TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 23
Chương 23

Bùi Linh Nhạc đã không ít lần nghe Ngự sử cáo trạng thế tử này vì đủ thứ chuyện vặt, lông gà vỏ tỏi. Lúc này, hắn hơi cau mày: “Lệnh cho Võ vương thế tử viết sớ tự biện giải.”

Nếu sự việc là thật, tuy chưa đến mức tước danh vị thế tử, nhưng một trận khiển trách thì không thể tránh khỏi.

Sau khi xử lý xong mớ chính vụ vụn vặt, Bùi Linh Nhạc đảo mắt nhìn khắp điện, chậm rãi nói: “Không còn chuyện gì quan trọng, bãi triều đi.”

Lúc này, một vị thiếu khanh Thái Thường Tự tiến lên chắp tay: “Khải bẩm Bệ hạ, thần nghe nói tiên đế từng nhập mộng, báo rằng Ngu tiệp dư phúc khí trời ban, sẽ mang lại cát tường cho Đại Tề. Có thể có được vị phi tử như thế, là phúc lớn của quốc gia. Thần xin chúc mừng Bệ hạ!”

Bùi Linh Nhạc nhếch môi cười nhạt: “Khánh nghe tin đó từ đâu ra?”

Thiếu khanh đáp: “Thần có gia nô đi chợ, tình cờ nghe được dân chúng bàn tán chuyện này.”

Trong lòng Bùi Linh Nhạc hiểu rất rõ chuyện này tám chín phần là do phi tần trong cung sai người nhà lan truyền ra ngoài. Mà hắn cố tình kể với Cố sung dung chính vì biết rõ tính cách nàng nhất định sẽ lan truyền tin đó. Sau này hắn có tiếp tục sủng ái Ngu tiệp dư, cũng đã có "cơ sở hợp lý".

Hoàng hậu, Quý phi là người đoan chính, sẽ không làm loại chuyện này. Nhưng việc tin đồn lan quá nhanh thế này, vẫn khiến hắn có chút bất mãn trong lòng...

Cố sung dung hoàn toàn không hề biết bên cạnh Ngu tiệp dư còn có một vị thần linh hệ thống luôn kề cận. Lần này nàng thật sự muốn cắt đứt đường lui của Ngu thị.

Bùi Linh Nhạc mặt mày tươi tỉnh, nụ cười nhẹ nở nơi khóe môi: “Chuyện này quả thực có thật. Tất cả đều nhờ tiên hoàng hiển linh che chở. Nếu không được Người nhắc nhở, chỉ sợ Ngu thị còn phải gánh chịu bao nhiêu oan ức nữa.”

Chúng thần trong triều lập tức hùa theo, đồng loạt dâng lời chúc mừng Hoàng đế.

Thiếu khanh Thái Thường Tự thậm chí còn tiến thêm một bước, mở miệng nói: “Nếu Ngu tiệp dư đã là phúc tinh được tiên hoàng chỉ định trong mộng, vậy thì thân phận ‘tiệp dư’ có phải hơi quá thiệt thòi rồi chăng?”

Bùi Linh Nhạc liếc mắt nhìn y, giọng thản nhiên: “Hiện Ngu thị chưa lập được công lao nào đáng kể, việc này đợi sau hãy nói.”

Tên thiếu khanh này, là thấy cái ghế của mình ngồi hơi lâu rồi phải không? Mà dám nhúng tay vào chuyện hậu cung của hắn?

Dù hắn có muốn phong hậu cho nàng ấy, thì cũng phải đợi Ngu Diệu Hoa làm thêm mấy nhiệm vụ cho đủ quota đã chứ! Phong sớm quá, sau này muốn lập cũng chẳng còn lý do mà lập!

Sau khi chuyện của Ngu Diệu Hoa kết thúc, triều sớm liền tan.

Bùi Linh Nhạc vừa trở lại tẩm cung, Sài Tu liền tiến lên bẩm báo: “Khải tấu bệ hạ, Ngu tiệp dư nói nàng tìm được vật quý trong Tàng Thư Các, muốn dâng lên cho Hoàng thượng.”

Trước đó hắn từng hỏi Thanh La, chỉ là nàng ta mặt mày thần thần bí bí, nói một câu mơ hồ: “Tới lúc đó người sẽ biết thôi.” Nhưng chỉ nhìn vẻ vui sướиɠ, kích động trên mặt nàng, cũng đủ hiểu món quà lần này hẳn không phải tầm thường.

Sài Tu trong lòng đoán già đoán non, chẳng lẽ là nàng tìm thấy bản thủ bút của Đan Dương Tán Nhân?

Vị này là danh gia thư họa mà Hoàng thượng mến mộ nhất, chỉ tiếc phần lớn chân tích đã bị thiêu hủy trong loạn lạc thời tiền triều, Hoàng thượng tìm bao năm cũng chưa được mấy bức.

Bùi Linh Nhạc thì đã đoán được Ngu Diệu Hoa chắc là sắp dâng lên phương pháp chế tạo bạch sa đường, nụ cười nơi khóe môi càng đậm: “Truyền lời cho ngự thiện phòng, trẫm sẽ dùng bữa trưa cùng Ngu tiệp dư.”

Đến Quan Sư Cung, Bùi Linh Nhạc thấy Ngu Diệu Hoa duyên dáng bước ra, hành lễ với dáng vẻ uyển chuyển.

Hắn xua tay, nụ cười ôn hòa: “Không cần đa lễ.”

Ngu Diệu Hoa không quanh co vòng vo, trực tiếp mở túi vải ra trước mặt hắn, giọng ngọt ngào: “Bệ hạ, đây là lễ vật thần thϊếp chuẩn bị cho người.”

Sài Tu đứng hầu một bên suýt nữa nhăn mày bạch sa đường? Thứ này tuy quý với dân thường, nhưng đối với thiên tử như Hoàng thượng, chẳng phải là đồ có sẵn trong nội vụ phủ sao? Vì chút đường này mà gọi Hoàng thượng đến tận nơi? Chẳng lẽ Ngu tiệp dư hồ đồ rồi?

Bùi Linh Nhạc làm như không rõ: “Đây là Nội thị tỉnh đưa đến sao? Phần lễ của nàng đâu có nhiều như vậy.”

Ngu Diệu Hoa lắc đầu, cười đáp: “Đây là thần thϊếp tự tay làm ra.”

Nàng lấy ra quyển sách của hệ thống “sản xuất”: “Thần thϊếp may mắn được bệ hạ ân chuẩn cho mượn sách ở Tàng Thư Các, trong một quyển sách mượn về, vô tình đọc được phương pháp chế tạo bạch sa đường, hôm qua thần thϊếp làm thử theo đó, cuối cùng đã thành công.”

“Nếu không nhờ ân đức của bệ hạ, e rằng thần thϊếp cũng không có duyên gặp được quyển sách này.”

Nói rồi nàng khéo léo bày ra vẻ cảm kích sâu sắc, đôi mắt long lanh, môi cười nhẹ như hoa đào nở cuối xuân.

[Ký chủ! Ánh mắt này quá hoàn hảo! Nhìn đi, Hoàng đế chắc chắn đang cảm động đến rối lòng rồi!]

[He he, ta luyện tập lâu lắm rồi đấy!]

Sài Tu thì gần như giật mình đến rớt cằm Ngu tiệp dư không hề hồ đồ! Người hồ đồ chính là hắn!

Nàng ta thế mà tìm được công thức làm bạch sa đường! Còn cái thủ bút của Đan Dương Tán Nhân gì gì đó, so ra còn kém xa...

Với Hoàng thượng, thứ quan trọng nhất không phải tranh chữ, mà là lợi ích quốc gia!

Bùi Linh Nhạc không chờ thêm được nữa, lập tức đưa tay nhận lấy quyển sách, đọc lướt một lượt, ánh mắt mỗi lúc một sáng hơn.

Cuốn sách không chỉ ghi chép tường tận phương pháp chế tạo bạch sa đường, mà còn kèm theo hình vẽ minh họa, trình bày từng bước một cách rõ ràng dễ hiểu.

Không ngờ phương pháp này lại đơn giản đến thế!

Hắn bật cười lớn, giọng đầy phấn khởi: “Ha ha ha, hay lắm! Đây chính là món lễ vật tốt nhất mà trẫm nhận được trong năm nay! Ngu tiệp dư, nàng muốn nhận thưởng gì nào?”

5

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.