0 chữ
Chương 37
Chương 37: Vở kịch này chú định diễn thế nào
Nhận ra bầu không khí có chút không đúng, cô vội vàng chuyển chủ đề, cũng như đánh lạc hướng chính mình.
"Chú nhỏ, mai là thứ sáu rồi, vở kịch này chú định diễn thế nào?"
Vụ việc liên quan đến tòa nhà kia rất phức tạp, nhiều thành viên trong ban giám đốc của Hoắc thị đều được hưởng lợi từ đó.
Nếu anh xử lý việc này, nội bộ Hoắc thị chắc chắn sẽ gặp nhiều biến động.
"Cứ làm những gì cần làm."
Giọng nói của Hoắc Hàn Từ vẫn rất điềm tĩnh, vừa kết thúc một cuộc họp, anh lại nhanh chóng bước vào một cuộc họp khác.
Lúc này, Trì Diên mới nhận ra anh bận rộn đến nhường nào, ngay cả khi uống cà phê, tay kia của anh vẫn nhịp nhàng gõ bàn phím.
Cô đứng đó thấy chán, đang nghĩ có nên xuống dưới dạo một vòng hay không thì thấy có một cuộc gọi video gọi đến Hoắc Hàn Từ.
Thị lực của Trì Diên rất tốt, trên màn hình hiển thị cái tên – Cận Minh Nguyệt.
Hoắc Hàn Từ đang trong cuộc họp, tay bấm nhận cuộc gọi.
Màn hình bên kia hiện lên một gương mặt thanh tú, phông nền là những kệ sách cao chồng chất.
Còn bên Hoắc Hàn Từ là phòng ngủ của anh, cùng với bóng dáng của một người phụ nữ không nên có trong đó.
Trì Diên không ngờ Hoắc Hàn Từ sẽ nhận cuộc gọi này nên nhanh chóng lùi sang bên cạnh để đảm bảo mình không lọt vào video.
Tuy nhiên Cận Minh Nguyệt đã nhận ra sự hiện diện của cô, nhưng chỉ thoáng nhìn rồi lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.
"Hàn Từ, anh ở khu số một à?"
"Ừ."
Sắc mặt Cận Minh Nguyệt thoáng cứng lại, nhanh chóng chụp lại gương mặt vừa xuất hiện thoáng qua trên màn hình.
"Đồ em đã lấy được rồi, tháng sau em có kỳ nghỉ, em sẽ đích thân mang về cho anh nhé?"
Cuối cùng, Hoắc Hàn Từ mới ngẩng đầu lên, nhìn màn hình một thoáng: "Chu Mặc không phải sắp về rồi sao?"
Trì Diên không có ý định nghe trộm cuộc đối thoại của họ nhưng khi nghe đến cái tên Chu Mặc, cô dừng lại một chút.
Cận Chu Mặc, thiếu gia nhà họ Cận, anh trai của Cận Minh Nguyệt.
"Anh của em đã lên đường rồi, em quên đưa cho anh ấy."
Giọng nói của người phụ nữ có chút tiếc nuối, sau đó nhanh chóng trở nên vui vẻ: "Em tự đưa cho anh cũng như nhau mà."
"Chu Mặc không đến gặp em à?"
"Anh ấy chỉ ghé qua Bãi Cọ một vòng rồi đi luôn."
"Đúng là phong cách của cậu ta."
Trì Diên có thể nhận ra giọng điệu của Hoắc Hàn Từ thay đổi rõ rệt.
Có vẻ như anh có mối quan hệ rất tốt với Cận Chu Mặc, vì vậy cũng đối xử khá dịu dàng với Cận Minh Nguyệt.
Sự thân mật giữa họ là một bầu không khí mà người ngoài khó có thể chen vào.
Trì Diên không làm phiền, cô lặng lẽ mở cửa phòng bước ra ngoài.
Quản gia Lưu Trọng đang đợi dưới lầu, thấy cô thì tươi cười chào hỏi.
"Cô Trì, sức khỏe cô khá hơn chưa?"
Trì Diên gật đầu, nhìn thấy bên cửa sổ sát đất ở tầng một có một giá sách lớn, trên đó bày rất nhiều loại sách khác nhau.
Lưu Trọng lo cô cảm thấy nhàm chán lại thêm tay cô đang quấn băng nên dù muốn đọc sách cũng không tiện.
"Cô Trì, cô có muốn xem phim không?"
Trì Diên không từ chối, phát hiện Lưu Trọng chọn đúng một bộ phim khoa học nghiên cứu.
Không có gì bất ngờ, cô nghĩ đến Cận Minh Nguyệt.
Trì Diên đã sống ở Bắc Kinh nhiều năm, không chỉ không hòa nhập được với nhà họ Trì mà cũng không thể hòa nhập vào vòng tròn xã hội của Bắc Kinh.
Những công tử tiểu thư trong giới ở Bắc Kinh thường thích tham gia các buổi tụ họp, nhưng Trì Diên rất hiếm khi tham dự.
Một phần là vì quá bận học hành, phần khác là cô không thích những nơi phải uốn mình nịnh nọt người khác.
Cô chỉ từng tham gia một lần và nghe đến cái tên Cận Minh Nguyệt.
Trong số những công tử tiểu thư ở Bắc Kinh, mười người thì có tám người thích Cận Minh Nguyệt.
Cận Minh Nguyệt từ khi đi học đã luôn đứng đầu về thành tích. Cô ta không tham gia kỳ thi đại học như Trì Diên mà khi còn ở lớp quốc tế đã được nhiều trường danh tiếng ở nước ngoài nhận vào. Khi học đại học, cô ta cũng theo học những giáo sư hàng đầu trong giới học thuật.
Không ai dám gọi cô ta là bình hoa di động.
Và trong số những người đàn ông nổi bật nhất ở Bắc Kinh, người nổi bật nhất chính là Hoắc Hàn Từ.
Từ nhỏ anh đã thể hiện tài năng kinh doanh xuất chúng, khiến ông cụ Hoắc đặc biệt để mắt đến, dám giao cho anh xử lý những việc lớn.
Ông cụ Hoắc là một doanh nhân đỉnh cao, không giấu diếm sự thiên vị của mình đối với Hoắc Hàn Từ trước những lời nghi ngờ từ bên ngoài.
"Hàn Từ là người không phải tôi chọn mà là do trời ban."
Từ "thiên tài" dùng để miêu tả anh có lẽ còn chưa đủ.
"Cô Trì, ngoài vườn hoa nở rất đẹp, nếu cảm thấy bộ phim nhàm chán, cô cũng có thể ra ngoài đi dạo."
Trì Diên dựa lưng vào ghế, cảm thấy quản gia này đối xử với mình quá tốt một cách khó hiểu.
Cô mỉm cười đáp: "Những thứ như nghiên cứu khoa học cao siêu quá, tôi học tài chính, đúng là có chút không hiểu."
Ngành tài chính, bên trong bên ngoài đều là tiền, thật tầm thường.
Đôi khi cô cũng cảm thấy vậy.
Lưu Trọng mang món tráng miệng đến, cười nói: "Cũng không có gì khác nhau lắm, nếu ông chủ thích, cô Trì làm gì cũng được. Còn nếu ông chủ không thích, cô Trì làm gì cũng không quan trọng."
Lời nói đúng là một nghệ thuật.
Trì Diên cảm thấy buồn cười, biết rằng quản gia có lẽ hiểu lầm nhưng cô cũng không định giải thích.
Còn ở phía bên kia trái đất, sau khi tắt cuộc gọi video, Cận Minh Nguyệt cúi đầu gửi tin nhắn cho Cận Chu Mặc.
[Anh, Hàn Từ đổi trợ lý rồi sao?]
"Chú nhỏ, mai là thứ sáu rồi, vở kịch này chú định diễn thế nào?"
Vụ việc liên quan đến tòa nhà kia rất phức tạp, nhiều thành viên trong ban giám đốc của Hoắc thị đều được hưởng lợi từ đó.
Nếu anh xử lý việc này, nội bộ Hoắc thị chắc chắn sẽ gặp nhiều biến động.
"Cứ làm những gì cần làm."
Giọng nói của Hoắc Hàn Từ vẫn rất điềm tĩnh, vừa kết thúc một cuộc họp, anh lại nhanh chóng bước vào một cuộc họp khác.
Lúc này, Trì Diên mới nhận ra anh bận rộn đến nhường nào, ngay cả khi uống cà phê, tay kia của anh vẫn nhịp nhàng gõ bàn phím.
Cô đứng đó thấy chán, đang nghĩ có nên xuống dưới dạo một vòng hay không thì thấy có một cuộc gọi video gọi đến Hoắc Hàn Từ.
Hoắc Hàn Từ đang trong cuộc họp, tay bấm nhận cuộc gọi.
Màn hình bên kia hiện lên một gương mặt thanh tú, phông nền là những kệ sách cao chồng chất.
Còn bên Hoắc Hàn Từ là phòng ngủ của anh, cùng với bóng dáng của một người phụ nữ không nên có trong đó.
Trì Diên không ngờ Hoắc Hàn Từ sẽ nhận cuộc gọi này nên nhanh chóng lùi sang bên cạnh để đảm bảo mình không lọt vào video.
Tuy nhiên Cận Minh Nguyệt đã nhận ra sự hiện diện của cô, nhưng chỉ thoáng nhìn rồi lạnh nhạt thu hồi tầm mắt.
"Hàn Từ, anh ở khu số một à?"
"Ừ."
Sắc mặt Cận Minh Nguyệt thoáng cứng lại, nhanh chóng chụp lại gương mặt vừa xuất hiện thoáng qua trên màn hình.
"Đồ em đã lấy được rồi, tháng sau em có kỳ nghỉ, em sẽ đích thân mang về cho anh nhé?"
Trì Diên không có ý định nghe trộm cuộc đối thoại của họ nhưng khi nghe đến cái tên Chu Mặc, cô dừng lại một chút.
Cận Chu Mặc, thiếu gia nhà họ Cận, anh trai của Cận Minh Nguyệt.
"Anh của em đã lên đường rồi, em quên đưa cho anh ấy."
Giọng nói của người phụ nữ có chút tiếc nuối, sau đó nhanh chóng trở nên vui vẻ: "Em tự đưa cho anh cũng như nhau mà."
"Chu Mặc không đến gặp em à?"
"Anh ấy chỉ ghé qua Bãi Cọ một vòng rồi đi luôn."
"Đúng là phong cách của cậu ta."
Trì Diên có thể nhận ra giọng điệu của Hoắc Hàn Từ thay đổi rõ rệt.
Có vẻ như anh có mối quan hệ rất tốt với Cận Chu Mặc, vì vậy cũng đối xử khá dịu dàng với Cận Minh Nguyệt.
Sự thân mật giữa họ là một bầu không khí mà người ngoài khó có thể chen vào.
Quản gia Lưu Trọng đang đợi dưới lầu, thấy cô thì tươi cười chào hỏi.
"Cô Trì, sức khỏe cô khá hơn chưa?"
Trì Diên gật đầu, nhìn thấy bên cửa sổ sát đất ở tầng một có một giá sách lớn, trên đó bày rất nhiều loại sách khác nhau.
Lưu Trọng lo cô cảm thấy nhàm chán lại thêm tay cô đang quấn băng nên dù muốn đọc sách cũng không tiện.
"Cô Trì, cô có muốn xem phim không?"
Trì Diên không từ chối, phát hiện Lưu Trọng chọn đúng một bộ phim khoa học nghiên cứu.
Không có gì bất ngờ, cô nghĩ đến Cận Minh Nguyệt.
Trì Diên đã sống ở Bắc Kinh nhiều năm, không chỉ không hòa nhập được với nhà họ Trì mà cũng không thể hòa nhập vào vòng tròn xã hội của Bắc Kinh.
Những công tử tiểu thư trong giới ở Bắc Kinh thường thích tham gia các buổi tụ họp, nhưng Trì Diên rất hiếm khi tham dự.
Một phần là vì quá bận học hành, phần khác là cô không thích những nơi phải uốn mình nịnh nọt người khác.
Cô chỉ từng tham gia một lần và nghe đến cái tên Cận Minh Nguyệt.
Trong số những công tử tiểu thư ở Bắc Kinh, mười người thì có tám người thích Cận Minh Nguyệt.
Cận Minh Nguyệt từ khi đi học đã luôn đứng đầu về thành tích. Cô ta không tham gia kỳ thi đại học như Trì Diên mà khi còn ở lớp quốc tế đã được nhiều trường danh tiếng ở nước ngoài nhận vào. Khi học đại học, cô ta cũng theo học những giáo sư hàng đầu trong giới học thuật.
Không ai dám gọi cô ta là bình hoa di động.
Và trong số những người đàn ông nổi bật nhất ở Bắc Kinh, người nổi bật nhất chính là Hoắc Hàn Từ.
Từ nhỏ anh đã thể hiện tài năng kinh doanh xuất chúng, khiến ông cụ Hoắc đặc biệt để mắt đến, dám giao cho anh xử lý những việc lớn.
Ông cụ Hoắc là một doanh nhân đỉnh cao, không giấu diếm sự thiên vị của mình đối với Hoắc Hàn Từ trước những lời nghi ngờ từ bên ngoài.
"Hàn Từ là người không phải tôi chọn mà là do trời ban."
Từ "thiên tài" dùng để miêu tả anh có lẽ còn chưa đủ.
"Cô Trì, ngoài vườn hoa nở rất đẹp, nếu cảm thấy bộ phim nhàm chán, cô cũng có thể ra ngoài đi dạo."
Trì Diên dựa lưng vào ghế, cảm thấy quản gia này đối xử với mình quá tốt một cách khó hiểu.
Cô mỉm cười đáp: "Những thứ như nghiên cứu khoa học cao siêu quá, tôi học tài chính, đúng là có chút không hiểu."
Ngành tài chính, bên trong bên ngoài đều là tiền, thật tầm thường.
Đôi khi cô cũng cảm thấy vậy.
Lưu Trọng mang món tráng miệng đến, cười nói: "Cũng không có gì khác nhau lắm, nếu ông chủ thích, cô Trì làm gì cũng được. Còn nếu ông chủ không thích, cô Trì làm gì cũng không quan trọng."
Lời nói đúng là một nghệ thuật.
Trì Diên cảm thấy buồn cười, biết rằng quản gia có lẽ hiểu lầm nhưng cô cũng không định giải thích.
Còn ở phía bên kia trái đất, sau khi tắt cuộc gọi video, Cận Minh Nguyệt cúi đầu gửi tin nhắn cho Cận Chu Mặc.
[Anh, Hàn Từ đổi trợ lý rồi sao?]
1
0
3 tháng trước
2 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
