nếu chôn thẳng xuống đất, lực lượng tín ngưỡng sẽ không thể tiêu tán, thi thể thường sẽ không phân hủy suốt nhiều năm, cho nên cần phải để ngoài trời trước, đợi sức mạnh tín ngưỡng tự nhiên tan rã. Quá trình này cũng được xem là quá trình linh hồn thăng lên thiên đường.
Tuy Tề Lạc Nhân không phải người của Giáo đình, nhưng Ninh Chu vẫn làm theo tập tục ấy, để lại cho cậu được toàn thi.
Thân thể khôi phục được chút sức lực, đầu óc Tề Lạc Nhân cũng từ trạng thái trì trệ lúc đầu trở lại bình thường. Cậu ngồi dậy uống một chút nước, hồi tưởng lại những chuyện xảy ra sau khi mình chết.
Cái chết giống như một giấc ngủ khi đã mệt mỏi đến cực hạn, cậu không còn cảm nhận được bất cứ điều gì từ thế giới bên ngoài, thế nhưng lại bắt đầu mơ.
Một giấc mơ lúc ẩn lúc hiện, lại khiến cậu cảm thấy ngẩn ngơ mất mát.
Cậu đã mơ thấy mẹ của Ninh Chu bà Maria.
Bà ngồi trên xích đu trong Hoa viên Thánh Mộ, chính là cái cây sau này bị sét đánh gãy kia, khi đó nó vẫn còn tươi tốt um tùm. Maria khi ấy cũng chưa phải là vị Thánh nữ vang danh hậu thế, bà chỉ là một thiếu nữ trẻ trung, đung đưa trên xích đu vào buổi trưa ấm áp, hưởng thụ thời khắc thanh thản tươi đẹp của tuổi xuân.
Tề Lạc Nhân bước về phía bà, Maria nhìn thấy cậu, mỉm cười khẽ gật đầu với cậu, đôi mắt xanh thẳm ấy như bầu trời trong xanh không gợn chút bụi trần.
Bầu trời... Ý thức của Tề Lạc Nhân bị sắc xanh sâu thẳm ấy làm chấn động, cậu bất chợt bay lên không trung, tựa như linh hồn đã thoát ly thể xác, càng bay càng cao, Hoa viên Thánh Mộ dưới chân dần trở nên bé nhỏ, cùng với cả tàn tích của Giáo đình cũng trở nên xa xôi, toàn bộ Thánh Thành thu vào trong tầm mắt cậu, rồi đến núi sông sông ngòi ở nơi xa xa... Vô số ác ma đang lang thang, loài người đang phải chịu đựng khổ nạn chưa từng có, vùng vẫy để sống sót, sự tàn khốc của thế giới này vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Cậu dường như đã trở thành một vị thần đang nhìn xuống thế giới này, dùng ánh mắt đầy từ bi để dõi theo mảnh đất thương tích chồng chất ấy, đau đớn nhưng lại bất lực. Nỗi đau ấy quất vào linh hồn cậu, nỗi bi thương khôn cùng giày vò cậu, cậu khát khao muốn làm điều gì đó cho thế giới này, nhưng rồi lại phát hiện ra bản thân nhỏ bé như một con kiến hôi.
“Nhìn xem, khi cậu đứng ở độ cao này, cậu sẽ phát hiện ra mình còn nhỏ bé và bất lực hơn cả tưởng tượng.”
Một giọng nữ dịu dàng vang lên từ phía sau, Tề Lạc Nhân nhìn thấy Maria đứng sau mình, cũng hiểu ra vì sao trong mắt bà mãi mãi mang theo một nỗi từ bi và buồn thương không thể xóa nhòa.
“Nhưng chính những con người yếu ớt như thế, lại vẫn kiên cường chống lại thế giới này, nắm giữ vận mệnh của mình, cũng nắm giữ vận mệnh của thế giới. Chúng ta chưa từng từ bỏ. Hãy để ác ma quay trở về địa ngục, để nhân loại làm chủ thế giới loài người này, để những kẻ đến từ dị giới như các cậu có thể trở về thế giới của mình, hết lớp này đến lớp khác những người tử vì đạo đang vì mục tiêu ấy mà nỗ lực. Sẽ có một ngày, giấc mơ đó sẽ thành hiện thực.”
“Bà Maria, tại sao chúng tôi lại từ thế giới của mình đến nơi này?” Tề Lạc Nhân hỏi.
Maria nhẹ nhàng lắc đầu: “Đó là việc chỉ có ý chí của thế giới mới có thể quyết định. Chúng tôi suy đoán, ban đầu đó chỉ là một sự tình cờ, nhưng sau đó, nó cố ý đưa thêm nhiều kẻ ngoại lai vào, muốn để các cậu giữ cho thế giới đang mất cân bằng này tiếp tục vận hành. Đáng tiếc, các cậu mang theo quá nhiều biến số, những kẻ ngoại lai đã sa ngã ngược lại càng khiến sự mất cân bằng này trở nên nghiêm trọng hơn. Nhưng nó vẫn chưa từ bỏ... Cậu phải cẩn thận, cậu đã là một đối tượng đang bị quan sát rồi.”
Cảm giác bị theo dõi trong thầm lặng như có gai nhọn đâm vào lưng, khiến Tề Lạc Nhân sởn gai ốc. Cậu còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng lúc này cậu đã bắt đầu rơi xuống rồi.
Từ trên bầu trời, lao thẳng xuống đất với tốc độ kinh hoàng!
Cảm giác mất trọng lực giống hệt như mỗi lần bị ác mộng đánh thức giữa đêm, cậu bừng tỉnh khỏi ký ức về cái chết, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh.
Bên tai chỉ còn lại giọng nói dịu dàng mà đầy tiếc nuối của Maria: “Ta không thể nói thêm cho cậu được nữa. Hãy đến Thánh Điện đi, ta có vài thứ cần giao cho cậu.”
Giấc mơ về Maria kết thúc rồi. Tề Lạc Nhân vừa hồi sinh từ cõi chết vừa hồi tưởng về giấc mơ kỳ lạ ấy, cậu hiểu rõ đây không phải một giấc mơ bình thường, mà là do sức mạnh còn sót lại của Maria tác động đến cậu. Xem ra cậu bắt buộc phải đến Thánh Điện, nơi cao nhất trong tàn tích Giáo đình, thêm một lần nữa.
Thể lực dần dần hồi phục, Tề Lạc Nhân ngơ ngác nhìn bộ đồng phục Giáo đình phủ lên người mình, còn cả bông hồng trắng đã sớm héo úa nằm trên đó. Những chuyện liên quan đến Ninh Chu, những điều mà cậu không dám nghĩ tới, lũ lượt tràn về trong tâm trí cậu.
Ánh nhìn đầu tiên khi gặp gỡ, tình cảm chớm nở giữa hiểm nguy, sự sống chết kề bên trong đại nạn... Những ký ức đẹp đẽ ấy từng bị chôn giấu sâu trong cơn chấn động khi gặp lại nhau, nhưng cái chết của cậu lại chính là chìa khóa đánh thức tất cả, và lời tỏ tình vì hiểu lầm mà không nên thốt ra kia lại là cọng rơm cuối cùng đè sập mọi thứ.
Cậu vốn dĩ không nên nói gì cả, cậu nên âm thầm chết đi.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, cho Tề Lạc Nhân một lần lựa chọn nữa, cậu nhất định sẽ không viết ra con số 7 ấy, thà nuốt ngược mối tình đầy ắp này vào lòng, thà để Ninh Chu tin rằng cậu thực sự đã chết, cũng không thể ép cậu ấy bước vào con đường tuyệt vọng như địa ngục lửa cháy kia.
Cậu không thể nói với một người mà cậu yêu sâu đậm, và có lẽ người đó cũng yêu cậu, rằng cậu yêu cậu ấy.
Bởi vì đây là một tình yêu không được cho phép, một tình yêu tội lỗi.
Cậu không sợ phải lòng Ninh Chu, nhưng cậu sợ tình yêu ấy sẽ mang đến đau khổ cho Ninh Chu. Cậu thậm chí còn sợ chính bản thân mình, kẻ trong thẳm sâu cõi lòng vẫn luôn tràn đầy hy vọng và mong chờ, làm sao cậu có thể mong đợi một vị thánh nhân thừa nhận bản thân có tội, chỉ để đáp lại tình yêu của cậu?
Mong chờ đó, là ích kỷ, thậm chí là tội lỗi.
Giờ Ninh Chu thế nào rồi? Anh ấy đang ở đâu? Anh ấy sẽ trở về Giáo đình chứ? Anh ấy còn có thể quay về được không?
Khi tình yêu phá vỡ rào cản cấm kỵ, một tín đồ thành kính sẽ phải đối mặt thế nào với sự thật rằng mình đã phản bội đức tin? Anh ấy nhất định phải từ bỏ một trong hai điều ấy.
Tề Lạc Nhân run rẩy vươn tay, nhặt lấy đóa hồng trắng được đặt trên người cậu.
Đóa hoa hồng đã sớm héo tàn, những cánh hoa khô úa, mỏng manh rơi rụng khỏi cành đã bị tỉa sạch gai, vừa vặn bảy đóa.
Đó là câu trả lời lặng thầm của Ninh Chu.
Tề Lạc Nhân chậm rãi nở một nụ cười, nhưng khóe mắt lại ươn ướt.
Ngay trên ngón áp út tay trái của cậu, có một chiếc nhẫn bện từ cọng cỏ, nó thô sơ mộc mạc, giống như món đồ chơi ngẫu nhiên mà người mới học đan tạo ra, nếu rơi xuống đất thì chẳng ai buồn liếc nhìn.
Thế nhưng nó lại được đeo trên ngón áp út của Tề Lạc Nhân, một vị trí tượng trưng cho tình yêu, lời thề và sự vĩnh hằng.
Cho nên nó tuyệt đối không phải một món đồ chơi đan vu vơ, mà là câu trả lời trung thành nhất, dũng cảm nhất của một tín đồ thành kính sau khi đã tự chất vấn chính mình và lật đổ niềm tin.
Một đôi tình nhân không nên yêu nhau, ở hai đầu sinh tử, đã nói ra lời từ tận sâu thẳm linh hồn.
Tôi yêu anh.
4
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
