0 chữ
Chương 23
Chương 23
Sau khi bị mẹ và em gái của Nhị Lại xông vào đánh cho một trận tơi tả, cơn giận của bà Trần lại bốc lên đùng đùng, chuyển hướng sang Hà Hồng Ngọc.
Bà quát: “Hà trí thức, cô nói rõ xem, rốt cuộc cô muốn gả cho ai?”
Mẹ Nhị Lại cũng trừng mắt nhìn cô ta, giọng đe dọa: “Hạ trí thức, cô đã bị con trai tôi nhìn thấy hết rồi thì nhất định phải gả cho nó! Không thì giờ tôi gọi nó tới, để nó làm cô ngay tại đây!”
Bà Trần nghe vậy, tức đến run người: “Mẹ Nhị Lại! Con bà chỉ mới nhìn thôi! Còn con tôi với Hà trí thức đã là gạo nấu thành cơm rồi! Cô ta sớm đã là người của con tôi, bà còn mặt dày tới tranh giành, bà không cần thể diện à?”
“Thể diện thì ăn được chắc? Tôi cần con dâu cơ!”
“Con mụ già nhà bà, định giở trò vô lại trước mặt tôi à? Để xem hôm nay tôi có đánh chết bà không!”
“Đến đây! Ai sợ ai!”
Thấy hai bà sắp lao vào đánh nhau lần nữa, trưởng thôn vội hét lớn: “Đủ rồi! Đừng có cãi lộn nữa! Hà trí thức, cô nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại đến nhà họ Trần?”
Chuyện lớn như vậy xảy ra trong thôn, lại còn liên quan đến nữ trí thức mới đến, trưởng thôn chẳng còn tâm trí lo chuyện chia lương thực, liền vội vàng chạy đến xử lý.
Mà cả nhà họ Trần lẫn nhà Nhị Lại đều là hạng lưu manh, ai cũng muốn giành Hà Hồng Ngọc làm con dâu, không ai chịu nhường ai. Trưởng thôn tức đến mức chỉ hận không thể bổ Hà Hồng Ngọc làm đôi, mỗi nhà giữ một nửa.
“Hạ trí thức, cô nói gì đi chứ?” Thấy cô ta mãi không lên tiếng, trưởng thôn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Đúng lúc đó, có người trong đám đông la lên: “Không lẽ là do Trần Sinh Quân bắt cóc cô ấy?”
Người khác tiếp lời: “Không thể nào! Nếu bị bắt cóc thật chắc phải có người thấy chứ. Trước đó tôi còn thấy Hà trí thức đứng xem chia lương thực ở quảng trường cơ mà!”
“Tôi nghi là thật đấy! Đừng quên trước kia Trần Sinh Quân còn định giở trò với con bé Nguyên Xuân kìa!”
“Tởm thật đấy! Không chừng là Trần Sinh Quân lôi Hà trí thức về, rồi cưỡng bức cô ấy?”
“Nếu vậy thì sao Hà trí thức không kêu cứu?”
“Đúng thế! Sao cô ta không la lên cầu cứu? Trông còn ra vẻ hưởng thụ ấy chứ! Nhìn cái mặt nhỏ đỏ hây hây được Trần Sinh Quân "tẩm bổ" kìa, tôi nhìn còn thấy xấu hổ thay!”
“Hừ, thứ mặt dày!”
“Còn bày đặt là con gái thành phố! Hóa ra con gái thành phố cũng lẳиɠ ɭơ như thế! Vừa mới tới làng đã không chờ được mà leo lên giường đàn ông!”
“Trời ơi, lúc nãy ở quảng trường, tôi còn khen cô ta biết điều ngoan ngoãn nữa chứ… chậc chậc, giờ tôi muốn tát vỡ miệng mình!”
“Cũng may mà con bé Nguyên Xuân không đồng ý dạy cô ta làm nông. Chứ nếu suốt ngày dính lấy cái loại lẳиɠ ɭơ thế này, chẳng mấy chốc cũng bị dạy hư cho coi!”
Vừa lúc đó, bà Phùng vừa mới tới thì nghe thấy câu nói cuối cùng, liền trợn mắt nhìn bà Trương – người vừa lắm lời. Bà bực bội: “Cô nói Hà trí thức thì cứ nói, đừng lôi con bé Nguyên Xuân nhà tôi vào! Con bé với Hà trí thức không có quan hệ gì hết!”
“Ôi chao, tôi chỉ buột miệng thôi mà, chị Đinh đừng giận, tôi xin lỗi, được chưa?”
Hai bà vốn thân thiết, lời xin lỗi vừa buông ra là lại nắm tay nhau cười cợt, cùng hóng chuyện tiếp.
Trần Sinh Quân bị người ta vu cho tội bắt cóc, cưỡng bức, còn bị chửi rủa không thương tiếc. Cuối cùng anh ta cũng không nhịn nổi nữa, bèn bước ra: “Tôi không có bắt cóc, cũng không có cưỡng bức Hà trí thức! Tôi và cô ấy là hai bên tình nguyện! Chúng tôi… chúng tôi đang tìm hiểu nhau! Không tin thì các người cứ hỏi Hà trí thức!”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Hà Hồng Ngọc.
Cuối cùng cô ta cũng không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở: “Tôi… tôi cũng không rõ nữa… Tôi không phải bị đồng chí Trần Sinh Quân bắt cóc. Tôi đến tìm đồng chí Trần Sinh Quân… là muốn nhờ anh ấy dạy tôi làm nông… Hức… Trước đó tôi có nhờ đồng chí Phùng Nguyên Xuân giúp, nhưng cô ấy từ chối nên tôi mới tới nhờ Trần Sinh Quân…”
Bà quát: “Hà trí thức, cô nói rõ xem, rốt cuộc cô muốn gả cho ai?”
Mẹ Nhị Lại cũng trừng mắt nhìn cô ta, giọng đe dọa: “Hạ trí thức, cô đã bị con trai tôi nhìn thấy hết rồi thì nhất định phải gả cho nó! Không thì giờ tôi gọi nó tới, để nó làm cô ngay tại đây!”
Bà Trần nghe vậy, tức đến run người: “Mẹ Nhị Lại! Con bà chỉ mới nhìn thôi! Còn con tôi với Hà trí thức đã là gạo nấu thành cơm rồi! Cô ta sớm đã là người của con tôi, bà còn mặt dày tới tranh giành, bà không cần thể diện à?”
“Thể diện thì ăn được chắc? Tôi cần con dâu cơ!”
“Con mụ già nhà bà, định giở trò vô lại trước mặt tôi à? Để xem hôm nay tôi có đánh chết bà không!”
Thấy hai bà sắp lao vào đánh nhau lần nữa, trưởng thôn vội hét lớn: “Đủ rồi! Đừng có cãi lộn nữa! Hà trí thức, cô nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao cô lại đến nhà họ Trần?”
Chuyện lớn như vậy xảy ra trong thôn, lại còn liên quan đến nữ trí thức mới đến, trưởng thôn chẳng còn tâm trí lo chuyện chia lương thực, liền vội vàng chạy đến xử lý.
Mà cả nhà họ Trần lẫn nhà Nhị Lại đều là hạng lưu manh, ai cũng muốn giành Hà Hồng Ngọc làm con dâu, không ai chịu nhường ai. Trưởng thôn tức đến mức chỉ hận không thể bổ Hà Hồng Ngọc làm đôi, mỗi nhà giữ một nửa.
“Hạ trí thức, cô nói gì đi chứ?” Thấy cô ta mãi không lên tiếng, trưởng thôn bắt đầu mất kiên nhẫn.
Đúng lúc đó, có người trong đám đông la lên: “Không lẽ là do Trần Sinh Quân bắt cóc cô ấy?”
“Tôi nghi là thật đấy! Đừng quên trước kia Trần Sinh Quân còn định giở trò với con bé Nguyên Xuân kìa!”
“Tởm thật đấy! Không chừng là Trần Sinh Quân lôi Hà trí thức về, rồi cưỡng bức cô ấy?”
“Nếu vậy thì sao Hà trí thức không kêu cứu?”
“Đúng thế! Sao cô ta không la lên cầu cứu? Trông còn ra vẻ hưởng thụ ấy chứ! Nhìn cái mặt nhỏ đỏ hây hây được Trần Sinh Quân "tẩm bổ" kìa, tôi nhìn còn thấy xấu hổ thay!”
“Hừ, thứ mặt dày!”
“Còn bày đặt là con gái thành phố! Hóa ra con gái thành phố cũng lẳиɠ ɭơ như thế! Vừa mới tới làng đã không chờ được mà leo lên giường đàn ông!”
“Cũng may mà con bé Nguyên Xuân không đồng ý dạy cô ta làm nông. Chứ nếu suốt ngày dính lấy cái loại lẳиɠ ɭơ thế này, chẳng mấy chốc cũng bị dạy hư cho coi!”
Vừa lúc đó, bà Phùng vừa mới tới thì nghe thấy câu nói cuối cùng, liền trợn mắt nhìn bà Trương – người vừa lắm lời. Bà bực bội: “Cô nói Hà trí thức thì cứ nói, đừng lôi con bé Nguyên Xuân nhà tôi vào! Con bé với Hà trí thức không có quan hệ gì hết!”
“Ôi chao, tôi chỉ buột miệng thôi mà, chị Đinh đừng giận, tôi xin lỗi, được chưa?”
Hai bà vốn thân thiết, lời xin lỗi vừa buông ra là lại nắm tay nhau cười cợt, cùng hóng chuyện tiếp.
Trần Sinh Quân bị người ta vu cho tội bắt cóc, cưỡng bức, còn bị chửi rủa không thương tiếc. Cuối cùng anh ta cũng không nhịn nổi nữa, bèn bước ra: “Tôi không có bắt cóc, cũng không có cưỡng bức Hà trí thức! Tôi và cô ấy là hai bên tình nguyện! Chúng tôi… chúng tôi đang tìm hiểu nhau! Không tin thì các người cứ hỏi Hà trí thức!”
Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn về phía Hà Hồng Ngọc.
Cuối cùng cô ta cũng không chịu nổi nữa, bật khóc nức nở: “Tôi… tôi cũng không rõ nữa… Tôi không phải bị đồng chí Trần Sinh Quân bắt cóc. Tôi đến tìm đồng chí Trần Sinh Quân… là muốn nhờ anh ấy dạy tôi làm nông… Hức… Trước đó tôi có nhờ đồng chí Phùng Nguyên Xuân giúp, nhưng cô ấy từ chối nên tôi mới tới nhờ Trần Sinh Quân…”
2
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
