0 chữ
Chương 18
Chương 18
“Sáu trăm sáu mươi tám đồng! Nếu không nhờ Nguyên Xuân hạ được hai con lợn rừng thì đâu thể kiếm được chừng ấy!” Phùng Đại Sinh kích động nói.
Từ lúc rời chợ đen đến giờ, đầu óc ông vẫn ong ong như trên mây, không dám tin chuyện này là thật.
Nhà ông… thật sự phát tài rồi!
“Sáu… sáu trăm mấy chục đồng á?” Phùng Tam Sinh từ bé đến giờ lần đầu nghe thấy số tiền lớn đến vậy, giọng run run: “Anh hai, vậy là nhà mình có thể xây nhà ngói rồi đúng không?”
“Xây cái gì mà xây!” Bà nội Phùng nhăn mặt, trừng mắt với cậu con út: “Nhà mình còn nghèo rớt mồng tơi, đến tiền cưới vợ cho Quốc An cũng không có, tự nhiên lại đòi xây nhà ngói, mày định nói với người ta tiền ở đâu ra?”
“Mẹ… ý mẹ là… tiền này không được tiêu à?” Không được dọn sang nhà mới sáng sủa rộng rãi, Phùng Tam Sinh thoáng thất vọng.
Bà nội Phùng thở dài, ánh mắt nhìn chồng tiền như nhìn ngọn lửa đang cháy bùng trong lòng: “Tiền này có thể tiêu, nhưng không được xây nhà, cũng không được sắm đồ mới. Phải giữ lại, từng chút từng chút một mà dùng.”
“Lời mẹ nói đúng.” Phùng Đại Sinh tiếp lời: “Em ba à, nhà mình thế nào cả làng đều rõ. Giờ mà đùng một cái có cả đống tiền, lũ mắc bệnh đỏ mắt kia kiểu gì cũng xì xầm to nhỏ sau lưng. Mình còn muốn sống yên ổn ở cái làng này, thì tiền này tạm thời không thể động vào.”
Đinh Tiểu Đào liền chìa tay, véo một cái vào tay chồng, khẽ mắng: “Đồ ngốc! Mẹ đã nói là không được tiêu thì chính là không được tiêu. Mẹ lớn tuổi rồi, nhìn xa trông rộng hơn mình nhiều, nghe lời mẹ là được.”
Cuối cùng, cả nhà thống nhất: Số tiền này, tạm thời không động đến, để bà nội Phùng giữ.
Sau khi cất tiền cẩn thận, bà nội Phùng nhìn đám con cháu, nghiêm giọng dặn: “Số tiền này là mạng của Nguyên Xuân đổi lấy, không thể cứ để cả ở nhà họ Phùng. Sau này nó lấy chồng, nhà mình sẽ lấy một nửa làm của hồi môn cho nó. Không chỉ lần này, sau này tiền nó kiếm được, cũng sẽ để dành một nửa làm sính lễ.”
Cả nhà đều gật đầu đồng tình.
Chỉ có Phùng Tam Sinh nhỏ giọng lầm bầm: “Cho nó nhiều tiền làm của hồi môn như vậy, lỡ nhà chồng nó biết, ép nó giao nộp hết chẳng phải tiền nhà mình lại rơi vào tay người ta à?”
Bà nội Phùng hừ lạnh: “Nhà họ Phùng ta không phải bùn mà nắn! Đứa nào dám bắt nạt con gái nhà này, ta tới tận nơi mà dạy cho ra ngô ra khoai!”
Một người con gái có thể một mình đánh chết cả lợn rừng, thì có thể dễ dàng bị nhà chồng ức hϊếp được sao?
Bà nội Phùng không hề lo chuyện đó.
…
Ngày cuối cùng trước mùa vụ, Nguyên Xuân lại dẫn hai người anh họ vào núi sâu.
Lần này, chẳng những hạ được cả một đàn lợn rừng – lớn bé tổng cộng bảy con – mà còn đào được hai củ nhân sâm, một to một nhỏ.
Lợn rừng cùng hơn hai chục con gà rừng và thỏ rừng bán được hơn một ngàn hai trăm đồng. Nhân sâm thì được bà nội Phùng đem cất kỹ.
Sau đó, mùa thu hoạch chính thức bắt đầu, nhà nhà người người đều tất bật.
Phùng Đại Sinh đặc biệt tìm đến trưởng thôn để xin giúp đỡ. Nhờ đó, lúc chia việc mùa vụ, trưởng thôn đã sắp xếp cho Đinh Xuân Lệ – người đang mang thai – một công việc nhẹ nhàng hơn.
Tuy nhiên, công việc nhẹ thì công điểm cũng ít. Trước kia mỗi ngày Xuân Lệ có thể kiếm được tám công điểm, giờ đổi việc chỉ còn năm. Bị hụt mất ba điểm, mấy bà bầu trước kia còn ghen tỵ với Xuân Lệ giờ không nói được lời nào.
Bởi vì công điểm chính là lương thực. Bảo họ nhịn ăn, họ thà cực khổ một chút còn hơn.
Nhờ vậy, chuyện đổi việc của Xuân Lệ không gây ra làn sóng phản đối trong làng. Thậm chí còn có người cười chê Khâu Quế Hoa vô dụng, bề ngoài thì dữ dằn thế mà đến con dâu cũng không quản được.
“Có bầu thôi mà, đã đòi việc nhẹ còn chấp nhận ít hơn ba công điểm mỗi ngày…”
Nếu là trước kia, Khâu Quế Hoa chắc chắn sẽ thấy tiếc đứt ruột. Nhưng giờ thì sao… Bà chẳng thèm quan tâm đến ba công điểm nữa.
Bởi vì… cháu trai mới là quan trọng nhất!
Từ lúc rời chợ đen đến giờ, đầu óc ông vẫn ong ong như trên mây, không dám tin chuyện này là thật.
Nhà ông… thật sự phát tài rồi!
“Sáu… sáu trăm mấy chục đồng á?” Phùng Tam Sinh từ bé đến giờ lần đầu nghe thấy số tiền lớn đến vậy, giọng run run: “Anh hai, vậy là nhà mình có thể xây nhà ngói rồi đúng không?”
“Xây cái gì mà xây!” Bà nội Phùng nhăn mặt, trừng mắt với cậu con út: “Nhà mình còn nghèo rớt mồng tơi, đến tiền cưới vợ cho Quốc An cũng không có, tự nhiên lại đòi xây nhà ngói, mày định nói với người ta tiền ở đâu ra?”
“Mẹ… ý mẹ là… tiền này không được tiêu à?” Không được dọn sang nhà mới sáng sủa rộng rãi, Phùng Tam Sinh thoáng thất vọng.
“Lời mẹ nói đúng.” Phùng Đại Sinh tiếp lời: “Em ba à, nhà mình thế nào cả làng đều rõ. Giờ mà đùng một cái có cả đống tiền, lũ mắc bệnh đỏ mắt kia kiểu gì cũng xì xầm to nhỏ sau lưng. Mình còn muốn sống yên ổn ở cái làng này, thì tiền này tạm thời không thể động vào.”
Đinh Tiểu Đào liền chìa tay, véo một cái vào tay chồng, khẽ mắng: “Đồ ngốc! Mẹ đã nói là không được tiêu thì chính là không được tiêu. Mẹ lớn tuổi rồi, nhìn xa trông rộng hơn mình nhiều, nghe lời mẹ là được.”
Cuối cùng, cả nhà thống nhất: Số tiền này, tạm thời không động đến, để bà nội Phùng giữ.
Cả nhà đều gật đầu đồng tình.
Chỉ có Phùng Tam Sinh nhỏ giọng lầm bầm: “Cho nó nhiều tiền làm của hồi môn như vậy, lỡ nhà chồng nó biết, ép nó giao nộp hết chẳng phải tiền nhà mình lại rơi vào tay người ta à?”
Bà nội Phùng hừ lạnh: “Nhà họ Phùng ta không phải bùn mà nắn! Đứa nào dám bắt nạt con gái nhà này, ta tới tận nơi mà dạy cho ra ngô ra khoai!”
Một người con gái có thể một mình đánh chết cả lợn rừng, thì có thể dễ dàng bị nhà chồng ức hϊếp được sao?
…
Ngày cuối cùng trước mùa vụ, Nguyên Xuân lại dẫn hai người anh họ vào núi sâu.
Lần này, chẳng những hạ được cả một đàn lợn rừng – lớn bé tổng cộng bảy con – mà còn đào được hai củ nhân sâm, một to một nhỏ.
Lợn rừng cùng hơn hai chục con gà rừng và thỏ rừng bán được hơn một ngàn hai trăm đồng. Nhân sâm thì được bà nội Phùng đem cất kỹ.
Sau đó, mùa thu hoạch chính thức bắt đầu, nhà nhà người người đều tất bật.
Phùng Đại Sinh đặc biệt tìm đến trưởng thôn để xin giúp đỡ. Nhờ đó, lúc chia việc mùa vụ, trưởng thôn đã sắp xếp cho Đinh Xuân Lệ – người đang mang thai – một công việc nhẹ nhàng hơn.
Tuy nhiên, công việc nhẹ thì công điểm cũng ít. Trước kia mỗi ngày Xuân Lệ có thể kiếm được tám công điểm, giờ đổi việc chỉ còn năm. Bị hụt mất ba điểm, mấy bà bầu trước kia còn ghen tỵ với Xuân Lệ giờ không nói được lời nào.
Bởi vì công điểm chính là lương thực. Bảo họ nhịn ăn, họ thà cực khổ một chút còn hơn.
Nhờ vậy, chuyện đổi việc của Xuân Lệ không gây ra làn sóng phản đối trong làng. Thậm chí còn có người cười chê Khâu Quế Hoa vô dụng, bề ngoài thì dữ dằn thế mà đến con dâu cũng không quản được.
“Có bầu thôi mà, đã đòi việc nhẹ còn chấp nhận ít hơn ba công điểm mỗi ngày…”
Nếu là trước kia, Khâu Quế Hoa chắc chắn sẽ thấy tiếc đứt ruột. Nhưng giờ thì sao… Bà chẳng thèm quan tâm đến ba công điểm nữa.
Bởi vì… cháu trai mới là quan trọng nhất!
3
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
