TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 94
Hoang Tưởng Tâm Thần Phân Liệt!

Nghe nhi tử thân thiết nói, trong lòng Vương Lão Tứ không khỏi dễ chịu hơn một chút.

"Đúng rồi, tìm thôn trưởng! Thôn trưởng là người có học thức nhất trong thôn, hắn nhất định sẽ biết!"

Bỗng nhiên Vương Lão Tứ nghĩ tới cái gì đó rồi "vụt" một cái đứng lên, sau đó vội vàng chạy ra bên ngoài.

"Nương, người muốn đi đâu vậy?" Nhị Cẩu đuổi theo.

"Nhị Cẩu, ngươi ở nhà đi!" Vương Lão Tứ cũng không quay đầu đã tiếp tục chạy đi.

...

Đến nhà trưởng thôn.

Lúc này, Bộ Phàm đang ngồi dưới tàng cây đào đọc một quyển sách cổ ố vàng, Hỏa Kỳ Lân thì ở trong phòng bếp lục tìm đồ ăn, còn tiểu bạch lư thì đang ngủ gật trong sân.

"Thôn trưởng, ngươi phải giúp ta!" Vương Lão Tứ chạy vào trong viện, lập tức khóc lớn.

"Thím à, ngươi làm gì vậy? Sao đang yên đang lành lại khóc, có phải Vương Tứ thúc lại đánh ngươi không?" Bộ Phàm vội vàng nâng Vương Lão Tứ dậy.

"Thôn trưởng, ngươi nghe ta nói, ta không phải là tức phụ của ta, không đúng, ta không phải tức phụ Lưu Thủy Tú của ta, ta là Vương Lão Tứ." Vương Lão Tứ mặc kệ tất cả, đã nhanh chóng kể hết mọi chuyện ra giống như đổ hạt đậu.

"Thím, ngươi đang bịa chuyện à?" Vẻ mặt của Bộ Phàm tràn đầy kinh ngạc.

"Thôn trưởng, những lời ta nói đều là thật, ta thật sự là Vương Lão Tứ, ta cũng không biết chuyện gì đang xảy ra? Ta chỉ ngủ một giấc tỉnh lại đã trở thành tức phụ nhà mình rồi!" Vương Lão Tứ khóc lóc nói.

"Được rồi được rồi, ngươi đừng kích động, tình huống này của ngươi ta đã từng gặp ở trong sách!" Bộ Phàm an ủi nói.

"Thật sao?" Vương Lão Tứ không khóc nữa, trong lòng còn có chút kích động. Quả nhiên, tiểu thôn trưởng là người có học thức nhất trong thôn, chuyện này mà hắn cũng từng đọc được.

Bộ Phàm gật gật đầu: "Loại bệnh này của ngươi gọi là hoang tưởng tâm thần phân liệt!"

"Cái gì? Phân liệt?" Vẻ mặt của Vương Lão Tứ kinh hoảng, bỗng nhiên gã phát hiện bản thân không hiểu Bộ Phàm đang nói gì.

"Nói một cách đơn giản chính là lúc trước ngươi từng chịu áp lực quá lớn, khiến cho trong người ngươi sinh ra ảo giác, cho rằng mình không phải là chính mình!" Bộ Phàm giải thích đơn giản.

"Không đúng không đúng, đây không phải là ảo giác, là sự thật! Thôn trưởng, đây là sự thật!" Vương Lão Tứ vội vàng lắc đầu.

"Nếu không thì vậy đi, thím, chúng ta làm một thí nghiệm nhé!"

Vương Lão Tứ không rõ cái gì gọi là thí nghiệm, nhưng thấy Bộ Phàm lấy ra một đồng xu, sau khi lại dùng sợi dây thừng xuyên qua đồng xu rồi đặt ở trước mắt mình, không ngừng lắc lư qua lại.

"Thím, ngươi đừng nói gì cả, cứ yên lặng nhìn đồng xu này là được!"

Ánh mắt của Vương Lão Tứ yên lặng di động theo đồng xu, chỉ chốc lát sau hai mắt gã đã trở nên mờ ảo, tiếp theo đó một giọng nói vang lên: "Ngươi hãy nghĩ về chuyện quá khứ."

Bỗng nhiên trong đầu Vương Lão Tứ hiện lên một hình ảnh, vấn đề là những hình ảnh này không có cái nào là tốt đẹp hết. Cả ngày "nàng ta" phải thức dậy từ lúc sáng sớm khi trời vẫn còn tờ mờ tối, sau đó giặt ủi, nấu cơm rồi dọn dẹp nhà cửa, làm việc đồng áng.

Nhưng ngay cả khi vất vả như vậy thì bản thân gã kia chỉ cần đi đánh bạc thua tiền, uống rượu say về là kiểu gì cũng sẽ đánh "nàng ta", có đôi khi nổi hứng lên, bản thân gã sẽ kéo "nàng ta" vào phòng rồi chà đạp một phen.

Nếu nói trong quá khứ có một chuyện gì đó làm “nàng ta” hạnh phúc thì đó chính là sự quan tâm của Nhị Cẩu đối với "nàng ta".

"Tách!" Âm thanh búng ngón tay trong nháy mắt đã kéo Vương Lão Tứ trở về hiện thực.

"Ngươi vừa thấy cái gì?" Bộ Phàm hỏi.

"Ta nhìn thấy ta đánh tức phụ của ta!" Vương Lão Tứ cúi đầu nói.

"Không đúng không đúng, đó không phải là ngươi đánh tức phụ của ngươi, mà người bị đánh vốn dĩ là ngươi!" Bộ Phàm lắc đầu.

"Nhưng..." Vương Lão Tứ còn muốn giải thích, nhưng gã căn bản cũng không biết nên giải thích như thế nào. Bởi vì những ký ức trong quá khứ kia thực sự là của “nàng” Lưu Thủy Tú.

"Ai, thím à, sở dĩ ngươi tưởng tượng mình là trượng phu Vương Lão Tứ của ngươi là vì trượng phu của ngươi từng gây tổn thương tâm lý nghiêm trọng cho ngươi. Cho nên trong tiềm thức của mình, ngươi muốn trở thành hắn, trở thành người đã làm tổn thương ngươi." Bộ Phàm thở dài.

Vương Lão Tứ trầm mặc.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời thôn trưởng nói?

Thật ra gã chính là Lưu Thủy Tú, Lưu Thủy Tú chính là gã?

Nhưng gã luôn cảm thấy mọi chuyện không giống như thôn trưởng nói.

"Thím này, chuyện này ngươi nói với ta thì cũng thôi, nhưng ngàn vạn lần không được nói với người ngoài, nếu không rất có thể sẽ dẫn tới họa sát sinh!" Bộ Phàm nhắc nhở.

"Vì sao chứ?" Vương Lão Tứ ngẩn ra.

"Thôn bên cạnh có người cũng mắc triệu chứng tương tự như ngươi vậy, hắn nói hắn không phải người của thời đại này, mà từ tương lai xuyên đến đây. Nơi ấy có khối sắt lớn có thể bay, hộp sắt biết chạy trên đường. Ngươi nghĩ xem, làm gì có khối sắt nào biết bay với chạy chứ? Có đúng không?" Bộ Phàm hỏi.

Vương Lão Tứ gật đầu.

2

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.