0 chữ
Chương 32
Chương 34: Thị trấn Người Cá - Thiếu mất một người
【Chết tiệt! Mẹ kiếp! Chuyện gì xảy ra vậy? Sao mấy người lại bình tĩnh như vậy? Dì đây bỏ lỡ điều gì rồi sao? Tôi vừa thấy bé con dùng một chân đá bay tên đàn ông mặt sẹo phải không?】
【Ha ha ha hẳn là dì này bỏ lỡ sự kiện kéo tóc ở căng tin nhỉ?】
【Cái gì? Bé con kéo bay đầu người ta chỉ với một tay sao?】
【Cái gì? Bé con kéo bay một trăm cái đầu chỉ với một tay?】
【……6】
【Hahaha. Bé con chỉ cao mét mốt dễ thương như vậy lại có thể đá bay người ta bằng một chân? Quá lợi hại! [Donate x100 điểm.]】
【Donate x100 điểm.】
【Donate x100 điểm.】
……
Sau khi tên đàn ông mặt sẹo bị đá bay, cơ thể to nặng của ông ta đè lên rèm cửa, kéo rơi một bên rèm. Nếu không nhờ rèm cửa cản lực thì rất có thể ông ta đã cắm thẳng mặt xuống đất.
Tên đàn ông mặt sẹo nằm im bất động phía dưới cửa sổ, rèm cửa bị cuốn theo đúng lúc dùng làm đệm dưới lưng cho ông ta. Nếu không vén rèm lên, không ai nghĩ dưới đó lại có một người đang nằm.
Tên đàn ông mặt sẹo nằm cách Dư Lật khoảng hai mét. Dư Lật là người đàn ông xăm mình dắt theo con chó PitPull canh giữ ngoài cửa khách sạn.
Dư Lật chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái rồi giả bộ không nhìn thấy, hoàn toàn không định đi lên kiểm tra. Tựa như người nằm đó chỉ là một cái xác chết vậy.
Chó Pit Bull liếʍ đầu lưỡi, nhìn chằm chằm vào rèm cửa, nước dãi chảy đầy đất.
*
Lúc này, nhân viên lễ tân lấy thẻ phòng ra, đặt trên bàn lễ tân, bắt đầu sắp xếp phòng cho khách.
Thì ra không phải là cô ta chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Mời các vị tự chọn phòng. Cứ hai người một phòng, chọn rồi không được thay đổi.”
Các người chơi bị tiếng nói đột ngột vang lên dọa giật mình. Bọn họ quay đầu nhìn nhân viên lễ tân, không hiểu tại sao đột nhiên cô ta lại nói tiếng người.
Nhân viên lễ tân vẫn giữ nụ cười lố bịch. Thấy các người chơi đều ngây ngốc nhìn mình mà không hề tiến lên, cũng không có hành động gì khác, cô ta đột nhiên đứng dậy khỏi bàn lễ tân. Dù làm gì thì nụ cười trên mặt cô ta vẫn không đổi.
Trước đó, cô ta vẫn luôn đứng đằng sau cái bàn, bị bàn lễ tân chặn lại. Bây giờ, cô ta chậm chạp đi tới bên cửa sổ, nhặt một chậu cây xanh bị rơi xuống đất lên.
Một ít đất trong chậu cây bị đổ ra, một số rễ dính trong đất của cái cây cũng bị rơi ra theo, nhưng không ảnh hưởng gì đến cây cả. Nhân viên lễ tân trồng lại cái cây rồi đặt chậu lên bệ cửa sổ.
Thản nhiên làm xong việc này như không có ai ở đây, cô ta lại chầm chậm quay lại bàn lễ tân.
Các người chơi đều ngơ ngác nhìn cô ta...
Không, hẳn là...!
Thân dưới của nhân viên lễ tân không phải đôi chân như con người mà là đuôi cá dị dạng bị chẻ đôi của người cá xẻ đuôi. Nhân viên lễ tân này cũng là người cá xẻ đuôi!
Các người chơi: “……”
Cuối cùng cũng biết cảm giác quỷ dị quen thuộc khi nhìn thấy nhân viên lễ tân này đến từ đâu rồi. Nụ cười của cô ta y hệt với các dì múc đồ ăn ở căng tin, không phải sao?
Đúng lúc này, tiếng trẻ con vang lên, không phụ sự mong đợi của mọi người.
Cậu ngạc nhiên nhìn chị gái, mắt chữ A miệng O: “Cá cá!”
Các người chơi khác: “……”
Bây giờ bọn họ cũng bị liệu từ Cá Cá theo rồi.
Các người chơi tinh mắt nhìn ra, nhân viên lễ tân lảo đảo suýt ngã khi hai chữ “Cá Cá” vừa vang lên. Cũng may cô ta kịp thời vịn lấy bàn lễ tân mới giữ vững được cơ thể.
*
Nhân viên lễ tân này không phải người giả mà là người cá xẻ đuôi. Bọn họ không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ: Nếu có thể nghĩ cách làm cô ta khóc thì chẳng phải là bọn họ sẽ có trân châu, hoàn thành nhiệm vụ qua cửa lần này à?
Nhưng muốn cũng chỉ là muốn mà thôi, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ cũng không biết sức chiến đấu của người cá khi không có sương mù như thế nào, nhưng nhìn động tác chặt thịt nhanh nhẹn của các cô múc cơm thì hẳn là bọn chúng đã chặt không ít lần.
Sau khi lễ tân ổn định lại tinh thần sau sang chấn từ “Cá cá”, cô ta lại cười lố bịch, lặp lại: “Mời các vị tự chọn phòng. Cứ hai người một phòng, chọn rồi không được thay đổi.”
Các người chơi tạm thời đè nén suy tư lại, đi lên chọn phòng. Tổng cộng ban đầu có mười người chơi, có hai người chơi đã chết nên còn lại tám người chơi, vừa đủ hai người một phòng.
Vậy mà đến khi chia phòng, mọi người phát hiện chỉ có bảy người ở đây, cộng cả đứa trẻ hai tuổi luôn được người ta bế kia mới chỉ có bảy người chơi.
【Ha ha ha hẳn là dì này bỏ lỡ sự kiện kéo tóc ở căng tin nhỉ?】
【Cái gì? Bé con kéo bay đầu người ta chỉ với một tay sao?】
【Cái gì? Bé con kéo bay một trăm cái đầu chỉ với một tay?】
【……6】
【Hahaha. Bé con chỉ cao mét mốt dễ thương như vậy lại có thể đá bay người ta bằng một chân? Quá lợi hại! [Donate x100 điểm.]】
【Donate x100 điểm.】
【Donate x100 điểm.】
……
Sau khi tên đàn ông mặt sẹo bị đá bay, cơ thể to nặng của ông ta đè lên rèm cửa, kéo rơi một bên rèm. Nếu không nhờ rèm cửa cản lực thì rất có thể ông ta đã cắm thẳng mặt xuống đất.
Tên đàn ông mặt sẹo nằm im bất động phía dưới cửa sổ, rèm cửa bị cuốn theo đúng lúc dùng làm đệm dưới lưng cho ông ta. Nếu không vén rèm lên, không ai nghĩ dưới đó lại có một người đang nằm.
Dư Lật chỉ lạnh nhạt liếc qua một cái rồi giả bộ không nhìn thấy, hoàn toàn không định đi lên kiểm tra. Tựa như người nằm đó chỉ là một cái xác chết vậy.
Chó Pit Bull liếʍ đầu lưỡi, nhìn chằm chằm vào rèm cửa, nước dãi chảy đầy đất.
*
Lúc này, nhân viên lễ tân lấy thẻ phòng ra, đặt trên bàn lễ tân, bắt đầu sắp xếp phòng cho khách.
Thì ra không phải là cô ta chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Mời các vị tự chọn phòng. Cứ hai người một phòng, chọn rồi không được thay đổi.”
Các người chơi bị tiếng nói đột ngột vang lên dọa giật mình. Bọn họ quay đầu nhìn nhân viên lễ tân, không hiểu tại sao đột nhiên cô ta lại nói tiếng người.
Trước đó, cô ta vẫn luôn đứng đằng sau cái bàn, bị bàn lễ tân chặn lại. Bây giờ, cô ta chậm chạp đi tới bên cửa sổ, nhặt một chậu cây xanh bị rơi xuống đất lên.
Một ít đất trong chậu cây bị đổ ra, một số rễ dính trong đất của cái cây cũng bị rơi ra theo, nhưng không ảnh hưởng gì đến cây cả. Nhân viên lễ tân trồng lại cái cây rồi đặt chậu lên bệ cửa sổ.
Thản nhiên làm xong việc này như không có ai ở đây, cô ta lại chầm chậm quay lại bàn lễ tân.
Các người chơi đều ngơ ngác nhìn cô ta...
Không, hẳn là...!
Thân dưới của nhân viên lễ tân không phải đôi chân như con người mà là đuôi cá dị dạng bị chẻ đôi của người cá xẻ đuôi. Nhân viên lễ tân này cũng là người cá xẻ đuôi!
Cuối cùng cũng biết cảm giác quỷ dị quen thuộc khi nhìn thấy nhân viên lễ tân này đến từ đâu rồi. Nụ cười của cô ta y hệt với các dì múc đồ ăn ở căng tin, không phải sao?
Đúng lúc này, tiếng trẻ con vang lên, không phụ sự mong đợi của mọi người.
Cậu ngạc nhiên nhìn chị gái, mắt chữ A miệng O: “Cá cá!”
Các người chơi khác: “……”
Bây giờ bọn họ cũng bị liệu từ Cá Cá theo rồi.
Các người chơi tinh mắt nhìn ra, nhân viên lễ tân lảo đảo suýt ngã khi hai chữ “Cá Cá” vừa vang lên. Cũng may cô ta kịp thời vịn lấy bàn lễ tân mới giữ vững được cơ thể.
*
Nhân viên lễ tân này không phải người giả mà là người cá xẻ đuôi. Bọn họ không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ: Nếu có thể nghĩ cách làm cô ta khóc thì chẳng phải là bọn họ sẽ có trân châu, hoàn thành nhiệm vụ qua cửa lần này à?
Nhưng muốn cũng chỉ là muốn mà thôi, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Bọn họ cũng không biết sức chiến đấu của người cá khi không có sương mù như thế nào, nhưng nhìn động tác chặt thịt nhanh nhẹn của các cô múc cơm thì hẳn là bọn chúng đã chặt không ít lần.
Sau khi lễ tân ổn định lại tinh thần sau sang chấn từ “Cá cá”, cô ta lại cười lố bịch, lặp lại: “Mời các vị tự chọn phòng. Cứ hai người một phòng, chọn rồi không được thay đổi.”
Các người chơi tạm thời đè nén suy tư lại, đi lên chọn phòng. Tổng cộng ban đầu có mười người chơi, có hai người chơi đã chết nên còn lại tám người chơi, vừa đủ hai người một phòng.
Vậy mà đến khi chia phòng, mọi người phát hiện chỉ có bảy người ở đây, cộng cả đứa trẻ hai tuổi luôn được người ta bế kia mới chỉ có bảy người chơi.
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
