0 chữ
Chương 26
Chương 27: Chết tiệt! Xích Câu Hồn của ta đâu rồi? (3)
Không biết có phải nghe thấy lời cầu xin trong lòng Trần Nghênh Tuyết hay không, cô vừa mở ứng dụng video ra đã trực tiếp vào trang của phòng livestream. Hơn nữa, thiếu niên trong khung hình cũng vừa vặn tung ra một túi phúc.
Trần Nghênh Tuyết run rẩy nhanh chóng nhấn vào. Động tác mạnh đến nỗi màn hình kêu “bộp bộp”.
Tim cô nhảy lên đến tận cổ họng: “Nhất định phải trúng, nhất định phải trúng!”
Theo hiệu ứng ánh sáng 3-2-1, túi phúc màu vàng mở ra.
Một lời mời kết nối livestream xuất hiện trên màn hình điện thoại. Trần Nghênh Tuyết nhanh chóng nhấn chấp nhận.
Nhìn bản thân trong ống kính, Trần Nghênh Tuyết giật nảy mình. Phượng quan, môi son đỏ rực, khuôn mặt trang điểm trắng bệch trông y hệt những hình nhân giấy cô vừa thấy ngoài kiệu.
Không chỉ cô, khán giả trong phòng livestream cũng sợ không kém.
[Chết tiệt! Trời linh đất linh! Chủ kênh lần này cuối cùng cũng nhận được một vụ làm ăn của giới âm sao!]
[Đây là cô dâu ma à? Trang điểm đáng sợ quá đi mất!]
[Tầng trên đừng nói bừa, cô dâu ma xinh đẹp lắm, kỹ thuật trang điểm này ngay cả ma cũng phải sợ đấy! Cho nên cô ấy chắc chắn không phải ma đâu!]
Ánh mắt Đàm Mạc Tiêu dừng lại trên chiếc vòng ngọc huyết ló ra một chút trên cổ tay vị khách này: “Khách hàng muốn giải quyết chuyện chiếc vòng sao?”
Trần Nghênh Tuyết đang băn khoăn không dám lên tiếng vì sợ thu hút hình nhân giấy bên ngoài. Nghe vậy cô kích động gật đầu lia lịa.
“Tổng cộng hai trăm công đức tệ, xin cô thanh toán trước.” Đàm Mạc Tiêu nói.
[Đây là chiếc vòng gì vậy? Sao lại còn đắt hơn cả tìm người theo tên thế!]
[Hình như là đồ cổ đấy, chiếc vòng này đẹp thật, chưa bao giờ thấy huyết ngọc nào có chất lượng tốt thế này.]
[Á! Tôi thấy chiếc vòng này rồi! Là chiếc vòng ngọc truyền thừa mà phu nhân Trấn Viễn Hầu nước Cổ Lăng đặc biệt đặt làm cho con dâu trưởng bằng khối huyết ngọc vạn linh duy nhất trên đời. Đáng tiếc, con trai trưởng Trấn Viễn Hầu chưa kịp cưới vợ đã bất ngờ qua đời. Từ đó, chiếc vòng huyết ngọc vạn linh duy nhất được chôn cùng với anh ấy dưới lòng đất, thật đáng tiếc.]
[Khoan đã, nước Cổ Lăng là chuyện nghìn năm trước rồi đúng không? Tầng trên vậy thấy rồi à, chẳng lẽ là một con ma già nghìn tuổi!]
Không để ý đến tình hình trong phòng livestream, Trần Nghênh Tuyết gần như không do dự trực tiếp nhấn thanh toán.
Sau khi thanh toán, cô nhìn số công đức tệ ít ỏi còn lại của mình và im lặng một lúc. Cô đột nhiên nhận ra có lẽ giải quyết chuyện này không chỉ tốn hai trăm công đức tệ mà là vì cô chỉ đủ khả năng trả hai trăm công đức tệ.
“Khách hàng xin chờ một lát.”
Khi công đức tệ về tài khoản, Đàm Mạc Tiêu hơi mỉm cười, sau đó đứng dậy rời khỏi khung hình. Một lát sau, khi cậu trở lại, trong tay có thêm một sợi xích đen.
[Oa oh! Sợi xích này là sao vậy? Vũ khí của chủ kênh à?]
[Khoan đã, đây không phải là Xích Câu Hồn của Hắc Vô Thường sao? Chủ kênh lấy ở đâu ra vậy?]
[Chủ kênh chắc không phải là nhân viên Địa Phủ đấy chứ? Ngay cả pháp khí của Vô Thường cũng lấy được.]
Cùng lúc đó, một Hắc Vô Thường nào đó ở Địa Phủ đang chuẩn bị đi làm nhiệm vụ: “Chết tiệt! Xích Câu Hồn của ta đâu rồi?”
Sau khi thanh toán, Ttâm trạng của Trần Nghênh Tuyết lập tức ổn định lại khi nhìn thấy nụ cười của chủ kênh.
Cô mới nhận ra nụ cười của thiếu niên dường như không chỉ đơn thuần là nụ cười làm ăn, mà hơn nữa còn là để trấn an khách hàng.
Một lát sau, Trần Nghênh Tuyết nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, mắt cô trợn tròn.
Cô thừa nhận, lần đầu tiên xem livestream của cậu ấy, cô sẵn sàng xem tiếp đúng là vì bị vẻ đẹp đó thu hút.
Trần Nghênh Tuyết run rẩy nhanh chóng nhấn vào. Động tác mạnh đến nỗi màn hình kêu “bộp bộp”.
Tim cô nhảy lên đến tận cổ họng: “Nhất định phải trúng, nhất định phải trúng!”
Theo hiệu ứng ánh sáng 3-2-1, túi phúc màu vàng mở ra.
Một lời mời kết nối livestream xuất hiện trên màn hình điện thoại. Trần Nghênh Tuyết nhanh chóng nhấn chấp nhận.
Nhìn bản thân trong ống kính, Trần Nghênh Tuyết giật nảy mình. Phượng quan, môi son đỏ rực, khuôn mặt trang điểm trắng bệch trông y hệt những hình nhân giấy cô vừa thấy ngoài kiệu.
Không chỉ cô, khán giả trong phòng livestream cũng sợ không kém.
[Đây là cô dâu ma à? Trang điểm đáng sợ quá đi mất!]
[Tầng trên đừng nói bừa, cô dâu ma xinh đẹp lắm, kỹ thuật trang điểm này ngay cả ma cũng phải sợ đấy! Cho nên cô ấy chắc chắn không phải ma đâu!]
Ánh mắt Đàm Mạc Tiêu dừng lại trên chiếc vòng ngọc huyết ló ra một chút trên cổ tay vị khách này: “Khách hàng muốn giải quyết chuyện chiếc vòng sao?”
Trần Nghênh Tuyết đang băn khoăn không dám lên tiếng vì sợ thu hút hình nhân giấy bên ngoài. Nghe vậy cô kích động gật đầu lia lịa.
“Tổng cộng hai trăm công đức tệ, xin cô thanh toán trước.” Đàm Mạc Tiêu nói.
[Đây là chiếc vòng gì vậy? Sao lại còn đắt hơn cả tìm người theo tên thế!]
[Hình như là đồ cổ đấy, chiếc vòng này đẹp thật, chưa bao giờ thấy huyết ngọc nào có chất lượng tốt thế này.]
[Khoan đã, nước Cổ Lăng là chuyện nghìn năm trước rồi đúng không? Tầng trên vậy thấy rồi à, chẳng lẽ là một con ma già nghìn tuổi!]
Không để ý đến tình hình trong phòng livestream, Trần Nghênh Tuyết gần như không do dự trực tiếp nhấn thanh toán.
Sau khi thanh toán, cô nhìn số công đức tệ ít ỏi còn lại của mình và im lặng một lúc. Cô đột nhiên nhận ra có lẽ giải quyết chuyện này không chỉ tốn hai trăm công đức tệ mà là vì cô chỉ đủ khả năng trả hai trăm công đức tệ.
Khi công đức tệ về tài khoản, Đàm Mạc Tiêu hơi mỉm cười, sau đó đứng dậy rời khỏi khung hình. Một lát sau, khi cậu trở lại, trong tay có thêm một sợi xích đen.
[Oa oh! Sợi xích này là sao vậy? Vũ khí của chủ kênh à?]
[Khoan đã, đây không phải là Xích Câu Hồn của Hắc Vô Thường sao? Chủ kênh lấy ở đâu ra vậy?]
[Chủ kênh chắc không phải là nhân viên Địa Phủ đấy chứ? Ngay cả pháp khí của Vô Thường cũng lấy được.]
Cùng lúc đó, một Hắc Vô Thường nào đó ở Địa Phủ đang chuẩn bị đi làm nhiệm vụ: “Chết tiệt! Xích Câu Hồn của ta đâu rồi?”
Sau khi thanh toán, Ttâm trạng của Trần Nghênh Tuyết lập tức ổn định lại khi nhìn thấy nụ cười của chủ kênh.
Cô mới nhận ra nụ cười của thiếu niên dường như không chỉ đơn thuần là nụ cười làm ăn, mà hơn nữa còn là để trấn an khách hàng.
Một lát sau, Trần Nghênh Tuyết nhìn thiếu niên đột nhiên xuất hiện ngay trước mặt mình, mắt cô trợn tròn.
Cô thừa nhận, lần đầu tiên xem livestream của cậu ấy, cô sẵn sàng xem tiếp đúng là vì bị vẻ đẹp đó thu hút.
1
0
2 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
