0 chữ
Chương 30
Chương 30
Trong lòng Hà Hồng Ngọc dâng lên nỗi sợ hãi mãnh liệt.
Kiếp trước, cô ta từng nghe nói trên ngọn núi này có tà vật, một khi chạm phải, nhẹ thì tinh thần rối loạn, nặng thì có thể mất mạng.
Ban đầu cô ta không tin mấy chuyện mê tín đó. Dù gì thì người dân mấy làng quanh đây năm nào cũng vào rừng tìm sản vật, chưa từng nghe ai gặp chuyện ma quái.
Nhưng sau khi sống lại, cô đã tin.
Ngay cả chuyện hoang đường như trùng sinh còn có thể xảy ra, thì trên đời này còn gì là không thể nữa?
Đúng lúc đó, một giọng nói khiến cô ta sợ hãi suốt đời vang lên ngay sau lưng.
"Ồ, thì ra là cô Hà à. Tôi đã nói mà, cái bóng lưng xinh thế kia, chắc chắn không phải gái tầm thường. Tặc tặc… quả nhiên là đàn bà từng được đàn ông “tưới tắm”, khác xa với mấy cô gái còn son."
Một cái đầu hôi hám, bốc mùi chua thối từ phía sau sát lại gần.
Hắn hít một hơi lên cổ cô ta.
"Thơm thật đấy… quả nhiên đàn bà thành phố có khác. Trên người toàn mùi thơm, không như mấy bà nông dân hôi rình nhà chúng tôi."
Một bàn tay cáu bẩn vén tóc cô ta lên, đưa sát vào mũi hít lấy hít để.
"Ngay cả tóc cũng thơm thế này… lão đây nhịn không nổi nữa rồi. Thật muốn ngửi thử xem, những chỗ khác… thơm cỡ nào."
Ánh mắt nhơ nhớp của Nhị Lại Tử dừng lại ở ngực Hà Hồng Ngọc, ngón tay bắt đầu cử động, như muốn thò tới.
Không… đừng mà…
Đừng lại gần tôi…
Nhị Lại Tử, mau dừng lại… đừng… đừng chạm vào tôi…!
Hà Hồng Ngọc hét lên trong đầu nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra nổi một âm thanh.
Toàn thân cô ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, cố gắng bỏ chạy, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống đất, nặng trĩu, không sao nhúc nhích được.
Nhị Lại Tử dường như cũng nhận ra sự lạ của cô ta.
Trong lòng hắn dấy lên nghi hoặc, nhưng tay vẫn không ngừng lại…
…
[Chủ nhân, hai người họ lại bắt đầu rồi, có cần dẫn người khác đến xem cho náo nhiệt không?] 007 nhảy nhót đầy phấn khích.
Nguyên Xuân cong môi cười nhạt: "Ta là người tốt, không làm chuyện phá hoại chuyện vui nhà người ta đâu."
007: […]
Có quỷ mới tin cô.
Nguyên Xuân vẫn thong dong nói tiếp: "Loại chuyện tốt thế này, phải để bọn họ làm thêm vài lần nữa chứ. Dù gì thì cũng là vợ chồng kiếp trước tái ngộ, một lần làm sao đủ?"
Cô lười xem cảnh nóng chướng mắt, lặng lẽ rút lui, quay lại rãnh núi cũ, trên đường còn tiện tay bắt được hai con gà rừng.
Hôm đó, nhà Phùng thu hoạch đầy tay: Hơn chục bao sản vật cùng vài món thú rừng.
…
Ngày hôm sau, bà nội Phùng bảo mấy đứa nhỏ ở nhà đập vỏ hạt dẻ, còn mình dẫn theo ba cô con dâu và Nguyên Xuân lên núi tiếp tục thu hái.
Dọc đường, Nguyên Xuân mượn cớ rời nhóm, lại âm thầm để Hà Hồng Ngọc và Nhị Lại Tử tiếp tục vụиɠ ŧяộʍ thêm một lần nữa.
…
Ngày thứ ba…
Suốt ba ngày liền, Hà Hồng Ngọc đều bị Nhị Lại Tử làm nhục.
Cô ta sợ hãi đến mức không dám lên núi thêm lần nào nữa, cũng chẳng dám hé răng với bất kỳ ai.
Cô ta trốn biệt trong khu tập thể thanh niên trí thức, nhất quyết không ra khỏi cửa.
Trần Sinh Quân đến gọi cô ta đi rừng, cô ta viện cớ đau bụng, tiêu chảy, không thể đi.
Nhưng nào ngờ, sau khi đám trí thức đều rời đi, Nhị Lại Tử lại lén mò đến tận ký túc xá.
Hà Hồng Ngọc nước mắt ròng ròng cầu xin hắn: "Xin anh… tha cho tôi đi. Tôi và Trần Sinh Quân đã đăng ký kết hôn rồi. Tôi không thể dây dưa với anh nữa. Nếu bị người ta phát hiện, cả hai chúng ta đều xong đời."
"Con mẹ nó, ông đây đang hứng, mà cô cứ sụt sùi khóc lóc, muốn ăn đấm à?" Nhị Lại Tử vung vẩy nắm đấm, đe dọa: "Không muốn bị phát hiện thì ngoan ngoãn hưởng thụ đi, hưởng cái vui ông đây cho cô!"
Hà Hồng Ngọc run rẩy, không dám khóc nữa.
Ánh mắt cô ta chợt lóe lên tia độc ác, nghiến răng nói: "Nhị Lại Tử, nếu anh chịu buông tha tôi… tôi sẽ giúp anh cưới được cô gái đẹp nhất thôn – Phùng Nguyên Xuân. Cô ta còn là gái trinh, gia đình cũng ở ngay trong thôn, nếu anh cưới được cô ta, sau này có nằm ăn cũng chẳng ai dám nói anh lười."
Kiếp trước, cô ta từng nghe nói trên ngọn núi này có tà vật, một khi chạm phải, nhẹ thì tinh thần rối loạn, nặng thì có thể mất mạng.
Ban đầu cô ta không tin mấy chuyện mê tín đó. Dù gì thì người dân mấy làng quanh đây năm nào cũng vào rừng tìm sản vật, chưa từng nghe ai gặp chuyện ma quái.
Nhưng sau khi sống lại, cô đã tin.
Ngay cả chuyện hoang đường như trùng sinh còn có thể xảy ra, thì trên đời này còn gì là không thể nữa?
Đúng lúc đó, một giọng nói khiến cô ta sợ hãi suốt đời vang lên ngay sau lưng.
"Ồ, thì ra là cô Hà à. Tôi đã nói mà, cái bóng lưng xinh thế kia, chắc chắn không phải gái tầm thường. Tặc tặc… quả nhiên là đàn bà từng được đàn ông “tưới tắm”, khác xa với mấy cô gái còn son."
Một cái đầu hôi hám, bốc mùi chua thối từ phía sau sát lại gần.
"Thơm thật đấy… quả nhiên đàn bà thành phố có khác. Trên người toàn mùi thơm, không như mấy bà nông dân hôi rình nhà chúng tôi."
Một bàn tay cáu bẩn vén tóc cô ta lên, đưa sát vào mũi hít lấy hít để.
"Ngay cả tóc cũng thơm thế này… lão đây nhịn không nổi nữa rồi. Thật muốn ngửi thử xem, những chỗ khác… thơm cỡ nào."
Ánh mắt nhơ nhớp của Nhị Lại Tử dừng lại ở ngực Hà Hồng Ngọc, ngón tay bắt đầu cử động, như muốn thò tới.
Không… đừng mà…
Đừng lại gần tôi…
Nhị Lại Tử, mau dừng lại… đừng… đừng chạm vào tôi…!
Hà Hồng Ngọc hét lên trong đầu nhưng cổ họng lại chẳng thể phát ra nổi một âm thanh.
Toàn thân cô ta ướt đẫm mồ hôi lạnh, cố gắng bỏ chạy, nhưng đôi chân như bị đóng đinh xuống đất, nặng trĩu, không sao nhúc nhích được.
Trong lòng hắn dấy lên nghi hoặc, nhưng tay vẫn không ngừng lại…
…
[Chủ nhân, hai người họ lại bắt đầu rồi, có cần dẫn người khác đến xem cho náo nhiệt không?] 007 nhảy nhót đầy phấn khích.
Nguyên Xuân cong môi cười nhạt: "Ta là người tốt, không làm chuyện phá hoại chuyện vui nhà người ta đâu."
007: […]
Có quỷ mới tin cô.
Nguyên Xuân vẫn thong dong nói tiếp: "Loại chuyện tốt thế này, phải để bọn họ làm thêm vài lần nữa chứ. Dù gì thì cũng là vợ chồng kiếp trước tái ngộ, một lần làm sao đủ?"
Cô lười xem cảnh nóng chướng mắt, lặng lẽ rút lui, quay lại rãnh núi cũ, trên đường còn tiện tay bắt được hai con gà rừng.
Hôm đó, nhà Phùng thu hoạch đầy tay: Hơn chục bao sản vật cùng vài món thú rừng.
…
Ngày hôm sau, bà nội Phùng bảo mấy đứa nhỏ ở nhà đập vỏ hạt dẻ, còn mình dẫn theo ba cô con dâu và Nguyên Xuân lên núi tiếp tục thu hái.
…
Ngày thứ ba…
Suốt ba ngày liền, Hà Hồng Ngọc đều bị Nhị Lại Tử làm nhục.
Cô ta sợ hãi đến mức không dám lên núi thêm lần nào nữa, cũng chẳng dám hé răng với bất kỳ ai.
Cô ta trốn biệt trong khu tập thể thanh niên trí thức, nhất quyết không ra khỏi cửa.
Trần Sinh Quân đến gọi cô ta đi rừng, cô ta viện cớ đau bụng, tiêu chảy, không thể đi.
Nhưng nào ngờ, sau khi đám trí thức đều rời đi, Nhị Lại Tử lại lén mò đến tận ký túc xá.
Hà Hồng Ngọc nước mắt ròng ròng cầu xin hắn: "Xin anh… tha cho tôi đi. Tôi và Trần Sinh Quân đã đăng ký kết hôn rồi. Tôi không thể dây dưa với anh nữa. Nếu bị người ta phát hiện, cả hai chúng ta đều xong đời."
"Con mẹ nó, ông đây đang hứng, mà cô cứ sụt sùi khóc lóc, muốn ăn đấm à?" Nhị Lại Tử vung vẩy nắm đấm, đe dọa: "Không muốn bị phát hiện thì ngoan ngoãn hưởng thụ đi, hưởng cái vui ông đây cho cô!"
Hà Hồng Ngọc run rẩy, không dám khóc nữa.
Ánh mắt cô ta chợt lóe lên tia độc ác, nghiến răng nói: "Nhị Lại Tử, nếu anh chịu buông tha tôi… tôi sẽ giúp anh cưới được cô gái đẹp nhất thôn – Phùng Nguyên Xuân. Cô ta còn là gái trinh, gia đình cũng ở ngay trong thôn, nếu anh cưới được cô ta, sau này có nằm ăn cũng chẳng ai dám nói anh lười."
2
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
