0 chữ
Chương 4
Chương 4
Một nữa đề thi làm mãi vẫn không ra được kết quả giống với 1 trong 4 đáp án trong tờ đề, Trịnh Lạc Âu bất mãn thở dài một tiếng, sau đó cô quyết định phó mặt vào bốn chữ "học tài thi phận". Không cần nhìn đáp án trong đề thi, Trịnh Lạc Âu bình thản lựa chọn 15 câu đầu chọn đáp án A, 15 câu cuối chọn đáp án D.
Trịnh Lạc Âu nghĩ rằng "đầu xuôi đuôi lọt" mà đầu không lọt thì đuôi lọt.
Nhìn tờ giấy trắc nghiệm đã được mình tô đen xong Trịnh Lạc Âu hài lòng mỉm cười. Cô không biết 30 câu khoanh đại đó có đúng được câu nào không nhưng cô chắc chắn 30 câu đầu tiên cô đã làm đúng. Và số điểm của 30 câu đầu tiên cũng đủ giúp Trịnh Lạc Âu cô qua môn.
Trịnh Lạc Âu định đứng dậy nộp bài thì bị lời nói của thầy giám thị cắt ngang ý định của cô. Thầy giám thị đang ngồi tại bàn giáo viên, nghiêm nghị nói: "Giờ làm bài đã hết, các bạn dừng bút và đưa giấy trắc nghiệm cùng đề thi ra cạnh bàn."
Một thí sinh nam nghe xong vẫn dửng dưng ngồi viết nên liền bị thầy giám thị lên tiếng nhắc nhở: "Cậu kia nếu không ngừng viết tôi sẽ lập biên bản trừ 50% số điểm cậu làm được.”
"Đừng để tôi nhắc thêm lần nữa."
Nói rồi, thầy giám thị đi dọc từ trên xuống, thu hết phiếu trắc nghiệm cùng tờ đề thi phía trên xong liền di chuyển đến 2 bàn cuối cùng thầy giám thị nhìn Huỳnh Y mỉm cười rồi mới vươn tay lấy bài. Đến Trịnh Lạc Âu vẻ mặt thầy giám thị trở nên nghiêm nghị hơn. Cầm bài thi của Trịnh Lạc Âu trên tay, ông khẽ lắc đầu rồi ôm xấp giấy đi ra khỏi phòng.
Trịnh Lạc Âu bây giờ mới quay xuống nhìn Huỳnh Y, hỏi: "Cậu làm bài được không?" Dù cô thừa biết Huỳnh Y thừa sức làm được nhưng vẫn muốn nghe câu trả lời từ miệng người bạn thân của mình.
Huỳnh Y quải balo lên vai xong, cô mỉm cười đáp: "Cũng được. Cậu thì sao?"
Dù Huỳnh Y có thể thoáng đoán được rằng Trịnh Lạc Âu sẽ làm được 30 câu đầu nhưng cô vẫn muốn hỏi để cho lòng yên tâm.
Quải balo lên vai, Trịnh Lạc Âu khẽ cười đáp: "Mình làm được 30 câu đầu. Còn 30 câu sau mình khoanh đại."
Lời xác nhận của Trịnh Lạc Âu làm lòng Huỳnh Y cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.
Kiến thức vô biên, công thức toán học lại nhiều như nước biển, để mà trong vòng 1 tuần giúp Trịnh Lạc Âu lấy lại toàn bộ kiến thức cơ bản là điều bất khả thi.
Vì lẽ đó mà trong quá trình giảng lại kiến thức cho Trịnh Lạc Âu, Huỳnh Y đã khéo léo giảng giải kỹ càng các kiến thức mà 30 câu đầu thường sẽ áp dụng và những kiến thức không liên quan đến 30 câu đầu cô sẽ âm thầm lượt bỏ.
May mắn cho cô là 30 câu hỏi đầu tiên trong đề thi năm nay nằm trong khối kiến thức mà cô đã giảng cho Trịnh Lạc Âu, nếu như không giống, Huỳnh Y chắc chắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên vì cảm giác tội lỗi.
Sánh vai đi ra khỏi phòng thi. Trịnh Lạc Âu và Huỳnh Y đi đến khu để xe. Dắt 2 chiếc ra khỏi cổng trường, Trịnh Lạc Âu cùng Huỳnh Y đưa mắt nhìn lại ngôi trường đầy ấp kỷ niệm của thời học sinh.
Một lúc sau đó, Trịnh Lạc Âu di chuyển ánh nhìn sang người đang chăm chăm nhìn đến lớp học mà cả 2 đã gắn bó suốt 3 năm phổ thông. Trịnh Lạc Âu muốn biết Huỳnh Y đang có cảm giác gì nên liền hỏi: "Sao cậu lại nhìn đăm chiêu như vậy? Sắp rời khỏi nơi đây nên buồn sao?"
Huỳnh Y dời mắt nhìn đến Trịnh Lạc Âu, khẽ khàng nói: "Ra khỏi nơi đây rồi, tương lai khó có thể quay trở lại đây được. Mình tranh thủ khắc sâu hình ảnh này thêm một chút. Còn cậu, tại sao cậu cũng nhìn đăm chiêu giống như mình?"
Nghe câu hỏi của Huỳnh Y, Trịnh Lạc Âu cười đáp: “Hôm nay là lần cuối mình đặt chân vào nơi đây, trước khi chính thức rời khỏi nơi đây, mình muốn nhìn lại một chút.”
Khoáng một lát sau đó, Huỳnh Y cùng Trịnh Lạc Âu đạp xe trở về trại trẻ mồ côi.
12 năm cắp sách đến trường chính thức khép lại tại ngôi trường Trung học phổ thông Hoan Đại.
Trịnh Lạc Âu nghĩ rằng "đầu xuôi đuôi lọt" mà đầu không lọt thì đuôi lọt.
Nhìn tờ giấy trắc nghiệm đã được mình tô đen xong Trịnh Lạc Âu hài lòng mỉm cười. Cô không biết 30 câu khoanh đại đó có đúng được câu nào không nhưng cô chắc chắn 30 câu đầu tiên cô đã làm đúng. Và số điểm của 30 câu đầu tiên cũng đủ giúp Trịnh Lạc Âu cô qua môn.
Trịnh Lạc Âu định đứng dậy nộp bài thì bị lời nói của thầy giám thị cắt ngang ý định của cô. Thầy giám thị đang ngồi tại bàn giáo viên, nghiêm nghị nói: "Giờ làm bài đã hết, các bạn dừng bút và đưa giấy trắc nghiệm cùng đề thi ra cạnh bàn."
"Đừng để tôi nhắc thêm lần nữa."
Nói rồi, thầy giám thị đi dọc từ trên xuống, thu hết phiếu trắc nghiệm cùng tờ đề thi phía trên xong liền di chuyển đến 2 bàn cuối cùng thầy giám thị nhìn Huỳnh Y mỉm cười rồi mới vươn tay lấy bài. Đến Trịnh Lạc Âu vẻ mặt thầy giám thị trở nên nghiêm nghị hơn. Cầm bài thi của Trịnh Lạc Âu trên tay, ông khẽ lắc đầu rồi ôm xấp giấy đi ra khỏi phòng.
Trịnh Lạc Âu bây giờ mới quay xuống nhìn Huỳnh Y, hỏi: "Cậu làm bài được không?" Dù cô thừa biết Huỳnh Y thừa sức làm được nhưng vẫn muốn nghe câu trả lời từ miệng người bạn thân của mình.
Dù Huỳnh Y có thể thoáng đoán được rằng Trịnh Lạc Âu sẽ làm được 30 câu đầu nhưng cô vẫn muốn hỏi để cho lòng yên tâm.
Quải balo lên vai, Trịnh Lạc Âu khẽ cười đáp: "Mình làm được 30 câu đầu. Còn 30 câu sau mình khoanh đại."
Lời xác nhận của Trịnh Lạc Âu làm lòng Huỳnh Y cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra.
Kiến thức vô biên, công thức toán học lại nhiều như nước biển, để mà trong vòng 1 tuần giúp Trịnh Lạc Âu lấy lại toàn bộ kiến thức cơ bản là điều bất khả thi.
Vì lẽ đó mà trong quá trình giảng lại kiến thức cho Trịnh Lạc Âu, Huỳnh Y đã khéo léo giảng giải kỹ càng các kiến thức mà 30 câu đầu thường sẽ áp dụng và những kiến thức không liên quan đến 30 câu đầu cô sẽ âm thầm lượt bỏ.
Sánh vai đi ra khỏi phòng thi. Trịnh Lạc Âu và Huỳnh Y đi đến khu để xe. Dắt 2 chiếc ra khỏi cổng trường, Trịnh Lạc Âu cùng Huỳnh Y đưa mắt nhìn lại ngôi trường đầy ấp kỷ niệm của thời học sinh.
Một lúc sau đó, Trịnh Lạc Âu di chuyển ánh nhìn sang người đang chăm chăm nhìn đến lớp học mà cả 2 đã gắn bó suốt 3 năm phổ thông. Trịnh Lạc Âu muốn biết Huỳnh Y đang có cảm giác gì nên liền hỏi: "Sao cậu lại nhìn đăm chiêu như vậy? Sắp rời khỏi nơi đây nên buồn sao?"
Huỳnh Y dời mắt nhìn đến Trịnh Lạc Âu, khẽ khàng nói: "Ra khỏi nơi đây rồi, tương lai khó có thể quay trở lại đây được. Mình tranh thủ khắc sâu hình ảnh này thêm một chút. Còn cậu, tại sao cậu cũng nhìn đăm chiêu giống như mình?"
Nghe câu hỏi của Huỳnh Y, Trịnh Lạc Âu cười đáp: “Hôm nay là lần cuối mình đặt chân vào nơi đây, trước khi chính thức rời khỏi nơi đây, mình muốn nhìn lại một chút.”
Khoáng một lát sau đó, Huỳnh Y cùng Trịnh Lạc Âu đạp xe trở về trại trẻ mồ côi.
12 năm cắp sách đến trường chính thức khép lại tại ngôi trường Trung học phổ thông Hoan Đại.
3
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
