Chương 51
Thân Như Con Thuyền Không Buộc Dây (2)
Đỗ Cáp Cáp, đeo kiếm nhưng không biết có dùng kiếm hay không, chỉ cần tiền, nhưng rất tuân thủ quy tắc.
Kiều Hoàng Vân, cao thủ dịch dung, có thể thay đổi giọng nói, không biết người có thể mô phỏng rất nhiều giọng nói được ghi chép trong hồ sơ trước đó có phải là hắn hay không.
Lam Ngọc Phượng, tay chân lúc nào cũng không yên, nhưng có thể chạy rất nhanh, năng lực thuận tay trộm đồ hẳn là cũng rất lợi hại, nếu không những cao thủ này cũng không phòng bị nàng ta đến vậy. Thích quần áo đẹp, đoán chừng còn thích ăn mặc sạch sẽ, dạo phố mua sắm.
Từ Thất, thần long thấy đầu không thấy đuôi, đoán chừng là cao thủ ẩn nấp và truy tung, không thích nơi đông người.
Cao Giác, ngốc nghếch, nhưng tháo lắp đồ rất nhanh, năng lực ghi nhớ người đặc biệt mạnh.
Hồ Lão Tam, là thợ rèn tài giỏi sao? Trong y phục hắn hẳn là có cơ quan hoặc huyền giáp gì đó, nếu không cũng không thể bắn ra được loại nỏ tiễn như vậy. Thích lo chuyện bao đồng.
Trần Đồ, dùng đao, tối dạ, sĩ diện, nhưng đoán chừng ngoài việc am hiểu thiết kế cơ quan mai phục, nhất định còn có thủ đoạn ẩn giấu nào đó.
…
Minh Bách Pha vừa hửng nắng được hai ngày, tuyết đã lại hân hoan nhảy múa, rơi xuống từ trên trời.
Quan Tinh Sư của Thái Sử Cục dự đoán rất chuẩn.
Trần Đồ nhìn tuyết bay đầy trời không khỏi thở dài.
Cố Lưu Bạch nói không sai, ngay cả quan viên ngoại phái của Thái Sử Cục cũng có bản lĩnh như vậy, e rằng một số nhân vật ở Trường An thật sự đã tiếp cận với thần minh.
Đầu óc là của mình, trước đây y chưa từng nghĩ đến thuyết pháp trí tuệ có thể được bồi đắp nhờ vào việc hội tụ trí tuệ thiên hạ.
Có lẽ ở cùng nhiều người thông minh, bản thân sẽ trở nên thông minh hơn?
Nhưng tại sao y ở cùng Cố Lưu Bạch, lại dường như càng ngày càng ngốc, hơn nữa còn rất tổn thương lòng tự trọng?
Cũng không biết tên tiểu tử đó cùng Âm Thập Nương và Long Bà đã đi đâu, đang làm gì.
Điều khiến y càng thêm phiền muộn chính là, y quả thực không thể thoát khỏi sự xâm nhập của căn bệnh mắt đen này, nước tiểu của y vàng hơn, hơn nữa bắt đầu từ sáng nay, khi trời âm u, những thứ y nhìn thấy đã bắt đầu mờ đi.
Quan viên của Thái Sử Cục quả thật có bản lĩnh.
Dù sao dự đoán sai cũng rất dễ mất đầu.
Không có chân tài thực học thì không thể làm nghề này được.
Trận tuyết này quả thực nhỏ hơn rất nhiều so với trận tuyết cuối cùng mà La Thanh nhìn thấy.
Ít nhất thì nó cũng không ảnh hưởng đến việc di chuyển của thương đội và dân du mục.
Trong gió tuyết vang lên tiếng hát hào hùng.
Một nhóm dân du mục vội vàng lùa dê bò, tiến về phía Long Đầu Khảm.
Long Đầu Khảm, Khổ Sa Doanh là bãi chăn thả mùa thu xung quanh Hắc Sa Ngõa, khi vào đông, sẽ có rất nhiều thương đội đến đây, giao dịch gia súc, da lông, dược liệu. Một số dân du mục cũng hy vọng có thể liên lạc với quan gia Trường An ở Hắc Sa Ngõa, để có được tư cách chăn nuôi ngựa chiến.
Tranh giành tư cách chăn nuôi ngựa chiến, không phải là để nhận được thù lao hậu hĩnh, mà là hy vọng có thể được quan gia che chở, để bãi chăn thả và gia súc của mình không bị người ta tùy tiện chiếm đoạt.
Từ xưa đến nay, dân du mục ở đây đều tin tưởng một nguyên tắc giản dị nhưng thiết thực, đó là nhất định phải nương tựa vào thế lực lớn nhất trong khu vực này thì mới có thể tồn tại.
Đời đời đều như vậy, dù hoàn cảnh khó khăn đến đâu, bọn họ vẫn luôn giữ thái độ lạc quan.
Trường Sinh Thiên giáng xuống gió tuyết, nhưng cho dù bị đông cứng đến mặt mày tím tái, bọn họ vẫn mở rộng lồng ngực, lớn tiếng cất cao giọng hát ca ngợi Trường Sinh Thiên, như thể chính bọn họ đang thổi gió lạnh thấu xương, như thể hát lên những âm thanh hào hùng đó là có thể phù hộ cho bộ tộc của mình hưng thịnh, con cháu sinh sôi nảy nở.
Gió rít lên từng hồi, đàn ngựa bất chợt hí vang, lũ dê bò cũng rục rịch chân, trở nên bồn chồn, bất an.
"Kia là cái gì?"
Có một bóng đen đang lướt nhanh trên mặt tuyết cách đó không xa.
"Đó là sói sao?"
Hai mục dân không nhịn được thúc ngựa đuổi theo, sau khi lờ mờ thấy rõ bóng đen đó, sắc mặt họ lập tức biến đổi.
Vậy mà có bảy tám con sói đang kéo một thiếu niên gầy gò như khỉ lướt nhanh trên mặt tuyết.
Đó rõ ràng là sói chứ không phải chó.
Ở vùng đất này, người có thể giết sói rất nhiều, nhưng người có thể khiến sói ngoan ngoãn kéo xe, bọn họ chưa thấy bao giờ.
Huống hồ thiếu niên kia gầy như khỉ ốm, dường như chỉ cần một cú xóc nảy cũng có thể bay ra ngoài, chút thịt trên người cậu ta, e rằng còn chẳng đủ cho một con sói lót dạ?
Long Đầu Khảm không phải là nơi hiểm yếu, phòng ốc có thể che gió tránh tuyết cũng không nhiều hơn Minh Bách Pha là bao, cũng không có tường thành phòng ngự, chỉ là nơi này có không ít dã thú, nên mới có rào gỗ bao quanh tượng trưng, còn đường cho xe ngựa lớn đi lại thì dựng một cột cờ coi như cổng.
Dưới cột cờ có một thập trưởng và hai quân sĩ đang vây quanh đống lửa sưởi ấm, phía bắc dựng một cái lều hành quân, không phải để ở, mà để chắn gió.
Cũng chỉ còn mấy ngày nữa là đến thời điểm hai khu chợ lớn ở đây và Hắc Sa Ngõa giao dịch ngựa chiến, nếu không phải vậy thì Long Đầu Khảm này căn bản sẽ chẳng có mấy biên quân ở đây trú đóng, cùng lắm chỉ có vài đội kỵ binh đến đây tuần tra, tiện thể tìm mục dân kiếm chút đồ nhắm.
Khi bảy tám con sói kéo Chu Lư Nhi xuất hiện, ba biên quân này cũng sợ hết hồn.
Chu Lư Nhi với khuôn mặt đóng đầy vụn băng và nước mũi cũng khá biết điều, thấy ba biên quân sắp rút đao, cậu vội huýt một tiếng sáo, ra lệnh cho bầy sói đang kéo chiếc bè da quý báu của mình dừng lại.
Cậu cởi dây da buộc trên người bầy sói, sau đó nhanh chóng buộc bè da lại, đeo lên lưng, giống như đang cõng một cái mai rùa lớn, đi về phía ba biên quân.
Bảy tám con sói theo sau cậu mấy bước, sau khi nhìn ba biên quân mấy lần, lập tức quay đầu bỏ chạy.
Cảnh tượng này khiến ba vị biên quân dày dạn kinh nghiệm cũng phải ngây người kinh ngạc.
5
0
3 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
