TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 75
Thôn Trưởng Chưa Đánh Sắt, Nhưng Có Đọc Sách Rồi!

Ca Lạp thôn bọn họ vốn không có cửa hàng thợ rèn, cho nên bình thường nếu nhà ai trong thôn có gia cụ bị hỏng, đều phải qua thôn cách vách tìm tiệm thợ rèn sửa chữa hoặc là dùng chút tiền đổi cái mới mang về.

Có điều, tay nghề thợ rèn trong tiệm kia không tốt. Nông cụ do người nọ tạo ra không mấy sắc bén, chỉ được một cái là giá thành rẻ hơn trên trấn, cho nên vẫn là có rất nhiều người tới tiệm của đối phương mua, hoặc sửa chữa nông cụ.

"Sửa sao?" Bỗng nhiên trong đầu Bộ Phàm hiện ra một suy nghĩ, đôi mắt hắn hơi nhíu lại.

"Thôn trưởng, nếu không còn chuyện gì, vậy ta đi trước." Lý Nhị nói.

"Thúc, ngươi chờ một chút!" Bộ Phàm vội vàng gọi hắn lại.

Lý Nhị lộ vẻ mặt nghi hoặc nhìn qua.

Bộ Phàm vội ho một tiếng: "Thúc, ngươi có tin tưởng ta không?"

"Thôn trưởng nói đùa. Nếu người khác nói, ta còn có thể không tin, nhưng thôn trưởng nói ta nhất định sẽ tin!"

Lần đó, có Bộ Phàm ra tay giúp đỡ, chẳng những Lý Nhị tìm được xương cốt con gà mái già, còn khiến cho nhà gã nhận được một khoản bồi thường không nhỏ. Từ đấy, gã đã mang ơn Bộ Phàm rồi. Lại thêm chuyện hai nữ nhi nhà gã cũng nhờ Bộ Phàm giúp đỡ mới được đi học ở tư thục, hiện giờ cũng không kém những hài tử trên trấn.

"Ta có thể sửa cái nồi sắt nhà ngươi!" Bộ Phàm nghiêm mặt nói.

"Hả? Thôn trưởng, ngươi còn có thể làm nghề rèn sao?" Lý Nhị trừng lớn mắt nói.

"Không phải ngươi vừa mới nói, ta nói cái gì ngươi cũng tin sao?"

Bộ Phàm hết chỗ nói rồi, loại chuyện này thực sự mất mặt quá.

"Không phải ta chỉ giật mình thôi sao? Thôn trưởng, ta chưa từng nhìn thấy ngươi đập sắt mà, làm sao ngươi biết?"

Lý Nhị ngượng ngùng cười cười, loại nghề rèn này cũng không dễ học nha.

Ví dụ như ông chủ tiệm thợ rèn ở thôn sát vách. Gã phải xin làm học đồ ở một nhà thợ rèn trên trấn, học tới mười mấy năm mới thành thạo một chút da lông, đủ điều kiện để về trong thôn mở một tiệm thợ rèn.

"Ngươi không hiểu. Tục ngữ nói, mỗi cuốn sách đều là một căn phòng chứa đầy bảo vật, mỗi cuốn sách đều khiến con người ta mở mang trí tuệ. Tuy rằng ta chưa đập sắt, nhưng ta đã đọc qua loại sách này rồi!" Bộ Phàm bày ra bộ dáng đương nhiên nói.

Lý Nhị nghe mà cảm thấy mờ mịt. Gã cũng không hiểu cái gì gọi là mỗi cuốn sách đều là một căn phòng chứa đầy bảo vật, hay mỗi cuốn sách đều khiến con người ta mở mang trí tuệ, nhưng có một câu là gã nghe rõ mồn một, thôn trưởng chưa đánh sắt, nhưng có đọc sách rồi.

"Thôn trưởng, ngươi thật sự sửa được sao?" Lý Nhị vẫn có chút không xác định nói.

"Có thể!” Bộ Phàm tràn đầy tin tưởng gật đầu.

Đừng có đùa, hắn chính là luyện khí tông sư đấy. Ngay cả pháp khí, pháp bảo, hắn cũng có thể tạo ra, càng đừng nói tới một chút đồng nát sắt vụn của thế tục.

"Vậy ta tin thôn trưởng! Cái nồi sắt này, xin nhờ cả vào thôn trưởng." Lý Nhị không cần suy nghĩ đã đưa nồi sắt cho Bộ Phàm. Thực sự ấy à, không phải gã tin lời Bộ Phàm nói, gã chỉ nghĩ rằng, cho dù thôn trưởng có phá hỏng cái nồi này, cùng lắm thì gã đi mua cái mới là xong. Dù sao cái nồi sắt này được truyền xuống từ đời tổ phụ nhà gã, đi tới thời điểm hiện tại, đã trải qua tu sửa bao nhiêu lần rồi, cũng tới lúc nên đổi một cái mới.

【 Nhiệm vụ: nồi sắt bị hỏng 】

【 Giới thiệu nhiệm vụ: Đây là một lần tôi luyện trong gian khổ. Cái nồi sắt trải qua biết bao thời gian, yên lặng trả giá cho ba thế hệ, đổi lấy một thân đau xót. Biết rõ thân thể sớm không chịu nổi gánh nặng, nhưng nó vẫn như trước chờ đợi một ngày mình có thể trở nên rực rỡ, tiếp tục trả giá vì gia đình đó. Mời ngươi trợ giúp nó đi! 】

【 Nhiệm vụ ban thưởng: 50000 điểm kinh nghiệm】

【 Tiếp nhận! Từ Chối! 】

Chuyện này… Đoạn giới thiệu nhiệm vụ này có phải do Lý Nhị tuyên bố hay không? Hay là cái nồi sắt tự mình kể khổ vậy?

Nhưng mà điểm kinh nghiệm ban thưởng khá cao đấy.

Đương nhiên qua chuyện này, Bộ Phàm cũng xác nhận được một phương pháp quét kinh nghiệm mới.

Phải biết rằng, ở Ca Lạp thôn có không ít nhà cần sửa nông cụ. Cho dù mỗi nhà chỉ có một cái, nhưng tính trên cả thôn, hơn nữa gộp lại số lượng của một năm, điểm kinh nghiệm có được sẽ nhiều lắm.

Đã nói là làm, còn không muốn để cho nhóm thôn dân hoài nghi, Bộ Phàm vẫn tới nhà Hắc thúc làm thợ rèn trên trấn mua một chút công cụ. Thời điểm hắn mua xong rồi trở về đã là lúc hoàng hôn buông xuống.

“Tạ ơn Hắc thúc!" Bộ Phàm nói lời cảm tạ.

"Tiểu Phàm, ngươi mua mấy thứ này có phải ngươi muốn làm thợ rèn không?" Hắc thúc có chút chần chờ, nhưng vẫn hỏi ra nỗi nghi hoặc trong lòng mình.

"Đã bị Hắc thúc đoán được rồi. Gần đây ta đọc được phương pháp làm nghề rèn ở trong sách, cho nên đang muốn thử xem. Nếu thử nghiệm thành công, về sau ta sẽ rèn miễn phí cho thôn dân!" Bộ Phàm cười nói.

"Người đọc sách các ngươi thật thông minh, cái gì đều cũng có thể đọc được trong sách. Nhưng rèn miễn phí cho chúng ta thì không được đâu, cái cần lấy thì vẫn nên lấy!" Hắc thúc sang sảng cười.

Lúc sau, lại trò chuyện thêm một chút, Hắc thúc cũng tạm biệt rồi rời đi.

Bộ Phàm trở lại trong phòng, gọi Hỏa Kỳ Lân tỉnh lại, kêu nó qua giúp hắn một tay.

Cũng bởi luyện khí cần ngọn lửa, mà hắn lại có Hoả Kỳ Lân, khác gì nắm trong tay một cái bếp lò hình thú, không dùng đúng là lãng phí.

Trong lòng Hoả Kỳ Lân có một tia không tình nguyện.

Bởi vì nó biết ấn sĩ đại năng làm như vậy chính là đang nhắc nhở nó, tu luyện cần phải chú ý đúng mực, không được nóng lòng nhất thời.

Quả nhiên không hổ là ấn sĩ đại năng.

1

0

2 tháng trước

2 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.