Chương 62
Phong Phạm Của Đại Sư?
"Lão thôn trưởng, cũng không cần đi đề chữ, ta chính là tiên sinh, không cần đi tìm người khác đề chữ cho."
Nói đùa gì vậy chứ, hắn chính là thư pháp tông sư, còn đi tìm thư pháp tiên sinh khác đề chữ, đây không phải là chê bạc nhiều quá không có chỗ tiêu sao?
"Ngươi?" Vương Trường Quý hoài nghi nói.
"Thúc... ánh mắt này của thúc là có ý gì vậy? Xem thường chữ do ta đề? Ta có thể nói cho ngươi biết, lúc trước khi ta đi tư thục đọc sách, tiên sinh còn khen chữ ta viết rất có phong phạm đại sư đó!" Bộ Phàm tự luyến nói.
Trên đầu Vương Trường Quý nhất thời xuất hiện một đường chỉ đen.
Phong phạm của đại sư?
Ngươi nghĩ thúc là đồ ngốc à, ngươi mới đi học được vài năm mà đã có phong phạm đại sư, thúc đây đi học mấy chục năm cũng không dám nói như vậy.
Nhưng mà...
Để không đả kích sự tự tin của người trẻ, Vương Trường Quý vẫn khuyên nhủ nói: "Tiểu Phàm à, tiên sinh thư pháp trong trấn tinh thông thư pháp, chữ bọn họ đề ra có chút khác biệt."
"Có gì khác nhau, không phải cũng là chữ thôi sao, ai mà không biết viết!" Bộ Phàm không thèm để ý khoát tay áo.
Vương Trường Quý biết không có cách nào khuyên, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đồng ý, đồng thời trong lòng nghĩ thầm, chờ sau này lại đổi lại thư pháp có danh tiếng cũng không muộn.
Chiều cùng ngày.
Sau khi Bộ Phàm cho bọn nhỏ tan học, hắn cưỡi tiểu bạch lư lên núi tìm được một cái cây cao chót vót.
"Ừm, chính là cái cây này!"
Từ trong thanh vật phẩm lấy ra một thanh Hồng Mông Kiếm: "xoát" vài tiếng, hàn mang lạnh lẽo chợt lóe lên, cây đại thụ cao đến chọc trời kia nháy mắt đã biến mất, thay vào đó là một tấm biển gỗ dài.
"Gọi là gì nhỉ?"
Bộ Phàm cân nhắc một chút, trong nháy mắt khắc hai chữ lên trên mộc bài.
"Bất Phàm."
"Được rồi, Tiểu Bạch, chúng ta trở về thôi!"
Về đến nhà thì tiện tay ném tấm bảng gỗ sang một bên, định bụng sáng mai sẽ treo nó ở trước cổng tư thục.
Hỏa Kỳ Lân chỉ là tò mò nhìn mộc bài kia một cái, cả người nháy mắt đã hóa đá, tinh thần lập tức bị kéo vào một mảnh thiên địa hư vô. Mà ở trước mặt nó xuất hiện kiếm khí rậm rạp chằng chịt, đồng loạt như mưa rơi mà trút xuống, cứ như là muốn chém giết vạn vật trên thế gian.
"Đói!"
Bỗng nhiên một tiếng lừa kêu mạnh mẽ kéo Hỏa Kỳ Lân từ thiên địa hư vô trở về.
"Tiểu Bạch, đa tạ ngươi!" Hỏa Kỳ Lân liều mạng thở hổn hển, nhìn về phía tiểu bạch lư. Vừa rồi nếu không phải Tiểu Bạch đột nhiên đánh thức nó, thì chỉ sợ vừa rồi nó sẽ bị ngàn vạn kiếm khí kia xé thành ngàn mảnh.
"Tiểu Bạch, muối trong nhà hết rồi, ngươi xem có thể đến nhà Hắc thúc mượn một chút không!" Bộ Phàm ở trong phòng bếp nấu cơm, hô vọng ra ngoài một tiếng.
"Vâng, thưa chủ nhân!" Hỏa Kỳ Lân không nói hai lời đã chạy như bay ra ngoài.
Vừa rồi nhất định là chủ nhân ám chỉ nó, cái gì nên chạm vào, cái gì không nên chạm vào.
...
Sáng sớm hôm sau, Bộ Phàm treo tấm bảng gỗ "Bất Phàm" này ở cửa chính tư thục, trong thôn có không ít người đến quan sát, ngay cả Vương Trường Quý cùng với mấy đại tộc trưởng trong thôn cũng tới xem.
Thôn dân không biết chữ cảm thấy chữ trên tấm bảng gỗ rất đẹp, nhưng người có trí thức như Vương Trường Quý lại không cho như vậy, ánh mắt bọn họ nhìn chằm chằm tấm bảng gỗ kia, cứ như là bị hút vào bên trong.
Một lát sau, bọn họ đồng thời lấy lại tinh thần.
"Tiểu Phàm, chữ này là do ngươi viết sao?" Vương Trường Quý hít sâu một hơi nói.
"Đúng vậy, thế nào, chữ này cũng được đấy chứ!" Bộ Phàm tương đối có tự tin đối với thư pháp của mình.
Đám người Vương Trường Quý liếc mắt nhìn nhau một cái, bọn họ cũng không biết giải thích như thế nào, bởi vì khi nhìn thấy hai chữ kia, cứ như là có một cỗ ma lực to lớn thu hút bọn họ vậy.
Trong một khắc đó, bọn họ cứ như hiểu rõ điều gì đó, nhưng lại luôn không nắm giữ được.
"Hôm qua ngươi nói chữ của ngươi có phong phạm đại sư thúc còn không tin, hôm nay nhìn thấy chữ này quả thật thúc đã phục bội!" Vương Trường Quý bội phục từ đáy lòng, Bộ Phàm mới bao nhiêu tuổi mà đã có thể viết ra chữ tốt như vậy.
"Cái kia... sau này thúc có thể thường xuyên đến chỗ ngươi được không?" Vương Trường Quý cười nói
"Lão thôn trưởng, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi muốn đến đây?"
Bộ Phàm cho rằng Vương Trường Quý muốn đến xem bọn nhỏ đọc sách biết chữ cho nên cũng không từ chối, nhưng sau khi nghe mấy vị tộc trưởng cũng nói như vậy, hắn thực sự có chút nghi hoặc.
Đương nhiên sau đó thì hắn cũng không để trong lòng.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, nháy mắt đã một năm trôi qua.
Trong một năm, trẻ con ở Ca Lạp thôn đã thay đổi rất nhiều.
Trẻ con trong thôn khác vào thời điểm này hoặc là bắt cá trong hồ, hoặc mò cá trích bùn trong cánh đồng lúa, hoặc ba người một nhóm năm người một hội cùng nhau chơi đùa.
Bởi vậy có thể thường xuyên nhìn thấy mấy đứa nhỏ chơi đùa rượt đuổi nhau hò hét ầm ĩ, thường xuyên ồn ào khiến người lớn cũng có chút phiền muộn.
Nhưng ở Ca Lạp thôn lại đặc biệt yên tĩnh, không có đứa trẻ đùa giỡn đuổi bắt nhau, cũng không có đứa nhỏ nào lớn giọng ồn ào, tất cả đều có vẻ rất yên tĩnh yên bình.
2
0
2 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
