Chương 77
Thực Thiên La Toa Phá Huyết Đao!
"Tiểu Hoàng, ngươi nói xem nên gọi dao làm bếp này là gì?"
Bộ Phàm nhìn về phía Hoả Kỳ Lân bên cạnh. Hắn cảm giác loại chuyện cần động não này nên giao cho người khác thì hơn.
"Chủ nhân, ngươi cho nô tỳ đặt tên sao?"
Ánh mắt Hoả Kỳ Lân đã sáng lấp lánh lên rồi. Đây chính là thần binh do một vị đại năng ẩn sĩ luyện chế ra, có thể đặt tên cho thần binh, chính là một loại vinh hạnh vô thượng.
"Đúng vậy, ngươi nghĩ xem có tên gì dễ nghe." Bộ Phàm gật gật đầu.
"Chủ nhân, gọi nó là Thực Thiên La Toa Phá Huyết Đao thì sao?" Trong mắt Hoả Kỳ Lân lóe ra tia sáng hưng phấn nói.
Được… Một cái tên ngớ ngẩn.
Có điều, ngẫm lại thấy cũng dễ nghe hơn cái tên Vô Địch Soái Oa hôm qua hắn đặt.
"Được rồi!"
Bộ Phàm nói với con dao làm bếp: "Về sau ngươi tên là Thực Thiên La Toa Phá Huyết Đao!"
【 Đặt tên thành công 】
【 Thực Thiên La Toa Phá Huyết Đao: pháp khí cực phẩm, hiệu quả thuộc tính: thể lực + 10%, lực lượng + 20%】
Huyết lượng + 10%?
Lực lượng + 20%?
Bộ Phàm lại buồn bực.
Tăng lực lượng còn có thể lý giải, nhưng tăng thể lực để làm gì?
Chẳng lẽ khi cầm cái dao làm bếp này, lại có tác dụng không khác gì uống máu gà, sẽ biến thành một nam nhân dũng mãnh sao?
Hiệu quả này lệch lạc nghiêm trọng rồi.
Hơn nữa pháp khí tu tiên còn có thể thêm vào trăm phần trăm sao?
Chắc chắn không phải rồi, hắn nghĩ mà muốn chửi bậy. Trên thực tế những pháp bảo, linh bảo do hắn chế tạo ra, hoặc là trực tiếp gia tăng phòng ngự, hoặc là trực tiếp gia tăng uy lực, chứ chẳng có cái nào gia tăng kiểu này cả.
Được rồi. Tuy lần này hắn rèn ra một thứ hơi kỳ lạ một chút, nhưng loại thuộc tính này vẫn miễn cưỡng sử dụng được, ít nhất cũng không tầm thường như cái nồi sắt hôm qua.
Vừa vặn, Hoả Kỳ Lân lại nhìn tới ngây người.
Ngay thời điểm Bộ Phàm đặt tên cho con dao làm bếp kia, nó lại cảm nhận được một luồng vô thượng tiên thiên đạo trực tiếp dung nhập vào trong con dao làm bếp.
Lần này chủ nhân lại luyện chế ra loại thiên địa chí bảo gì vậy?
…
Buổi chiều cùng ngày, Bộ Phàm mang con dao làm bếp đã luyện chế xong giao cho Lý Nhị.
Điều này khiến cho Lý Nhị khiếp sợ không nói nên lời.
Buổi sáng mới đưa cho gã con dao làm bếp, buổi chiều đã sửa xong rồi. Tốc độ này có phải là quá nhanh hay không?
Nếu không phải bản thân tin tưởng Bộ Phàm, thì ngay cả chính gã cũng hoài nghi phải chăng Bộ Phàm đã mua cho mình một con dao mới.
"Làm sao vậy? Lý Nhị thúc, ta tới trả con dao làm bếp cho ngươi."
Bộ Phàm cũng không chờ Lý Nhị hoàn hồn. Hắn lập tức đặt dao làm bếp lên tay Lý Nhị. Lý Nhị chỉ cảm thấy tinh lực cả người trở nên dư thừa, tinh thần lại còn phấn chấn hơn không ít.
"Rất cảm ơn thôn trưởng!"
Lý Nhị cũng không nghĩ nhiều, gã còn tưởng mình bị ảo giác. Dù sao thì chỉ cần là người bình thường, sẽ không cảm nhận được rõ ràng tác dụng của con dao làm bếp này.
"Đúng rồi, Lý Nhị thúc, về chuyện ta làm thợ rèn…!" Bộ Phàm vội ho một tiếng, cho Lý Nhị một cái ánh mắt "ngươi hiểu mà".
Lý Nhị còn chưa nghĩ ra ý tứ gì, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Bộ Phàm, gã lập tức hiểu được.
"Thôn trưởng, ngươi yên tâm, tay nghề của ngươi tuyệt đối là tốt nhất trong số những người Lý Nhị ta đã gặp hơn ba mươi năm qua. Ta nhất định sẽ nói chuyện này cho các hương thân!"
Lý Nhị vỗ vỗ bộ ngực cam đoan.
"Vậy làm phiền Lý Nhị thúc ngươi rồi!"
Bộ Phàm cảm động, điểm kinh nghiệm của hắn đều dựa vào Lý Nhị thúc.
…
Hoàng hôn là thời điểm nhàn nhã nhất trong thôn. Lúc này, nhóm phụ nhân đang vội vàng nấu cơm, còn nhóm hán tử sau một ngày mệt nhọc, cuối cùng cũng có một khoảng thời gian nghỉ ngơi thoải mái, đó cũng chính là thời gian bọn họ tụ tập nói chuyện linh tinh.
"Các ngươi biết không? Tay nghề của thôn trưởng giỏi hơn thợ rèn trong tiệm thợ rèn bên thôn cách vách nhiều lắm. Hôm qua ta vừa mang một cái nồi sắt thủng đưa thôn trưởng nhìn xem. Các ngươi đoán xem, chuyện tiếp theo như thế nào?"
Lý Nhị thần bí nhìn nhóm hán tử xung quanh: "Ngày hôm sau, chẳng những thôn trưởng của chúng ta làm việc thiện, sửa nồi sắt cho ta, mà còn sửa tới mức nhìn nó không khác gì nồi mới."
"Thật hay giả vậy?"
"Tại sao trước kia chúng ta không nghe nói thôn trưởng có học nghề rèn?"
Không ít người trong nhóm hán tử đều hoài nghi.
"Các ngươi thì biết cái gì? Thôn trưởng chính là người đọc sách, người ta không cần đi học, trực tiếp đọc sách là sẽ biết!"
Thấy mọi người chung quanh không tin, Lý Nhị bày ra bộ dáng kiến thức ít của các ngươi rồi nói: "Ta nói cho các ngươi biết, cái nồi sắt bị thủng ta nhờ thôn trưởng sửa đó, khi nấu đồ ăn, phát ra một mùi thơm không thể tin nổi."
Gã nói lời này, càng khiến cho thôn dân xung quanh hoài nghi. Bọn họ đều biết Lý Nhị là người tin phục Bộ Phàm nhất, nhưng vậy cũng không thể coi bọn họ đều là đồ ngốc được.
Đổi một cái nồi sắt là có thể nấu ra món ăn có hương vị ngon hơn?
Làm sao có thể?
4
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
