TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 28
Chương 28

Mặt nàng lập tức đỏ bừng cảm giác như vừa bị tát vào mặt giữa đại điện vậy.

“Xoảng!”

Chiếc mâm bạc bị nàng quét xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

Cố sung dung xoay người, cắn răng bước thẳng ra cửa.

Thủy Minh vừa sai người thu dọn, vừa vội vàng đuổi theo: “Nương nương, người đi đâu vậy!?”

Cố sung dung nghiến răng, từng chữ bật ra như đá đập vào tường: “Tàng Thư Các!”

Nàng không cam lòng! Nàng cũng phải đi Tàng Thư Các! Nàng chắc chắn nàng có thể tìm ra thứ gì đó còn hơn cả bạch sa đường với băng đường!

Những ngày gần đây, mấy vị Hàn lâm học sĩ ở Tàng Thư Các có thể nói là một đầu hai trán, bận đến sứt đầu mẻ trán.

Tuy nói nam nữ trong triều Đại Tề không quá câu nệ lễ giáo, nhưng việc một đám phi tần lượn lờ trước mặt Hàn lâm học sĩ lúc đang trực, vẫn khiến bọn họ có chút không thoải mái.

Từ sau khi Ngu tiệp dư đào được phương pháp chế bạch sa đường, không ít nương nương lập tức rồng rắn kéo đến mượn sách, ôm hy vọng trở thành "Ngu tiệp dư thứ hai".

May thay cảnh tượng hỗn loạn này chỉ kéo dài nửa ngày, Hoàng hậu nương nương rất nhanh đã hạ ý chỉ, quy định phi tần chỉ được đến Tàng Thư Các vào buổi tối, vừa khéo tránh giờ các học sĩ đang làm việc.

Ngoài ra, không ít đại thần quen biết còn nửa đùa nửa thật chọc ghẹo mấy vị học sĩ:

“Các ngươi trấn thủ Tàng Thư Các bao nhiêu năm rồi, mà lại để một tiệp dư moi được bí tịch quý giá như thế?”

Mấy vị học sĩ chỉ biết ôm nỗi oan vào lòng mà nuốt nước trà, khổ không nói nên lời. Tàng Thư Các chứa hơn bốn mươi vạn quyển sách, bọn họ dù có ba đầu sáu tay cũng không thể đọc hết từng cuốn. Chuyện này chỉ có thể nói là Ngu tiệp dư có vận khí nghịch thiên!

Trong khoảng thời gian này, các phi tần mượn sách như tranh cướp đầu người, có kẻ một lần ôm tới mấy chục quyển rõ ràng chẳng phải để đọc, mà là giành sủng ái.

Đại học sĩ Tạ Bân vừa xem lại sổ mượn sách những ngày gần đây, vừa âm thầm nghĩ bụng: “Để xem các nàng đọc đến lúc nào tìm chẳng thấy gì thì tự nhiên sẽ chán.”

Nào ngờ lúc lật đến trang mới nhập, đột nhiên ánh mắt khựng lại.

“Hử? Ngu tiệp dư lại mượn thêm hai quyển?”

Tạ Bân hơi sửng sốt nàng mới mượn hai hôm trước, lại mượn tiếp? Chẳng lẽ là mượn cho có lệ, gϊếŧ thời gian thôi?

Lúc này, một vị học sĩ khác quen biết bưng trà đi ngang, thấp giọng hỏi: “Tạ huynh, huynh nói xem có khi nào trong đám sách mấy nương nương mượn lại lòi ra cái phương pháp gì hữu dụng nữa không?”

Nếu lại bị đào ra thêm một phương thuốc gì đó, thì thể diện của Hàn Lâm viện đúng là mất sạch.

Tạ Bân khẽ lắc đầu, cười khổ: “Huynh lo quá rồi. Làm gì có chuyện may mắn đến thế lần thứ hai? Cho dù là Ngu tiệp dư, cũng không thể may mắn liên tiếp được.”

Hai người vừa trò chuyện, vừa bắt tay vào phân loại đống sách dân gian mới được thu về.

Ngay lúc sắp kết thúc công việc, mấy nội thị bưng khay đi vào, mặt mày rạng rỡ: “Các vị đại nhân đừng vội về, Hoàng thượng sai chúng nô mang chút đường đến tặng mọi người.”

Mấy học sĩ nhìn nhau mấy hôm trước, khi phương pháp bạch sa đường được tiến cống, Hoàng thượng cũng từng ban phát cho văn võ bá quan, ai nấy đều trầm trồ vì độ tinh khiết và ngọt dịu của loại đường mới này, hơn hẳn loại nhập từ hải ngoại.

Tạ Bân là người có phẩm cấp cao nhất ở đây, cười hỏi: “Lần này là bạch sa đường?”

Tên nội thị đứng đầu nở nụ cười mập mờ đầy thâm ý: “Là băng đường.”

Hắn nhẹ nhàng mở một trong các bao ra một đống đường tinh thể trong suốt như băng tuyết lấp lánh dưới ánh nắng, phản chiếu sáng rực cả phòng.

Tất cả học sĩ đồng loạt trừng mắt, há hốc mồm.

Nội thị lại bổ sung thêm: “Ngu tiệp dư mấy hôm trước lại mượn thêm hai quyển sách, không ngờ trong đó một quyển có ghi lại phương pháp chế băng đường.”

Lại là Ngu tiệp dư!?

Tại sao mỗi lần nàng ấy tiện tay mượn sách, lại đều có thể đào ra bảo vật thế này?!

Cả gian phòng lặng như tờ.

Trước đây, Hoàng thượng từng đề cập đến chuyện tiên hoàng báo mộng, Tạ Bân vẫn luôn giữ thái độ hoài nghi, cho rằng đây chỉ là cái cớ để Hoàng thượng nâng đỡ sủng phi mà thôi.

Đến khi Ngu tiệp dư dâng lên phương pháp chế bạch sa đường, hắn mới miễn cưỡng chấp nhận nàng đúng là có chút vận khí. Nhưng nói đến "thần phật báo mộng", hắn vẫn chẳng hề tin.

Nhưng hôm nay Tạ Bân thật sự tin rồi!

Nếu không phải thần linh phù hộ, thì Ngu tiệp dư sao có thể liên tiếp hai lần tìm được kỳ thư quý tịch chứ?

Ngày mai nàng có tìm được thêm quyển thứ ba, hắn cũng không còn thấy ngạc nhiên nữa rồi. Chẳng lẽ bọn họ lại tự nhận mình là một đám phế vật sao?

Hắn thở dài trong lòng, Hoàng thượng anh minh như vậy, sao có thể vì tư tình mà dối trá, còn lấy tiên hoàng ra làm cớ? Nay xem ra, e là thật sự có báo mộng thật...

Tuy bị vả cho sưng mặt, nhưng Tạ Bân lại không giận mà còn vui. Hắn ngóng trông Ngu tiệp dư sẽ tiếp tục mang đến nhiều điều bất ngờ, mang đến phúc lợi cho Đại Tề. Với bản lĩnh ấy, giữ nàng mãi trong hậu cung quả là phí hoài trời ban.

“Hoàng thượng, đây là yến sào chưng với băng đường.”

Bùi Linh Nhạc nếm thử một miếng, khẽ gật đầu, nụ cười hiện lên nơi khóe môi: “Không tệ, so với các loại đường khác, băng đường chưng yến vị thanh dịu hơn, ngọt mà không gắt. Từ nay về sau, cứ dùng băng đường để chưng đi.”

Dùng xong một chén yến, hắn đặt thìa xuống, hỏi: “Băng đường đã đưa đi đủ chưa?”

Nội thị cúi đầu thưa: “Đã chuyển tới nơi, các đại nhân đều cảm kích ân điển của Hoàng thượng vô cùng.”

Bùi Linh Nhạc làm vậy, kỳ thực là có dụng ý sâu xa hắn muốn mượn miệng các đại thần, âm thầm truyền bá chuyện Ngu Diệu Hoa ra ngoài dân gian.

Hắn biết, gần đây bách tính đã có người coi nàng như thần nữ hạ phàm, mà hắn thì không hề ghét cái danh hiệu này chút nào.

6

0

3 tháng trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.