0 chữ
Chương 31
Chương 31
Lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút, cảm giác đau đang dần dần thuyên giảm.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, bỗng nghe thấy âm thanh lạ lùng.
Lạo xạo... như có gì đó đang bò trên mặt đất, dính dính ướt ướt.
Ngước mắt lên, một con xác sống đang treo ngược trên trần nhà, đầu nghiêng sang một bên lưỡi thè ra hai mắt lồi ra đến mức kỳ dị.
“Aaa!”
Bùi Tây Tình thực sự bị dọa sợ, đập đầu vào tường sau lưng.
Đau đến nỗi cô rít một hơi lạnh.
“Biến đi!”
Cô giơ chân đạp thẳng lên.
Quả thật đạp trúng đầu con xác sống.
Nó bị đá rơi từ trần xuống, nằm sấp dưới đất, miệng phát ra những tiếng gào ghê rợn.
Tim cô sắp nhảy ra ngoài.
Vớ được gì là cô ném loạn về phía nó.
Cuối cùng khi cô định nhấc cả cái ghế đập lên thì con xác sống lại bất ngờ lùi lại, vừa gào lên the thé vừa phát ra tiếng “léc léc léc” khàn đặc, khiến cô khựng lại: “Mày bị gì vậy?”
Hỏi xong cô thấy mình đúng là dư hơi.
Xác sống lại rít lên một tràng nữa, lần này nghe có vẻ bớt chói tai hơn.
Cô tạm dừng tay: “Mày đang nói đừng đánh mày?”
Xác sống gật đầu chậm chạp.
Bùi Tây Tình vẫn cầm ghế: “Vậy mày cũng không được cắn tao, đồng ý không?”
Nó lại rú lên một tiếng, âm thanh sắc như dao rạch.
Nhưng không hề tấn công cô.
Nghe một hồi, cô lẩm bẩm: “Mày… đang cười hả?”
Xác sống bất ngờ bật dậy, vòng quanh cô một vòng vừa chạy vừa ngửi, rồi quái dị nhe ra hàm răng đầy máu, quay đi tiếp tục cắn xác chết bên cạnh.
Động tác nhanh nhẹn, gặm không hề ngập ngừng, máu và dịch thể văng tung toé đầy đất.
Bùi Tây Tình cảm thấy mình sắp mù mắt.
Một ngày ngắn ngủi, tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần chồng chất.
Xác sống vẫn là xác sống, sau khi nhiễm virus thì não bộ chỉ còn lại một bản năng ăn thịt người.
Dù là ai, thậm chí là người thân, trong mắt chúng cũng chỉ là một miếng thịt tươi đầy hấp dẫn.
Bùi Tây Tình ôm ngực. Con xác sống kia có vẻ khá “tốt bụng”, chừa chỗ cho cô ngồi, còn vứt cho cô một miếng thịt.
Cô suýt thì ngất tại chỗ.
Chẳng thấy ngon lành gì, lập tức quay người bỏ chạy. May là nó không đuổi theo.
Là lần thứ hai rồi.
Trên xe lúc trước cũng vậy.
Chẳng lẽ là vì cô cũng đã trở thành xác sống nên chúng mới không cắn cô?
…
Đêm xuống, trăng mờ mịt, lạnh đến mức không khí như đông cứng lại.
Trong một con hẻm nhỏ không người, một đám xác sống đỏ mắt đang tranh nhau gặm xác một người mới chết.
Xác sống không chỉ biết cắn, mà ăn thịt người mới là điều đáng sợ nhất.
Chúng không khác gì dã thú, chỉ còn lại bản năng hoang dã.
Số lượng ngày càng đông.
Chẳng mấy chốc, một nhóm xác sống mới xuất hiện, bắt đầu lảng vảng trên đường phố.
Bùi Tây Tình bịt mũi, rón rén lách qua đám xác sống đang bốc mùi kinh khủng.
Thối đến mức cô muốn ngất tại chỗ.
Gấp mười lần mùi xác thối bình thường.
Nếu không phải vì muốn thử nghiệm cô đã lăn ra bất tỉnh rồi.
Một con xác sống đang bò trên mặt đất, đầu nó đυ.ng vào giày cô, lập tức túm lấy cổ chân cô.
Bùi Tây Tình hoảng hốt, phản xạ tự nhiên là giơ chân đá ngược
Xong đời rồi…
Cô dán mắt nhìn đám xác sống dưới chân, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, ai ngờ chúng chỉ bò ngang qua chân cô rồi tiếp tục đi.
Ăn xong “bữa tối”, từng con xác sống lần lượt đi ngang qua cô, thỉnh thoảng có vài con dừng lại ngửi ngửi, như kiểu đang chào hỏi đồng loại, đặc biệt dừng lại nơi vết thương trên trán cô, ngửi vài giây rồi bỏ đi.
Cuối cùng Bùi Tây Tình cũng thở phào.
Đúng là xui thật nhưng ít nhất bọn xác sống không cắn cô.
Cô hài lòng phủi phủi ống quần ở mắt cá chân.
Vậy là có thể tự do dạo chơi rồi.
Chỉ là giờ cô chẳng còn tí sức lực nào.
Không còn dè chừng nữa, Bùi Tây Tình loanh quanh trong thị trấn một vòng, cuối cùng tìm được một khách sạn chưa bị đổ sập hay phá hoại quá nghiêm trọng để nghỉ lại.
Mệt muốn chết.
Khách sạn điều kiện tạm ổn, có quần áo và khăn sạch nhưng nước thì bẩn kinh khủng. Cô tìm thấy bộ lọc và thuốc khử trùng mà ai đó để lại trước đó, lọc nước kỹ càng rồi đun sôi mới dám tắm.
Tắm xong, mặc đồ ngủ vào, cô ngồi trên giường cẩn thận quan sát cánh tay và làn da mình có biến đổi gì không.
Lúc thì ổn, lúc lại phát tác cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Hồi nãy còn tưởng mình sắp biến thân rồi toàn thân đau nhức ngứa ngáy cảm giác như muốn xé toạc cả thế giới. Vậy mà sau khi tắm xong, qua khoảng hai tiếng đồng hồ, những triệu chứng xác sống lại dần biến mất.
Nhưng còn chưa kịp thở phào, bỗng nghe thấy âm thanh lạ lùng.
Lạo xạo... như có gì đó đang bò trên mặt đất, dính dính ướt ướt.
Ngước mắt lên, một con xác sống đang treo ngược trên trần nhà, đầu nghiêng sang một bên lưỡi thè ra hai mắt lồi ra đến mức kỳ dị.
“Aaa!”
Bùi Tây Tình thực sự bị dọa sợ, đập đầu vào tường sau lưng.
Đau đến nỗi cô rít một hơi lạnh.
“Biến đi!”
Cô giơ chân đạp thẳng lên.
Quả thật đạp trúng đầu con xác sống.
Nó bị đá rơi từ trần xuống, nằm sấp dưới đất, miệng phát ra những tiếng gào ghê rợn.
Tim cô sắp nhảy ra ngoài.
Vớ được gì là cô ném loạn về phía nó.
Cuối cùng khi cô định nhấc cả cái ghế đập lên thì con xác sống lại bất ngờ lùi lại, vừa gào lên the thé vừa phát ra tiếng “léc léc léc” khàn đặc, khiến cô khựng lại: “Mày bị gì vậy?”
Xác sống lại rít lên một tràng nữa, lần này nghe có vẻ bớt chói tai hơn.
Cô tạm dừng tay: “Mày đang nói đừng đánh mày?”
Xác sống gật đầu chậm chạp.
Bùi Tây Tình vẫn cầm ghế: “Vậy mày cũng không được cắn tao, đồng ý không?”
Nó lại rú lên một tiếng, âm thanh sắc như dao rạch.
Nhưng không hề tấn công cô.
Nghe một hồi, cô lẩm bẩm: “Mày… đang cười hả?”
Xác sống bất ngờ bật dậy, vòng quanh cô một vòng vừa chạy vừa ngửi, rồi quái dị nhe ra hàm răng đầy máu, quay đi tiếp tục cắn xác chết bên cạnh.
Động tác nhanh nhẹn, gặm không hề ngập ngừng, máu và dịch thể văng tung toé đầy đất.
Bùi Tây Tình cảm thấy mình sắp mù mắt.
Một ngày ngắn ngủi, tổn thương cả thể xác lẫn tinh thần chồng chất.
Xác sống vẫn là xác sống, sau khi nhiễm virus thì não bộ chỉ còn lại một bản năng ăn thịt người.
Bùi Tây Tình ôm ngực. Con xác sống kia có vẻ khá “tốt bụng”, chừa chỗ cho cô ngồi, còn vứt cho cô một miếng thịt.
Cô suýt thì ngất tại chỗ.
Chẳng thấy ngon lành gì, lập tức quay người bỏ chạy. May là nó không đuổi theo.
Là lần thứ hai rồi.
Trên xe lúc trước cũng vậy.
Chẳng lẽ là vì cô cũng đã trở thành xác sống nên chúng mới không cắn cô?
…
Đêm xuống, trăng mờ mịt, lạnh đến mức không khí như đông cứng lại.
Trong một con hẻm nhỏ không người, một đám xác sống đỏ mắt đang tranh nhau gặm xác một người mới chết.
Xác sống không chỉ biết cắn, mà ăn thịt người mới là điều đáng sợ nhất.
Chúng không khác gì dã thú, chỉ còn lại bản năng hoang dã.
Số lượng ngày càng đông.
Bùi Tây Tình bịt mũi, rón rén lách qua đám xác sống đang bốc mùi kinh khủng.
Thối đến mức cô muốn ngất tại chỗ.
Gấp mười lần mùi xác thối bình thường.
Nếu không phải vì muốn thử nghiệm cô đã lăn ra bất tỉnh rồi.
Một con xác sống đang bò trên mặt đất, đầu nó đυ.ng vào giày cô, lập tức túm lấy cổ chân cô.
Bùi Tây Tình hoảng hốt, phản xạ tự nhiên là giơ chân đá ngược
Xong đời rồi…
Cô dán mắt nhìn đám xác sống dưới chân, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, ai ngờ chúng chỉ bò ngang qua chân cô rồi tiếp tục đi.
Ăn xong “bữa tối”, từng con xác sống lần lượt đi ngang qua cô, thỉnh thoảng có vài con dừng lại ngửi ngửi, như kiểu đang chào hỏi đồng loại, đặc biệt dừng lại nơi vết thương trên trán cô, ngửi vài giây rồi bỏ đi.
Cuối cùng Bùi Tây Tình cũng thở phào.
Đúng là xui thật nhưng ít nhất bọn xác sống không cắn cô.
Cô hài lòng phủi phủi ống quần ở mắt cá chân.
Vậy là có thể tự do dạo chơi rồi.
Chỉ là giờ cô chẳng còn tí sức lực nào.
Không còn dè chừng nữa, Bùi Tây Tình loanh quanh trong thị trấn một vòng, cuối cùng tìm được một khách sạn chưa bị đổ sập hay phá hoại quá nghiêm trọng để nghỉ lại.
Mệt muốn chết.
Khách sạn điều kiện tạm ổn, có quần áo và khăn sạch nhưng nước thì bẩn kinh khủng. Cô tìm thấy bộ lọc và thuốc khử trùng mà ai đó để lại trước đó, lọc nước kỹ càng rồi đun sôi mới dám tắm.
Tắm xong, mặc đồ ngủ vào, cô ngồi trên giường cẩn thận quan sát cánh tay và làn da mình có biến đổi gì không.
Lúc thì ổn, lúc lại phát tác cô cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Hồi nãy còn tưởng mình sắp biến thân rồi toàn thân đau nhức ngứa ngáy cảm giác như muốn xé toạc cả thế giới. Vậy mà sau khi tắm xong, qua khoảng hai tiếng đồng hồ, những triệu chứng xác sống lại dần biến mất.
8
0
3 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
