Chương 69
Đừng Kích Động Như Thế!
"Không đâu, hôm nay tiểu cô trở về, nãi nãi của muội bảo tụi muội về nhà sớm một chút!" Tiểu Thảo lắc đầu, cười rất ngọt ngào.
Bộ Phàm nghĩ ngợi, Chu bà tử đúng là có một nữ nhi, nhưng nghe nói mối quan hệ của hai người cũng không tốt đẹp gì, sau này nữ nhi của Chu bà tử gả tới trên trấn nên cũng rất ít trở về thôn, lần cuối cùng trở về cũng là lúc trượng phu của bà qua đời.
Có điều trước giờ Bộ Phàm không nghe ngóng nhiều về chuyện của nhà người ta, sau đó hắn lại nói một vài lời với hai nha đầu, đến đoạn giao nhau trên đường thì đi thẳng về nhà.
"Tiểu Bạch, ta cảm thấy ngươi tuyệt đối không phải là một con lừa bình thường, khẳng định là ngươi có được tạo hoá gì đó của chủ nhân, có đúng không? Bằng không ngươi không thể nào tu luyện nhanh như vậy được, mới có mấy năm ngươi đã là Đại Yêu tứ phẩm rồi."
Trong viện truyền ra tiếng lải nhải không ngớt của Hỏa Kỳ Lân.
Bộ Phàm lắc lắc đầu, sau đó nhấc chân sải bước vào trong viện, vừa vào trong viện đã nhìn thấy một cảnh tượng cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, hai chân của Hỏa Kỳ Lân đứng thẳng, hai chân trước túm lấy cái chổi, đang quét đại viện.
"Chủ nhân, ngài trở về rồi à, nô tì rót cho ngài ly nước!"
Tốc độ của Hỏa Kỳ Lân cực nhanh, thoắt cái đã không thấy đâu nữa, sau đó lại bưng theo cả chén trà cùng xuất hiện, cung kính đưa chén trà lên.
Bộ Phàm bị Hỏa Kỳ Lân làm cho dở khóc dở cười.
Từ lúc hắn bộc lộ tài năng của mình ở chỗ Chu bà tử thì Hỏa Kỳ Lân bèn chắc chắn rằng hắn là ẩn sĩ tài giỏi gì đó.
Thế này tốt thật đấy. Bây giờ Hỏa Kỳ Lân sắp trở thành tiểu quản gia của nhà hắn rồi, bưng trà rót nước, giặt quần áo nấu cơm, xử lý hết thảy mọi việc trong nhà.
Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng cảm thấy cổ quái!
"Thật ra, ngươi không cần thiết phải làm như vậy!"
Bộ Phàm đỡ trán, sao hắn lại có cảm giác ngược đãi động vật nhỏ thế này?
"Hầu hạ chủ nhân là điều nô tì nên làm!" Dáng vẻ nói chuyện của Hỏa Kỳ Lân đầy chính nghĩa lẫm liệt.
Vốn định khuyên Hỏa Kỳ Lân trở về nhà, Hỏa Kỳ Lân nói như thế, hắn lại không tiện mở miệng nữa.
"Khụ khụ, Hỏa Kỳ Lân, ngươi ở chỗ ta cũng được một khoảng thời gian rồi! Chắc hẳn thương thế của ngươi cũng sắp khỏi hẳn, ngươi nên trở về xem xem, tránh làm tộc nhân của ngươi lo lắng!"
Bộ Phàm vừa mới nói dứt câu, đã cảm thấy đùi mình bị thứ đầy lông ôm chặt.
"Chủ nhân, có phải ngài không cần nô tì nữa phải không? Chỗ nào nô tì làm không tốt, nhất định sẽ sửa!" Hỏa Kỳ Lân nước mắt ngắn nước mắt dài nói.
Bộ Phàm: "..."
Tại sao lại có cảm giác giống như tra nam vứt bỏ thê tử hiền lành?
"Đừng kích động như thế, ta nói như vậy cũng vì muốn tốt cho ngươi thôi, ngươi thử ngẫm lại xem ngươi rời đi đã nhiều năm như thế rồi, khó tránh việc phụ mẫu ngươi sẽ lo lắng an toàn của ngươi!" Bộ Phàm vẫn khuyên nhủ.
"Sẽ không đâu chủ nhân, yêu thú chúng ta vốn có huyết mạch tương liên, một khi ta gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng, phụ thân ta nhất định có thể cảm nhận được." Hỏa Kỳ Lân tràn đầy lòng tin nói.
Khóe miệng Bộ Phàm giật giật, bây giờ không phải tính mạng của ngươi gặp nguy hiểm, mà là tính mạng của ta đang gặp nguy hiểm!
【Xích Diễm Yêu Vương nảy sinh hảo cảm với ngươi, hiện tại độ hảo cảm là 40】
Đây lại là chuyện gì nữa?
Xích Diễm Yêu Vương này cũng quá thất thường rồi.
Mau chóng tra xem thông tin hảo hữu.
【Xích Diễm Yêu Vương: Yêu Vương Kỳ Lân tộc nhìn thấy một đỉnh núi bị phá hủy, có cảm giác như đã từng quen, lập tức nảy sinh lòng đồng tình với việc ngươi thu nhận khuê nữ nghịch ngợm hay gây sự kia của hắn】
Đồng tình?
Nghịch ngợm gây sự?
Một đỉnh núi bị phá hủy?
Vẻ mặt Bộ Phàm trở nên cổ quái.
"Tiểu Hoàng, có phải ở trong Kỳ Lân tộc của các ngươi, ngươi rất không nghe lời phải không?"
"Làm sao có thể như vậy được? Chủ nhân, ở trong Kỳ Lân tộc nô tì rất nghe lời đấy, phụ thân của ta còn nói ta quá ngoan rồi, không hề giống những con kỳ lân hay nghịch ngợm gây sự khác chút nào!"
Hỏa Kỳ Lân nghiêng đầu, ánh mắt tránh né.
Sống chung lâu ngày với Hỏa Kỳ Lân, sao Bộ Phàm có thể không nhìn ra Hỏa Kỳ Lân đây là đang chột dạ. Hóa ra khi trước Hỏa Kỳ Lân ở trong Kỳ Lân tộc cũng không phải là một chủ an phận.
Nhưng ở nơi này của hắn Hỏa Kỳ Lân cũng không gây ra chuyện gì, trái lại còn giúp hắn không ít việc.
"Được thôi, sau này khi nào ngươi muốn về nhà thì nhớ nói với ta một tiếng!" Bộ Phàm khoát khoát tay.
"Quá tốt rồi!"
Hỏa Kỳ Lân vui vẻ "nhảy bật" lên thật cao.
Thấy Hỏa Kỳ Lân hoạt bát như vậy, Bộ Phàm đang nghĩ, nếu để cho Hỏa Kỳ Lân rời đi, thì có phải cái nhà này sẽ yên tĩnh hơn rất nhiều không.
...
Ngày hôm sau, Bộ Phàm lại tới tư thục dạy học như thường ngày.
Trên lớp học, hắn phát hiện tâm trạng của Tiểu Thảo có chút không đúng, dáng vẻ rất không tập trung.
"Tiểu Thảo, muội ra đây với ta một chuyến."
Bộ Phàm gọi Tiểu Thảo ra ngoài tư thục: "Sao ta thấy muội ở trên lớp cứ thất thần thế? Có phải trong nhà xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Thật xin lỗi, tiên sinh, muội sẽ nghiêm túc nghe giảng!" Tiểu Thảo cúi đầu, giọng nói nhỏ như muỗi kêu.
"Có chuyện gì, muội có thể nói với ta, ta không chỉ là tiên sinh của muội, mà còn là thôn trưởng trong thôn! Có phải nãi nãi của muội lại đối xử không tốt với muội không?" Bộ Phàm nói.
2
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
