0 chữ
Chương 43
Chương 43: Sao lại gặp phải sao chổi này
Hoắc Minh Triều đạp ga hết cỡ, lúc lùi xe ở dưới tòa nhà Hoắc thị, vô tình quẹt vào chiếc Lamborghini đang chuẩn bị đỗ bên cạnh.
Nhìn thấy biển số xe quen thuộc, lông mày anh ta cau lại, bực bội bước xuống xe.
Sao lại đυ.ng phải sao chổi này chứ!
Một cô gái với dáng vẻ kiêu kỳ bước xuống từ chiếc xe đối diện.
Trên sống mũi cô ấy đeo một cặp kính râm, làn da trắng đến chói mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà Hoắc thị cao chót vót, cô ấy gỡ kính xuống.
Huýt sáo một tiếng giữa dòng người qua lại, rồi tiện tay ném kính râm vào trong xe.
Phong thái của cô ấy chẳng giống con gái chút nào, hơn nữa cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài còn phủ đầy hình xăm.
Thấy Hoắc Minh Triều, cô ấy quay sang chào hỏi một cách vô cùng tự nhiên.
"Anh họ."
Giang Tự Cẩm mặc một chiếc áo hai dây hở eo, vung túi xách ra sau lưng một cách thoải mái.
"Anh họ, em nghe nói cậu nhỏ cách chức anh rồi, còn nghe nói Trì Diên lên làm tổng thanh tra?"
Giang Tự Cẩm là con gái của Hoắc Lăng, Hoắc Lăng là con gái thứ tư của nhà họ Hoắc. Bình thường, cô ấy rất kiêu ngạo, tiêu tiền như nước, đổi bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo.
Đây là cô tiểu thư hư hỏng nổi tiếng nhất trong giới quyền quý Bắc Kinh, mà sau khi trưởng thành, danh tiếng lại càng thảm hại hơn.
Hoắc Minh Triều nhìn thấy đủ loại hình xăm hoa hồng trên cánh tay cô ấy, sắc mặt càng thêm khó coi: "Ai nói với em?"
Giang Tự Cẩm chớp mắt, ngáp một cái rất thiếu lịch sự: "Em vừa từ nhà tổ về, cậu hai vẫn đang bị ông ngoại mắng, mấy cái bát cá chép sứ Minh Diêu đã bị đập vỡ mấy cái rồi."
Hoắc Minh Triều không muốn tiếp tục dây dưa với cô ấy, anh ta còn phải lên gặp Trì Diên tính sổ.
Giang Tự Cẩm cũng chẳng thiếu tiền, chỉ tiện tay gọi người đến kéo xe đi bảo dưỡng, sau đó nhe răng cười với Hoắc Minh Triều.
"Anh họ, em cũng đang định lên tìm cậu nhỏ, mình đi chung đi?"
Trong mắt Hoắc Minh Triều lóe lên một tia chán ghét. Nhìn cô ấy ăn mặc kỳ quặc như thế mà cũng dám chạy đến trước mặt chú nhỏ lượn lờ, đúng là chẳng biết sợ gì.
Cả hai cùng bước vào thang máy, lý trí của Hoắc Minh Triều dần dần quay trở lại.
Bây giờ đang là giờ họp cấp cao, nếu anh ta làm ầm lên lúc này, chú nhỏ tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta.
Trong lúc suy nghĩ, thang máy đã dừng lại ở tầng cao nhất.
Giang Tự Cẩm bước ra trước, vừa nhai kẹo cao su vừa sải bước đến cửa phòng họp như chốn quen thuộc.
Mà bên trong phòng họp, sắc mặt các thành viên hội đồng quản trị ai nấy đều khó coi.
Tài liệu được phát hành hôm qua của Hoắc thị đã quyết định quy tắc lựa chọn nhân sự của các bộ phận trong tương lai, điều này chẳng khác nào thách thức quyền uy của họ.
Nhưng người đàn ông ngồi trước cửa sổ sát đất lại quá mức lạnh lùng, không ai dám lên tiếng phản đối.
Ánh mắt Hoắc Hàn Từ chỉ lướt qua họ một lượt, sau đó dừng lại trên gương mặt của Trì Diên, rồi lại nhàn nhạt thu về.
"Tài liệu đó, có bổ sung gì không?"
Người thoải mái nhất trong phòng chính là Trì Diên. Cô tựa lưng ra sau ghế, đầu lưỡi khẽ liếʍ môi một cách vô thức, mơ hồ nghe thấy có ai nhắc đến tên mình.
Cô ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của Hoắc Hàn Từ.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuy áo sơ mi của anh, tựa như một tia sáng lạc giữa thế gian.
"Tổng thanh tra Trì?"
Cảm giác này chẳng khác gì lúc đi học bị giáo sư gọi tên giữa giảng đường, những người khác không bị điểm danh đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hàng mi của Hoắc Hàn Từ có chút rủ xuống tự nhiên, mang theo cảm giác cấm dục. Đầu ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch.
Không hiểu sao, trong đầu Trì Diên lại hiện lên hình ảnh bàn tay ấy nhẹ nhàng cởi thắt lưng, đầy sắc tình.
Cô lập tức thu hồi suy nghĩ, chậm rãi mở tài liệu ra.
"Tổng giám đốc Hoắc, mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu kỹ tài liệu này, hệ thống đánh giá năng lực và nguyên tắc ABC đều rất hoàn hảo."
"Nhưng tôi cũng tham khảo quy tắc tuyển chọn nhân sự của một số công ty nước ngoài, cảm thấy có thể bổ sung thêm hai điểm, một là nguyên tắc 8120, hai là nguyên tắc 2N."
Những người khác trong phòng đều nhìn cô như thể cô bị điên, trên mặt lộ rõ vẻ chế giễu.
Có kẻ xung phong chịu trận cũng tốt, ít nhất có thể giúp họ chuyển hướng cơn thịnh nộ của Hoắc Hàn Từ vì vụ tòa nhà kia, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Nhìn thấy biển số xe quen thuộc, lông mày anh ta cau lại, bực bội bước xuống xe.
Sao lại đυ.ng phải sao chổi này chứ!
Một cô gái với dáng vẻ kiêu kỳ bước xuống từ chiếc xe đối diện.
Trên sống mũi cô ấy đeo một cặp kính râm, làn da trắng đến chói mắt.
Ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà Hoắc thị cao chót vót, cô ấy gỡ kính xuống.
Huýt sáo một tiếng giữa dòng người qua lại, rồi tiện tay ném kính râm vào trong xe.
Phong thái của cô ấy chẳng giống con gái chút nào, hơn nữa cánh tay trắng nõn lộ ra bên ngoài còn phủ đầy hình xăm.
Thấy Hoắc Minh Triều, cô ấy quay sang chào hỏi một cách vô cùng tự nhiên.
"Anh họ."
Giang Tự Cẩm mặc một chiếc áo hai dây hở eo, vung túi xách ra sau lưng một cách thoải mái.
Giang Tự Cẩm là con gái của Hoắc Lăng, Hoắc Lăng là con gái thứ tư của nhà họ Hoắc. Bình thường, cô ấy rất kiêu ngạo, tiêu tiền như nước, đổi bạn trai còn nhanh hơn thay quần áo.
Đây là cô tiểu thư hư hỏng nổi tiếng nhất trong giới quyền quý Bắc Kinh, mà sau khi trưởng thành, danh tiếng lại càng thảm hại hơn.
Hoắc Minh Triều nhìn thấy đủ loại hình xăm hoa hồng trên cánh tay cô ấy, sắc mặt càng thêm khó coi: "Ai nói với em?"
Giang Tự Cẩm chớp mắt, ngáp một cái rất thiếu lịch sự: "Em vừa từ nhà tổ về, cậu hai vẫn đang bị ông ngoại mắng, mấy cái bát cá chép sứ Minh Diêu đã bị đập vỡ mấy cái rồi."
Hoắc Minh Triều không muốn tiếp tục dây dưa với cô ấy, anh ta còn phải lên gặp Trì Diên tính sổ.
"Anh họ, em cũng đang định lên tìm cậu nhỏ, mình đi chung đi?"
Trong mắt Hoắc Minh Triều lóe lên một tia chán ghét. Nhìn cô ấy ăn mặc kỳ quặc như thế mà cũng dám chạy đến trước mặt chú nhỏ lượn lờ, đúng là chẳng biết sợ gì.
Cả hai cùng bước vào thang máy, lý trí của Hoắc Minh Triều dần dần quay trở lại.
Bây giờ đang là giờ họp cấp cao, nếu anh ta làm ầm lên lúc này, chú nhỏ tuyệt đối sẽ không tha cho anh ta.
Trong lúc suy nghĩ, thang máy đã dừng lại ở tầng cao nhất.
Giang Tự Cẩm bước ra trước, vừa nhai kẹo cao su vừa sải bước đến cửa phòng họp như chốn quen thuộc.
Mà bên trong phòng họp, sắc mặt các thành viên hội đồng quản trị ai nấy đều khó coi.
Nhưng người đàn ông ngồi trước cửa sổ sát đất lại quá mức lạnh lùng, không ai dám lên tiếng phản đối.
Ánh mắt Hoắc Hàn Từ chỉ lướt qua họ một lượt, sau đó dừng lại trên gương mặt của Trì Diên, rồi lại nhàn nhạt thu về.
"Tài liệu đó, có bổ sung gì không?"
Người thoải mái nhất trong phòng chính là Trì Diên. Cô tựa lưng ra sau ghế, đầu lưỡi khẽ liếʍ môi một cách vô thức, mơ hồ nghe thấy có ai nhắc đến tên mình.
Cô ngẩng đầu, vừa hay chạm phải ánh mắt của Hoắc Hàn Từ.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên khuy áo sơ mi của anh, tựa như một tia sáng lạc giữa thế gian.
"Tổng thanh tra Trì?"
Cảm giác này chẳng khác gì lúc đi học bị giáo sư gọi tên giữa giảng đường, những người khác không bị điểm danh đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Hàng mi của Hoắc Hàn Từ có chút rủ xuống tự nhiên, mang theo cảm giác cấm dục. Đầu ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ lên mặt bàn đá cẩm thạch.
Không hiểu sao, trong đầu Trì Diên lại hiện lên hình ảnh bàn tay ấy nhẹ nhàng cởi thắt lưng, đầy sắc tình.
Cô lập tức thu hồi suy nghĩ, chậm rãi mở tài liệu ra.
"Tổng giám đốc Hoắc, mấy ngày nay tôi đã nghiên cứu kỹ tài liệu này, hệ thống đánh giá năng lực và nguyên tắc ABC đều rất hoàn hảo."
"Nhưng tôi cũng tham khảo quy tắc tuyển chọn nhân sự của một số công ty nước ngoài, cảm thấy có thể bổ sung thêm hai điểm, một là nguyên tắc 8120, hai là nguyên tắc 2N."
Những người khác trong phòng đều nhìn cô như thể cô bị điên, trên mặt lộ rõ vẻ chế giễu.
Có kẻ xung phong chịu trận cũng tốt, ít nhất có thể giúp họ chuyển hướng cơn thịnh nộ của Hoắc Hàn Từ vì vụ tòa nhà kia, dù sao cũng chẳng liên quan gì đến họ.
1
0
3 tháng trước
3 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
