TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 45
Chương 45: Anh nghĩ mình là người tốt chắc?

Hoắc Minh Triều đứng ngay bên cạnh Giang Tự Cẩm nên đương nhiên cũng nghe thấy những lời đó.

Anh ta cảm thấy vô cùng bức bối, dù có năng lực thì sao chứ? Bản chất vẫn chỉ là một kẻ lăng loàn ở bên ngoài mà thôi.

"Anh họ, em thấy Trì Diên tốt hơn Trì Tiêu Tiêu nhiều, ít nhất cô ấy còn có nội hàm."

Giang Tự Cẩm áp sát tai vào cửa, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt ngày càng đen lại của Hoắc Minh Triều.

Ngực Hoắc Minh Triều như sắp nổ tung.

"Cô ta? Cô ta không thể so với Tiêu Tiêu, lại càng không xứng với anh."

"Thôi nào, anh họ, anh lén lút qua lại với Trì Tiêu Tiêu, em thì cặp với cả đống đàn ông, chẳng phải chúng ta đều như nhau sao?"

Hoắc Minh Triều bị cô ấy làm cho phát tởm, ai mà không biết Giang Tự Cẩm phóng túng thế nào.

"Em dám so anh với em à?"

Anh ta chỉ ngủ với mỗi Trì Tiêu Tiêu, còn Giang Tự Cẩm thì ai cũng có thể lên giường. Cô ấy lấy đâu ra tự tin mà tự đặt mình ngang hàng với anh ta?

Giang Tự Cẩm trợn tròn mắt, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới.

"Không lẽ anh nghĩ mình là người tốt chắc?"

Hoắc Minh Triều tức đến méo mũi, nhưng lại không thể mở miệng mắng cô ấy.

Dù sao thì, dù Giang Tự Cẩm có ngang ngược thế nào đi nữa, trong nhà vẫn nuông chiều cô ấy, nếu không đã chẳng thành ra cái tính cách kiêu căng chẳng kiêng nể ai này.

Bên trong, cuộc họp đã kết thúc. Giang Tự Cẩm cười híp mắt, đẩy cửa bước vào, dịu dàng gọi: "Cậu nhỏ."

Không ai trong phòng họp dám đứng dậy.

Bởi vì khi mọi người chỉ trích Trì Diên lúc nãy, Hoắc Hàn Từ vẫn im lặng, đến cuối chỉ nhàn nhạt nói một câu.

"Giải tán."

Bây giờ họ không đoán được suy nghĩ của anh, nên cũng không dám tự tiện hành động.

Sự xuất hiện của Giang Tự Cẩm phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.

Nhưng khi thấy chiếc áo hai dây và cánh tay đầy hình xăm hoa hồng của cô ấy, trong mắt mọi người đều lóe lên vẻ chán ghét, như thể cô ấy là một loại virus ghê tởm nào đó.

Giang Tự Cẩm dường như không nhận ra mình không được chào đón, thẳng bước đến chỗ Hoắc Hàn Từ.

"Cậu nhỏ, khu vui chơi mà lần trước cậu hứa tặng cháu đâu rồi?"

Cô ấy cười tươi, khi đi ngang qua Trì Diên còn ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Chị dâu.”

Trì Diên từng gặp cô ấy một lần, nhưng khi đó Giang Tự Cẩm trang điểm cực kỳ đậm, nên không thể nhìn rõ gương mặt thật.

Hôm nay lớp trang điểm nhạt hơn nhiều, không ngờ lại có vẻ đáng yêu, chỉ là hình xăm trên tay quá nhiều.

Giang Tự Cẩm hôm nay có thể vung tiền mua du thuyền vì một nam minh tinh, ngày mai lại có thể tiêu cả gia tài vì một người mẫu nam.

Danh tiếng của cô ấy bên ngoài đã thối nát đến cực điểm, nhưng bản thân lại chẳng hề bận tâm, ngày ngày vẫn vui vẻ đắm chìm trong thế giới của mình.

Lúc này, cô ấy đứng bên cạnh Hoắc Hàn Từ, giở giọng nũng nịu.

"Cậu nhỏ, cháu muốn khu vui chơi đó, ngoài ra có thể cho cháu thêm một thẻ ngân hàng không? Làm ơn đi mà. Cháu vừa từ nhà tổ trở về, tháng này đã tiêu quá hạn mức rồi. Ông ngoại mặc kệ cháu, ba mẹ cũng không nghe máy, gần đây cháu thích một nam minh tinh nổi tiếng lắm, nhưng khó theo đuổi quá, thẻ của ba mẹ cháu quẹt hết cũng không đủ!"

Cô ấy vươn tay, nhẹ nhàng kéo kéo tay áo Hoắc Hàn Từ.

Hoắc Hàn Từ ngẩng đầu, ánh mắt rơi xuống hình xăm trên cánh tay cô ấy.

Giang Tự Cẩm chột dạ, nuốt nước bọt, lập tức quay sang nhìn Trì Diên: "Chị dâu, chị có nước tẩy trang không? Đây đều là miếng dán cả, em không có xăm thật đâu!"

Trì Diên sững người, theo phản xạ gật đầu.

"Cảm ơn chị dâu."

Giang Tự Cẩm cười híp mắt, giơ tay ra, ý bảo Hoắc Hàn Từ đưa thẻ.

Nhưng Hoắc Hàn Từ chẳng buồn nhìn cô ấy, lạnh lùng nói: "Tẩy sạch trước đã."

Mắt Giang Tự Cẩm sáng rực, vội vàng chạy đến bên cạnh Trì Diên, kéo tay cô: "Chị dâu, đi thôi, dẫn em đi lấy nước tẩy trang nào!"

Trì Diên không quen thân với cô ấy, nhưng bị đôi mắt to tròn kia nhìn chằm chằm nên cũng không tiện từ chối.

Dù không khí trong phòng họp vẫn rất kỳ lạ, cô vẫn bị kéo đi ra ngoài.

Ngay trước cửa phòng họp, Hoắc Minh Triều vẫn đang chờ.

Nhìn thấy cô, anh ta tức giận nghiến răng nghiến lợi: "Trì Diên!"

Anh ta theo phản xạ giơ nắm đấm lên.

Hôm nay anh ta nhất định phải gϊếŧ cô!

Nhưng khi cú đấm vừa vung lên, bên cạnh đã vang lên giọng nói khoa trương của Giang Tự Cẩm: "Cậu nhỏ ơi! Mau đến xem này, anh họ sắp đánh chị dâu rồi!"

Hoắc Minh Triều tức nghẹn một bụng máu, suýt nữa ngất xỉu tại chỗ.

Ngay sau đó, từ trong phòng họp vang lên giọng nói lạnh lẽo của Hoắc Hàn Từ: "Minh Triều, vào đây."

4

0

3 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.