0 chữ
Chương 2
Chương 2
“Đừng tưởng Giang thiếu nhìn mày vài lần, nói với mày vài câu mà tưởng mình lên hương. Mày tự soi lại mình xem, đến tư cách đứng bên cạnh Giang thiếu còn không có.”
“Đúng đó! Mày tự soi lại cái bộ dạng thảm hại của mình đi! Chỉ biết giả vờ đáng thương để quyến rũ đàn ông, không biết dùng thủ đoạn gì mà lại khiến Giang thiếu chú ý đến. Thật không biết xấu hổ!”
“Con tiện nhân này đúng là mặt dày! Còn trẻ mà thủ đoạn ghê gớm thật.”
“Thẩm Yên, nhớ kỹ cho tao, sau này nếu còn dám giở trò, mày tin không, tao sẽ gϊếŧ chết mày!”
Lúc này, cô gái gầy yếu đang bị năm sáu nữ sinh vây chặn, co ro nơi góc tường, người cô ướt sũng vì vừa bị xối nước lạnh. Mái tóc đen mềm mại rũ xuống, từng giọt nước rơi tí tách xuống sàn, trông rất bù xù, bộ đồng phục học sinh xanh trắng trên người thì nhăn nhúm xộc xệch, trên đó còn in hằn hai dấu chân rõ mồn một. Những giọt nước lóng lánh rơi xuống nền nhà, nhanh chóng tạo thành một vũng lớn loang lổ.
Thế nhưng, dù bị bắt nạt thê thảm như vậy, cô gái co mình dưới đất không hề phản kháng, thậm chí còn chẳng phát ra lấy một tiếng kêu, chỉ lặng thing chịu trận.
“Nghe thấy không hả?” Cô gái cầm đầu giơ chân đạp thẳng vào vai Thẩm Yên. Cú đá để lại thêm một dấu giày dính nước bẩn trên đồng phục, đồng thời khiến Thẩm Yên loạng choạng ngã nhào ra đất.
“Tao hỏi mày đấy, có nghe không? Mày bị điếc à!”
“Sau này thấy Giang thiếu thì tự biết đường mà tránh xa ra, đừng có lượn lờ trước mặt anh ấy. Không phải lần nào tụi tao cũng nhẹ tay như hôm nay đâu.”
“Mình đi thôi, Thẩm Yên cũng chỉ có thế, em không tin Giang thiếu lại thật sự để mắt tới loại người như nó.”
“Chuẩn luôn. Em nghe ngóng rồi, nhà Thẩm Yên nghèo kiết xác, cả nhà đều đi làm thuê cho người ta. Nó mà xứng với Giang thiếu á? Không biết tự soi lại mình trong gương đi, đến xách giày cho anh ấy cũng không đủ tư cách! Đi thôi, để nó ở lại đây mà tự kiểm điểm, xem sau này còn dám ve vãn lung tung nữa không!”
Một nhóm nữ sinh vừa nói vừa cười, quay lưng rời khỏi nhà vệ sinh. Tiếng giày lạo xạo vang vọng giữa nền gạch ẩm ướt. Cả bọn lại bắt đầu bàn xem cuối tuần sẽ đi đâu chơi, nhắc đến những bữa tiệc sắp tới mà tíu tít như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Họ vui vẻ, vô tư như những thiếu nữ ngây thơ đúng lứa tuổi, khiến cảnh tượng vừa rồi như chỉ là ảo ảnh thoáng qua.
Trong nhà vệ sinh lạnh lẽo, chỉ còn lại cô gái nằm dưới nền đất. Cô không động đậy, cũng không phát ra một âm thanh nào, như thể đã chết đi vậy.
“Đúng đó! Mày tự soi lại cái bộ dạng thảm hại của mình đi! Chỉ biết giả vờ đáng thương để quyến rũ đàn ông, không biết dùng thủ đoạn gì mà lại khiến Giang thiếu chú ý đến. Thật không biết xấu hổ!”
“Con tiện nhân này đúng là mặt dày! Còn trẻ mà thủ đoạn ghê gớm thật.”
“Thẩm Yên, nhớ kỹ cho tao, sau này nếu còn dám giở trò, mày tin không, tao sẽ gϊếŧ chết mày!”
Lúc này, cô gái gầy yếu đang bị năm sáu nữ sinh vây chặn, co ro nơi góc tường, người cô ướt sũng vì vừa bị xối nước lạnh. Mái tóc đen mềm mại rũ xuống, từng giọt nước rơi tí tách xuống sàn, trông rất bù xù, bộ đồng phục học sinh xanh trắng trên người thì nhăn nhúm xộc xệch, trên đó còn in hằn hai dấu chân rõ mồn một. Những giọt nước lóng lánh rơi xuống nền nhà, nhanh chóng tạo thành một vũng lớn loang lổ.
“Nghe thấy không hả?” Cô gái cầm đầu giơ chân đạp thẳng vào vai Thẩm Yên. Cú đá để lại thêm một dấu giày dính nước bẩn trên đồng phục, đồng thời khiến Thẩm Yên loạng choạng ngã nhào ra đất.
“Tao hỏi mày đấy, có nghe không? Mày bị điếc à!”
“Sau này thấy Giang thiếu thì tự biết đường mà tránh xa ra, đừng có lượn lờ trước mặt anh ấy. Không phải lần nào tụi tao cũng nhẹ tay như hôm nay đâu.”
“Mình đi thôi, Thẩm Yên cũng chỉ có thế, em không tin Giang thiếu lại thật sự để mắt tới loại người như nó.”
“Chuẩn luôn. Em nghe ngóng rồi, nhà Thẩm Yên nghèo kiết xác, cả nhà đều đi làm thuê cho người ta. Nó mà xứng với Giang thiếu á? Không biết tự soi lại mình trong gương đi, đến xách giày cho anh ấy cũng không đủ tư cách! Đi thôi, để nó ở lại đây mà tự kiểm điểm, xem sau này còn dám ve vãn lung tung nữa không!”
Trong nhà vệ sinh lạnh lẽo, chỉ còn lại cô gái nằm dưới nền đất. Cô không động đậy, cũng không phát ra một âm thanh nào, như thể đã chết đi vậy.
3
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
