0 chữ
Chương 2
Chương 2
Xã hội ở đó cũng chẳng hề hòa bình như thế giới loài người. Thậm chí còn có hệ thống phân cấp cực kỳ nghiêm ngặt, đồng thời vẫn giữ lại những bản năng gϊếŧ chóc và xung đột nguyên thủy.
Sự kết hợp giữa lý trí và bản năng này đã tạo nên một sự cân bằng tinh tế mà những ai chưa từng trải qua rất khó để hiểu được.
Hiện tại có ba chủng tộc đang thống trị cả Hải Dương Tinh: Tộc người cá, tộc cá voi, và tộc cá mập. Nếu phân chia theo sức mạnh chiến đấu thì tộc cá mập lại chỉ có thể ngậm ngùi đứng thứ ba, thậm chí còn không đánh lại được cá voi, thật quá phũ phàng mà!
Nhưng dù sao cũng vớt vát được cái mác quản lý cấp cao, còn lại mấy tộc khác đều là dân đen, không có cửa mà tranh giành quyền lực đâu.
Bạch Tân Trúc cuối cùng cũng hiểu vì sao Trái Đất lại muốn trục xuất mình về đây. Xét theo huyết thống, dù sao cậu cũng là quý tộc của Hải Dương Tinh cơ mà? Lỡ một ngày nào đó mình mà cấu kết với chính quyền Hải Dương Tinh, làm chuyện gì đó bất lợi cho Trái Đất thì cũng không phải là không thể.
Tất nhiên đây chỉ là suy nghĩ của chính phủ Trái Đất thôi, chứ Bạch Tân Trúc làm sao lại có suy nghĩ phải bội xấu xa vậy được. Từ bé đến lớn cậu được dạy dỗ là phải yêu thương quê hương này, từ trong ra ngoài đều là người Trái Đất chính hiệu đó nha.
Còn Hải Dương Tinh gì đó, Bạch Tân Trúc hoàn toàn không có khái niệm, càng không có cảm giác thuộc về. Cho dù có đến đó thì cũng chỉ tìm cách mà sống sót mà thôi.
Thành thật mà nói cậu chẳng muốn rời đi chút nào, nhưng những nhân viên vũ trang cứ đứng nhìn cậu thu dọn hành lý, rồi lạnh lùng đẩy cậu lên phi thuyền. Lúc đó chỉ muốn òa khóc một trận cho bõ tức.
Trên chiếc phi thuyền mà Bạch Tân Trúc đang ngồi tất cả đều là những bán nhân bị trục xuất về tinh hệ Ma Nhãn. Ai nấy đều trẻ măng, tương lai rộng mở.
Hải Dương tinh chỉ là một trong những hành tinh thuộc tinh hệ Ma Nhãn. Trên đường đi, thỉnh thoảng mọi người lại tụ tập buôn chuyện với nhau, rồi phát hiện ra ai cũng đi mỗi nơi mỗi khác.
Nhưng điểm chung là ai cũng mông lung về tương lai, chẳng biết khi đến cái hành tinh xa lạ kia liệu có sống sót được hay không.
Bạch Tân Trúc là người nhỏ tuổi nhất trong đây, khi nghe nói cậu là kẻ xui xẻo 1/16 kia, bọn họ liền nhìn cậu với ánh mắt đầy cảm thông.
Bọn họ còn hiến kế cho cậu: "Nếu mấy tên của tầng lớp thống trị đều sống dưới biển, vậy thì cậu cứ làm ngược lại là được mà, chui lên đảo mà sống đi, mấy vụ xây dựng cơ bản chắc là không làm khó được cậu đâu!"
Bạch Tân Trúc bỗng chốc vỡ lẽ ra, cũng có lý đấy chứ.
May mắn là cậu đã mang theo toàn bộ tài sản tích cóp được ở Trái Đất sang đây, nên việc sống trên đảo cũng không thành vấn đề.
Trong sách hướng dẫn sinh tồn có nói, trên đảo không có loài thú lớn nào nguy hiểm cả, vậy cậu hoàn toàn có thể tìm một hòn đảo có khí hậu tốt để sống ven biển rồi.
"Cảm ơn mọi người đã hiến kế." Bạch Tân Trúc cảm động rớt nước mắt. Từ khoảnh khắc này, cậu bỗng thấy tương lai mình không còn mịt mờ như sương mù nữa.
Bạch Tân Trúc hí hoáy lục tìm trên bản đồ Hải Dương Tinh mãi để lựa chọn một hòn đảo mình muốn đặt chân đến. Cuối cùng cậu đã chọn một vị trí có khí hậu tương đồng với phía nam Trái Đất.
Sự kết hợp giữa lý trí và bản năng này đã tạo nên một sự cân bằng tinh tế mà những ai chưa từng trải qua rất khó để hiểu được.
Hiện tại có ba chủng tộc đang thống trị cả Hải Dương Tinh: Tộc người cá, tộc cá voi, và tộc cá mập. Nếu phân chia theo sức mạnh chiến đấu thì tộc cá mập lại chỉ có thể ngậm ngùi đứng thứ ba, thậm chí còn không đánh lại được cá voi, thật quá phũ phàng mà!
Nhưng dù sao cũng vớt vát được cái mác quản lý cấp cao, còn lại mấy tộc khác đều là dân đen, không có cửa mà tranh giành quyền lực đâu.
Bạch Tân Trúc cuối cùng cũng hiểu vì sao Trái Đất lại muốn trục xuất mình về đây. Xét theo huyết thống, dù sao cậu cũng là quý tộc của Hải Dương Tinh cơ mà? Lỡ một ngày nào đó mình mà cấu kết với chính quyền Hải Dương Tinh, làm chuyện gì đó bất lợi cho Trái Đất thì cũng không phải là không thể.
Còn Hải Dương Tinh gì đó, Bạch Tân Trúc hoàn toàn không có khái niệm, càng không có cảm giác thuộc về. Cho dù có đến đó thì cũng chỉ tìm cách mà sống sót mà thôi.
Thành thật mà nói cậu chẳng muốn rời đi chút nào, nhưng những nhân viên vũ trang cứ đứng nhìn cậu thu dọn hành lý, rồi lạnh lùng đẩy cậu lên phi thuyền. Lúc đó chỉ muốn òa khóc một trận cho bõ tức.
Trên chiếc phi thuyền mà Bạch Tân Trúc đang ngồi tất cả đều là những bán nhân bị trục xuất về tinh hệ Ma Nhãn. Ai nấy đều trẻ măng, tương lai rộng mở.
Nhưng điểm chung là ai cũng mông lung về tương lai, chẳng biết khi đến cái hành tinh xa lạ kia liệu có sống sót được hay không.
Bạch Tân Trúc là người nhỏ tuổi nhất trong đây, khi nghe nói cậu là kẻ xui xẻo 1/16 kia, bọn họ liền nhìn cậu với ánh mắt đầy cảm thông.
Bọn họ còn hiến kế cho cậu: "Nếu mấy tên của tầng lớp thống trị đều sống dưới biển, vậy thì cậu cứ làm ngược lại là được mà, chui lên đảo mà sống đi, mấy vụ xây dựng cơ bản chắc là không làm khó được cậu đâu!"
Bạch Tân Trúc bỗng chốc vỡ lẽ ra, cũng có lý đấy chứ.
May mắn là cậu đã mang theo toàn bộ tài sản tích cóp được ở Trái Đất sang đây, nên việc sống trên đảo cũng không thành vấn đề.
"Cảm ơn mọi người đã hiến kế." Bạch Tân Trúc cảm động rớt nước mắt. Từ khoảnh khắc này, cậu bỗng thấy tương lai mình không còn mịt mờ như sương mù nữa.
Bạch Tân Trúc hí hoáy lục tìm trên bản đồ Hải Dương Tinh mãi để lựa chọn một hòn đảo mình muốn đặt chân đến. Cuối cùng cậu đã chọn một vị trí có khí hậu tương đồng với phía nam Trái Đất.
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
