TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 16

“Bà ơi, chỗ này bị người ta đào bới quá rồi, con muốn vào sâu trong núi thêm chút nữa.”

“Đi sâu vào là vùng rừng hoang rồi, nơi đó có lợn rừng, lỡ chẳng may gặp phải, có khi mất mạng như chơi. Nguyên Xuân à, đừng vì chút thịt mà không coi trọng cái mạng mình.”

Tâm tư của cháu gái lớn, bà Phùng sớm đã nhìn ra.

Từ lúc rời nhà, bà vẫn luôn kín đáo quan sát đứa cháu này.

Nguyên Xuân lén liếc nhìn Đinh Xuân Lệ đang đứng không xa, rồi hạ giọng nói nhỏ: “Bà nội, con chỉ muốn cải thiện chút bữa ăn cho cả nhà thôi. Bà xem chị dâu cả, thai đã gần năm tháng mà bụng vẫn nhỏ xíu, rõ ràng là thiếu dinh dưỡng. Bà cũng đâu muốn nhìn thấy chắt trai sinh ra gầy trơ xương, đúng không?”

Bà Phùng im lặng một lúc, ánh mắt vẫn đầy lo lắng: “Nhưng cũng không thể để con đem mạng sống ra mạo hiểm. Phụ nữ trong làng mình ai chẳng vậy, bụng mang dạ chửa mà bụng vẫn nhỏ, con sinh ra bé tẹo như mèo con mà có sao đâu, vẫn nuôi được đó thôi.”

“Bà ơi, cho con đi đi mà, con thật sự muốn đi.”

Khuyên không được, Nguyên Xuân liền giở trò làm nũng, quấn quýt không dứt làm bà Phùng nhức đầu đến mức cuối cùng cũng đành gật đầu đồng ý. Nhưng có điều kiện: “Bà đi cùng con. Nếu không, thì khỏi đi.”

Tuy có bà nội theo thì hơi vướng víu thật nhưng còn hơn là không được đi chút nào.

Thế là Nguyên Xuân dắt theo bà nội Phùng, cùng nhau bước vào vùng núi sâu.

Chẳng bao lâu sau, Nguyên Xuân phát hiện một con gà trống to đang lang thang giữa rừng. Cô ra hiệu “suỵt” với bà, rồi nhẹ nhàng tiến lại phía sau con gà, bất ngờ nhào tới… ép chặt con gà dưới thân.

Hệ thống 007 bật cười: [Chủ nhân, cô giả quá rồi đó. Con gà trống đó bị cô dùng năng lượng khống chế cứng đờ, không nhúc nhích nổi. Chẳng qua bà nội cô quá căng thẳng nên mới không nhận ra.]

Nguyên Xuân cười nhạt: “Dù bà có tưởng tượng phong phú đến đâu, cũng chẳng thể ngờ được tôi có khả năng khống chế con mồi bằng siêu năng lực. Bà chỉ nghĩ tôi quá may mắn thôi.”

Cô nói không sai.

Khi tận mắt thấy cháu gái lớn nhẹ nhàng tóm gọn ba con thỏ rừng, năm con gà rừng, bà nội Phùng chỉ biết sững sờ cảm thán: [Cháu gái nhà mình đúng là con cưng của ông trời!]

Chứ sao nữa, mấy con vật kia cứ thấy cháu gái là như bị bỏ bùa, chẳng những không bỏ chạy mà còn ngồi im để bị bắt. Chẳng lẽ mấy con thỏ, con gà đó đều bị ngốc chắc?

Tối đến, trời sẩm đen, hai bà cháu mới quay về nhà, lưng đeo hai giỏ nặng trĩu đầy chiến lợi phẩm.

Cả nhà họ Phùng khi thấy hai giỏ đầy ắp thịt rừng thì đều chết lặng, ánh mắt đổ dồn về phía Nguyên Xuân, ai nấy nhìn cô như đang nhìn một sinh vật kỳ lạ.

“Nguyên Xuân! Chừng này thịt là sao? Em săn được hết đấy à? Ngày mai em dẫn anh hai theo đi, anh hai không đi đốn củi nữa đâu!” Phùng Quốc An kích động đến nỗi tay run lên.

Nếu nói trưa nay mấy con mồi mang về chỉ là do may mắn thì bây giờ hai giỏ đầy ắp thế này… không còn là chuyện hên xui nữa, mà là thật sự có bản lĩnh.

Không ngờ, em gái út lại có tài săn bắn đến mức này.

Thậm chí còn giỏi hơn cả thợ săn trong làng.

Phùng Quốc Bình vội chen em trai sang một bên, đứng sát em gái: “Nguyên Xuân, cho cả anh đi nữa. Anh khỏe, có thể mang được nhiều!”

“Thôi nào, đừng vây lấy em út nữa.” Phùng Đại Sinh lúc này đã lấy lại bình tĩnh, kéo hai con trai ra rồi xách một giỏ vào bếp: “Nhiêu đây thịt không thể để hớ hênh ngoài sân, lỡ người ta thấy được là rắc rối to.”

“Đúng rồi đúng rồi, ăn cơm trước đi, cả nhà ai cũng mệt rồi. Ăn no rồi tính chuyện ngày mai sau.” Thu Cúc vừa nói vừa xách giỏ còn lại đi theo vào bếp, còn cẩn thận dùng rau rừng phủ lên trên che lại, rồi mới dẫn hai chị em dâu ra bày bàn cơm.

Nửa tiếng sau, cả nhà ăn xong bữa tối.

Nhưng chẳng ai rời đi cả.

Hơn chục cặp mắt, già có trẻ có, tất cả đều đổ dồn về phía Nguyên Xuân.

2

0

2 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.