TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 38
Chương 38

Nghĩ đến chuyện vừa rồi suýt chút nữa bị hủy hoại trong tay Lục Hán Hoa, Phùng Thái Hoa vẫn còn sợ hãi không thôi, cô quay sang Nguyên Xuân, chân thành nói: “Nguyên Xuân, cảm ơn cậu… Nếu không nhờ cậu đến kịp lúc, có lẽ cả đời này mình đã không thoát nổi khỏi Lục Hán Hoa rồi…”

Nguyên Xuân nhoẻn miệng cười, trong mắt ánh lên niềm vui, 20 điểm đã vào tay, cuối cùng cô cũng không còn là “tài sản âm” nữa: “Chị em với nhau, nói cảm ơn làm gì cho khách sáo.”

Phùng Thải Hoa nghiêm túc gật đầu, giọng thấp xuống như sợ bị người khác nghe thấy: “Nguyên Xuân, chuyện hôm nay… cậu đừng nói với ai nhé. Mình thề, sau này sẽ không dính dáng gì đến Lục Hán Hoa nữa. Thật ra trước đó mình đã muốn chia tay rồi, chỉ là do dự mãi không dứt được. Giờ thì tốt rồi, hắn dám cưỡng ép mình, hoàn toàn không xem trọng mình chút nào, hắn căn bản không phải người tốt! Trước đây anh cả mình từng nói, hắn không phải hạng tử tế, mình còn không tin. Giờ nghĩ lại, hắn đúng là kẻ tiểu nhân!”

Nguyên Xuân dịu dàng nhìn cô ấy, đưa tay vỗ nhẹ vào lưng an ủi, đồng thời thu lại tinh lực vừa rồi đã dùng lên người Phùng Thái Hoa, khẽ nói: “Thái Hoa này, phụ nữ chúng ta một khi đã lấy chồng chẳng khác nào đầu thai lại lần nữa. Mắt nhất định phải tinh, nhìn cho thật kỹ. Đàn ông có nghèo chút cũng chẳng sao, nhưng nhân phẩm nhất định không thể tệ.”

“Ừm, mình nhớ rồi.” Trải qua chuyện của Lục Hán Hoa, cô ấy không còn dám mơ mộng vào cái gọi là “tình yêu tự do” nữa – thật quá đáng sợ.



Chuyện Lục Hán Hoa theo đuổi Phùng Thái Hoa thật ra chẳng phải bí mật gì trong thôn, ai cũng biết. Sau này, Phùng Thái Hoa cũng chấp nhận tình cảm của hắn, hai người coi như chính thức hẹn hò.

Nhưng gia đình trưởng thôn – nhà họ Phùng – lại phản đối kịch liệt mối quan hệ này.

Một là vì Lục Hán Hoa chỉ là một trí thức về quê, thân thể yếu đuối, không làm nổi việc nặng ngoài đồng, đến mức ngay cả mấy công điểm tự kiếm cũng không đủ nuôi bản thân thì lấy gì mà lo được cho vợ con sau này?

Hai là vì ánh mắt hắn không đứng đắn, tâm tư quá sâu, vợ chồng trưởng thôn lo lắng rằng hắn theo đuổi con gái họ là vì mục đích nào khác.

Vì vậy, cả nhà đều tìm cách ngăn cản con gái tiếp tục qua lại với hắn.

Nhưng Phùng Thái Hoa lại là kiểu người dễ bị lừa, bị Lục Hán Hoa dỗ dành vài câu, liền cho rằng cha mẹ và các anh đang cố tình phá hoại tình yêu của mình, cản trở cô bước đến cuộc sống hạnh phúc.

Đó là suy nghĩ trước đây của cô.

Kể từ sau cái hôm tận mắt chứng kiến kết cục của Hà Hồng Ngọc trên quảng trường thị trấn, cô luôn sống trong sợ hãi, đêm ngủ cũng chẳng yên.

Chỉ cần Lục Hán Hoa đến gần, cô liền cảm thấy sợ hãi, trong lòng đầy kháng cự.

Mỗi lần ở bên hắn, cô luôn có cảm giác bị hàng vạn ánh mắt theo dõi, như thể chỉ cần mình bước lệch nửa bước là sẽ bị bắt tại trận rồi lôi lên quảng trường cho cả làng phán xét, nhục nhã.

Giờ thì tốt rồi, cô chính thức chia tay với hắn. Như thể một tảng đá lớn được gỡ khỏi ngực, cảm giác thấp thỏm bất an suốt mấy ngày qua cũng biến mất theo.

Cả tâm trạng cũng nhẹ nhõm, thở được một hơi thật dài.

Trên đường xuống núi, vận may của Nguyên Xuân rất tốt – cô thật sự bắt được hai con gà rừng! Sau đó còn chia cho Phùng Thái Hoa một con.

Phùng Thải Hoa ngại ngùng từ chối: “Mình có giúp gì đâu, cậu mang về ăn đi.”

“Cầm lấy, nhà mình hay ăn thịt gà rừng lắm, vì mình biết săn rồi.” Nguyên Xuân vừa nói vừa nhét gà vào tay Thái Hoa, lại dặn dò: “Lúc về nhớ giấu kỹ, đừng để ai nhìn thấy.”

“Biết rồi.” Phùng Thái Hoa không từ chối nữa, trên đường nhặt vài chiếc lá môn rừng, bọc con gà lại ôm trong ngực.

Vào đến đầu thôn, hai người lập tức chia ra ai về nhà nấy.

Nguyên Xuân vừa đi vừa ngân nga khe khẽ, tâm trạng vô cùng thoải mái.

Nhưng khi đi ngang một căn nhà hoang bỏ trống đã lâu, tai nàng bỗng nghe thấy có tiếng động khe khẽ vọng ra từ bên trong.

Cô lập tức tò mò, cất con gà vào không gian hệ thống, rồi nhún người nhảy vọt qua tường, lặng lẽ vào bên trong.

Từ bên trong căn nhà đổ nát, lấp ló ánh lửa nhạt nhòa.

Nguyên Xuân cẩn thận đến gần cửa sổ, ghé mắt nhìn vào… chỉ thấy một người đàn ông mặc áo quần rách rưới, nhưng lại mang khí chất thư sinh tuấn tú, đang cầm bó đuốc tìm kiếm gì đó trong bóng tối…

0

0

2 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.