0 chữ
Chương 14
Chương 14
“Trưởng thôn, tôi xin thề, lời tôi nói đều là thật. Tôi và Nguyên Xuân thực sự đang qua lại với nhau. Nếu tôi nói dối, xin trời đánh tôi chết không toàn thây!”
Trước mặt trưởng thôn, để rửa sạch tội danh, Trần Sinh Quân không ngần ngại thề độc.
Dân làng vốn kiêng kỵ những lời thề độc như vậy, nghe đến đó liền quay sang nhìn Nguyên Xuân, trong ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.
Nguyên Xuân giận dữ, mặt đầy phẫn nộ: “Anh nói dối! Nói tôi đang yêu đương với anh, thế ai chứng kiến? Cả làng bao nhiêu người, cho dù lén lút đi chăng nữa thì cũng phải có ai đó thấy chứ. Tôi hỏi mọi người, có ai từng nhìn thấy tôi với Trần Sinh Quân ở bên nhau chưa?”
Câu này, Nguyên Xuân chẳng hề lo lắng.
Trần Sinh Quân vốn sợ nhà họ Phùng ngăn cản nên mỗi lần hẹn hò với cô đều lén lút, chẳng ai hay biết. Giờ đây, dân làng nghe vậy lại thêm phẫn nộ, ánh mắt càng thêm giận dữ mà trừng mắt nhìn về phía Trần Sinh Quân.
“Trần Sinh Quân, vì muốn bôi nhọ Nguyên Xuân mà dám buông lời thề độc gian trá, anh đúng là không biết xấu hổ!”
“Anh không sợ gặp quả báo sao? Dám hại con gái nhà người ta như vậy à?”
“Hồi nãy còn định giở trò đồϊ ҍạϊ với Nguyên Xuân nữa cơ mà.”
“Hừ, rõ ràng là muốn kiếm vợ mà không tốn một đồng.”
“Trưởng thôn, làng ta không thể chứa chấp hạng người như hắn được. Lỡ một ngày nào đó hắn lại nhắm vào cô gái khác trong làng giở trò, rồi chối bay chối biến thì sao?”
“Phải đó! Đuổi cổ Trần Sinh Quân ra khỏi làng!”
“Không chỉ cậu ta đâu, cả nhà họ Trần cũng phải đuổi đi! Cậu ta còn có hai người anh trai độc thân nữa. Nếu hai người đó cũng học theo cậu ta muốn kiếm vợ miễn phí, thì gái làng ta chẳng phải khốn khổ hết sao?”
“Đúng, đuổi hết nhà họ Trần!”
Dân làng cảm thấy bị lừa dối, bị phản bội lòng tin. Lửa giận tăng cao, họ đồng loạt hô hào đuổi nhà họ Trần ra khỏi làng.
Trần Sinh Quân hoảng hốt: “Tôi không có ý giở trò! Tôi thật lòng chỉ muốn đến xin lỗi Nguyên Xuân thôi mà! Tôi thề…”
“Anh thôi ngay đi, nhà nước còn cấm mê tín đấy, thề thốt kiểu đó có tác dụng gì?”
“Đúng rồi! Tưởng nói vài lời thề là chúng tôi tin chắc? Nguyên Xuân là cô gái đàng hoàng, cả làng ai chẳng biết. Làm gì có chuyện lén lút với anh chứ?”
“Trần Sinh Quân, anh định giở trò bị Nguyên Xuân đánh cho, giờ còn định lấp liếʍ tội lỗi, vu oan cho cô ấy. Tội chồng thêm tội!”
“Trưởng thôn, đuổi cả nhà họ Trần đi!”
Làn sóng phẫn nộ càng lúc càng dâng cao.
Nghe tin, bà mẹ của Trần Sinh Quân – bà Trần – cũng lật đật chạy đến, bất chấp toàn thân đau nhức, quỳ sụp trước mặt trưởng thôn, vừa khóc vừa kêu than thảm thiết: “Trưởng thôn ơi, xin đừng đuổi chúng tôi đi. Là lỗi của tôi, là tôi bảo Sinh Quân đến xin lỗi Nguyên Xuân… hu hu… tôi không ngờ lại bị hiểu lầm thành thế này…”
Bà Trần quay sang Nguyên Xuân, nước mắt nước mũi đầm đìa: “Nguyên Xuân à, cô bé ngoan, bác sai rồi. Sáng nay bác không nên mắng cháu, bác đáng bị đánh, đáng chết… Nhưng Sinh Quân nhà bác bị oan mà… cháu làm ơn tha cho nó đi. Nếu bị đuổi khỏi làng, cả nhà bác không sống nổi đâu…”
Bà Trần gào khóc đến đứt ruột đứt gan, khiến không ít người dân mềm lòng, ái ngại.
Một vài hộ trong làng vốn thân thiết với nhà họ Trần cũng bắt đầu đứng ra cầu xin: “Trưởng thôn à, thôi thì bỏ qua cho lần này đi. Dù sao Nguyên Xuân cũng chưa bị gì nghiêm trọng.”
“Phải đó, trưởng thôn. Vì một chuyện thế này mà đuổi cả nhà người ta, thì cũng hơi nặng tay…”
Dân làng vốn chất phác, lương thiện, không nỡ ép người đến đường cùng. Cuối cùng, nhà họ Trần không bị đuổi đi, nhưng để đảm bảo an toàn cho các cô gái trong làng, trưởng thôn đã nghiêm khắc cảnh cáo Trần Sinh Quân từ nay cấm tiếp cận bất kỳ cô gái nào trong làng.
Ông cũng căn dặn dân làng cùng giám sát chặt chẽ, đề phòng anh ta lại sinh lòng tà ác.
Trần Sinh Quân vừa căm phẫn vừa uất ức được mẹ dìu về, còn cố ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Nguyên Xuân với ánh mắt đầy oán hận.
Nguyên Xuân thì cười tươi rói, vô cùng mãn nguyện.
Hừ, đồ cặn bã! Bị người ta khinh bỉ, bị nhổ vào mặt – mùi vị ấy thế nào, dễ chịu lắm phải không?
Mới vừa rồi còn thề sống thề chết cơ mà? Thề cái rắm ấy! Bà đây nói không quen là không quen, anh làm được gì tôi?
Trước mặt trưởng thôn, để rửa sạch tội danh, Trần Sinh Quân không ngần ngại thề độc.
Dân làng vốn kiêng kỵ những lời thề độc như vậy, nghe đến đó liền quay sang nhìn Nguyên Xuân, trong ánh mắt lộ rõ sự nghi hoặc.
Nguyên Xuân giận dữ, mặt đầy phẫn nộ: “Anh nói dối! Nói tôi đang yêu đương với anh, thế ai chứng kiến? Cả làng bao nhiêu người, cho dù lén lút đi chăng nữa thì cũng phải có ai đó thấy chứ. Tôi hỏi mọi người, có ai từng nhìn thấy tôi với Trần Sinh Quân ở bên nhau chưa?”
Câu này, Nguyên Xuân chẳng hề lo lắng.
Trần Sinh Quân vốn sợ nhà họ Phùng ngăn cản nên mỗi lần hẹn hò với cô đều lén lút, chẳng ai hay biết. Giờ đây, dân làng nghe vậy lại thêm phẫn nộ, ánh mắt càng thêm giận dữ mà trừng mắt nhìn về phía Trần Sinh Quân.
“Anh không sợ gặp quả báo sao? Dám hại con gái nhà người ta như vậy à?”
“Hồi nãy còn định giở trò đồϊ ҍạϊ với Nguyên Xuân nữa cơ mà.”
“Hừ, rõ ràng là muốn kiếm vợ mà không tốn một đồng.”
“Trưởng thôn, làng ta không thể chứa chấp hạng người như hắn được. Lỡ một ngày nào đó hắn lại nhắm vào cô gái khác trong làng giở trò, rồi chối bay chối biến thì sao?”
“Phải đó! Đuổi cổ Trần Sinh Quân ra khỏi làng!”
“Không chỉ cậu ta đâu, cả nhà họ Trần cũng phải đuổi đi! Cậu ta còn có hai người anh trai độc thân nữa. Nếu hai người đó cũng học theo cậu ta muốn kiếm vợ miễn phí, thì gái làng ta chẳng phải khốn khổ hết sao?”
“Đúng, đuổi hết nhà họ Trần!”
Trần Sinh Quân hoảng hốt: “Tôi không có ý giở trò! Tôi thật lòng chỉ muốn đến xin lỗi Nguyên Xuân thôi mà! Tôi thề…”
“Anh thôi ngay đi, nhà nước còn cấm mê tín đấy, thề thốt kiểu đó có tác dụng gì?”
“Đúng rồi! Tưởng nói vài lời thề là chúng tôi tin chắc? Nguyên Xuân là cô gái đàng hoàng, cả làng ai chẳng biết. Làm gì có chuyện lén lút với anh chứ?”
“Trần Sinh Quân, anh định giở trò bị Nguyên Xuân đánh cho, giờ còn định lấp liếʍ tội lỗi, vu oan cho cô ấy. Tội chồng thêm tội!”
“Trưởng thôn, đuổi cả nhà họ Trần đi!”
Làn sóng phẫn nộ càng lúc càng dâng cao.
Nghe tin, bà mẹ của Trần Sinh Quân – bà Trần – cũng lật đật chạy đến, bất chấp toàn thân đau nhức, quỳ sụp trước mặt trưởng thôn, vừa khóc vừa kêu than thảm thiết: “Trưởng thôn ơi, xin đừng đuổi chúng tôi đi. Là lỗi của tôi, là tôi bảo Sinh Quân đến xin lỗi Nguyên Xuân… hu hu… tôi không ngờ lại bị hiểu lầm thành thế này…”
Bà Trần gào khóc đến đứt ruột đứt gan, khiến không ít người dân mềm lòng, ái ngại.
Một vài hộ trong làng vốn thân thiết với nhà họ Trần cũng bắt đầu đứng ra cầu xin: “Trưởng thôn à, thôi thì bỏ qua cho lần này đi. Dù sao Nguyên Xuân cũng chưa bị gì nghiêm trọng.”
“Phải đó, trưởng thôn. Vì một chuyện thế này mà đuổi cả nhà người ta, thì cũng hơi nặng tay…”
Dân làng vốn chất phác, lương thiện, không nỡ ép người đến đường cùng. Cuối cùng, nhà họ Trần không bị đuổi đi, nhưng để đảm bảo an toàn cho các cô gái trong làng, trưởng thôn đã nghiêm khắc cảnh cáo Trần Sinh Quân từ nay cấm tiếp cận bất kỳ cô gái nào trong làng.
Ông cũng căn dặn dân làng cùng giám sát chặt chẽ, đề phòng anh ta lại sinh lòng tà ác.
Trần Sinh Quân vừa căm phẫn vừa uất ức được mẹ dìu về, còn cố ngoái đầu lại trừng mắt nhìn Nguyên Xuân với ánh mắt đầy oán hận.
Nguyên Xuân thì cười tươi rói, vô cùng mãn nguyện.
Hừ, đồ cặn bã! Bị người ta khinh bỉ, bị nhổ vào mặt – mùi vị ấy thế nào, dễ chịu lắm phải không?
Mới vừa rồi còn thề sống thề chết cơ mà? Thề cái rắm ấy! Bà đây nói không quen là không quen, anh làm được gì tôi?
2
0
1 tuần trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
