0 chữ
Chương 30
Chương 32: Thị trấn Người Cá - Chuẩn bị xô xát
Nhìn cô ta như nhìn một con búp bê vậy, càng nhìn càng đáng sợ, khiến người ta không khỏi nổi da gà.
Tống Nhiên khá lớn gan, một lòng một dạ làm nhiệm vụ. Vừa rồi anh ta không moi được tin tức hữu ích gì từ chỗ Dư Khanh nên chuyển ý đồ qua nhân viên lễ tân này.
Tống Nhiên hỏi cô ta: “Tại sao trên đường cái lại có nhiều người cá như vậy? Những người cá xẻ đuôi đó từ đâu ra? Ngoại trừ người cá xẻ đuôi ra thì còn có người cá nào khác nữa không? Cơ chế xuất hiện sương mù là gì? Chưa hết, Lễ hội Người Cá sẽ có sự kiện gì diễn ra?”
Người chơi khác: “……”
Hay ha, cậu cũng không coi mình là người ngoài nên mới hỏi mấy câu này nhỉ? Sao không trực tiếp yêu cầu người ta bắt một con người cá đến đây, hoặc là dứt khoát hơn nữa là đưa luôn trân châu cho cậu đi?
Nhân viên lễ tân vẫn cười, giống như không nghe thấy câu hỏi của Tống Nhiên. Cô ta nở nụ cười như cũ, lặp lại: “Chào mừng đến với khách sạn Người Cá.”
Tống Nhiên: “……”
Mẹ nó! Thật sự là người giả đó à?
Lê Nam ấp úng nói một câu một câu: “Vậy phòng... phòng... chia thế nào ”
Lễ tân: “Chào mừng đến với khách sạn Người Cá.”
Lê Nam: “……”
Tên đàn ông mặt sẹo: “Cô chỉ biết nói mỗi câu này thôi à?”
Lễ tân: “Chào mừng đến với khách sạn Người Cá.”
Tên đàn ông mặt sẹo: “……”
Lễ tân chỉ biết lặp đi lặp lại một câu, mọi người càng khẳng định lễ tân chỉ là người giả cho nên không quan tâm đến cô ta lắm. Các người chơi bắt đầu đánh giá khách sạn.
Lúc này mọi người phát hiện trên tường treo rất nhiều bức họa người cá xẻ đuôi. Màu sắc của các bức họa trên tường sặc sỡ với nhiều tầng màu chồng lên nhau. Trông chúng không hề đẹp mà ngược lại rất ngoái đản, kỳ dị khiến người xem cảm thấy u ám, rùng mình.
Mọi người nhìn thấy có rất nhiều người cá trong bức họa, có không ít người cá không mặc quần áo. Trên cánh tay để trần của chúng có khắc các con số khác nhau, khoảng ba đến bốn con số. Không có người cá nào ngoại lệ cả.
Mọi người lập tức nghĩ đến cậu trai người cá có đuôi hoàn chỉnh đã gặp lúc trước, trên cánh tay của cậu ta cũng có một chuỗi các con số.
Nó có ý nghĩa gì? Nó thật sự là dãy số đặc biệt gì đó sao?
Trong khi những người khác đang thưởng thức bức họa trên tường thì tên đàn ông mặt sẹo lại nhìn chằm chằm Cố Lâm và Lâm Tinh Trì.
Tên đàn ông mặt sẹo bất giác đưa tay lên sờ gáy. Không sờ thì không sao, sờ một cái là đau chịu không nổi.
Tên đàn ông mặt sẹo: “……”
Mẹ nó, sao mà đau như vậy!
Ông ta nhìn vệt máu dính trên tay, vẻ mặt như bị táo bón. Ông ta không nghĩ nhiều, đi thẳng tới chỗ Lâm Tinh Trì.
Lâm Tinh Trì và Cố Lâm đang quan sát bức họa người cá xẻ đuôi, Lâm Tinh Trì dùng dãy số trên tay các người cá để dạy nhóc con đếm số. Cố Lâm tỏ vẻ học hành nghiêm túc, miệng ríu rít không ngừng đọc theo anh trai.
Tên đàn ông mặt sẹo có thân hình vạm vỡ, ánh sáng lập tức bị che đi khi ông ta bước lại đây. Lâm Tinh Trì ngẩn người, ôm Cố Lâm bước sang bên cạnh một bước. Anh quay đầu nhìn lại thì thấy tên đàn ông mặt sẹo với vẻ mặt bất thiện đang nhìn chằm chằm mình, cười khıêυ khí©h.
Lâm Tinh Trì: “……”
Anh lập tức nhớ lại vụ kéo tóc ở căng tin. Liệu bây giờ nói không phải anh kéo tóc có còn kịp không nhỉ?
Lâm Tinh Trì vừa nghĩ vừa nhìn trong bé con ngây thơ trong lòng, hạ quyết tâm nhận cái nồi này.
Anh nhìn bốn phía đánh giá xung quanh, tất thấy cả người chơi khác đều chăm chú quan sát bức họa, cả Tô Kiều cũng đang nghiên cứu bức hoạ, không có ai chú ý tới bên này.
Tên đàn ông mặt sẹo bẻ ngón tay phát ra tiếng kẽo kẹt. Ông ta nhìn Lâm Tinh Trì, từng bước ép sát: “Thằng nhãi ranh, dám kéo tóc ông, xem ông đây có đánh cho mày một trận không!”
Lâm Tinh Trì ôm chặt Cố Lâm, anh lùi về sau khi tên đàn ông mặt sẹo đang từng bước tới gần. Mắt thấy không thể lùi được nữa, anh muốn giao Cố Lâm giao cho Tô Kiều bảo vệ nhưng không kịp.
Lâm Tinh Trì cố làm mình bình tĩnh lại rồi nói: “Đây là khách sạn, ông có chắc là muốn bị đánh bay lần nữa ở đây không?”
Tên đàn ông mặt sẹo nghe vậy thì cười nhạo, ông ta không tin mình sẽ thua Lâm Tinh Trì nếu mặt đối mặt trực diện. Một thằng học sinh cấp ba gầy yếu sao có thể đánh thắng ông ta được chứ? Ông ta có thể chấp ba người cỡ này.
Đúng lúc này, bé con vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong ngực người ta nhìn thấy chú mặt sẹo này thì không khỏi nhớ lại chuyện ông ta đã hại chết chị gái cho cậu kẹo mυ"ŧ.
Tống Nhiên khá lớn gan, một lòng một dạ làm nhiệm vụ. Vừa rồi anh ta không moi được tin tức hữu ích gì từ chỗ Dư Khanh nên chuyển ý đồ qua nhân viên lễ tân này.
Tống Nhiên hỏi cô ta: “Tại sao trên đường cái lại có nhiều người cá như vậy? Những người cá xẻ đuôi đó từ đâu ra? Ngoại trừ người cá xẻ đuôi ra thì còn có người cá nào khác nữa không? Cơ chế xuất hiện sương mù là gì? Chưa hết, Lễ hội Người Cá sẽ có sự kiện gì diễn ra?”
Người chơi khác: “……”
Hay ha, cậu cũng không coi mình là người ngoài nên mới hỏi mấy câu này nhỉ? Sao không trực tiếp yêu cầu người ta bắt một con người cá đến đây, hoặc là dứt khoát hơn nữa là đưa luôn trân châu cho cậu đi?
Tống Nhiên: “……”
Mẹ nó! Thật sự là người giả đó à?
Lê Nam ấp úng nói một câu một câu: “Vậy phòng... phòng... chia thế nào ”
Lễ tân: “Chào mừng đến với khách sạn Người Cá.”
Lê Nam: “……”
Tên đàn ông mặt sẹo: “Cô chỉ biết nói mỗi câu này thôi à?”
Lễ tân: “Chào mừng đến với khách sạn Người Cá.”
Tên đàn ông mặt sẹo: “……”
Lễ tân chỉ biết lặp đi lặp lại một câu, mọi người càng khẳng định lễ tân chỉ là người giả cho nên không quan tâm đến cô ta lắm. Các người chơi bắt đầu đánh giá khách sạn.
Lúc này mọi người phát hiện trên tường treo rất nhiều bức họa người cá xẻ đuôi. Màu sắc của các bức họa trên tường sặc sỡ với nhiều tầng màu chồng lên nhau. Trông chúng không hề đẹp mà ngược lại rất ngoái đản, kỳ dị khiến người xem cảm thấy u ám, rùng mình.
Mọi người lập tức nghĩ đến cậu trai người cá có đuôi hoàn chỉnh đã gặp lúc trước, trên cánh tay của cậu ta cũng có một chuỗi các con số.
Nó có ý nghĩa gì? Nó thật sự là dãy số đặc biệt gì đó sao?
Trong khi những người khác đang thưởng thức bức họa trên tường thì tên đàn ông mặt sẹo lại nhìn chằm chằm Cố Lâm và Lâm Tinh Trì.
Tên đàn ông mặt sẹo bất giác đưa tay lên sờ gáy. Không sờ thì không sao, sờ một cái là đau chịu không nổi.
Tên đàn ông mặt sẹo: “……”
Mẹ nó, sao mà đau như vậy!
Ông ta nhìn vệt máu dính trên tay, vẻ mặt như bị táo bón. Ông ta không nghĩ nhiều, đi thẳng tới chỗ Lâm Tinh Trì.
Tên đàn ông mặt sẹo có thân hình vạm vỡ, ánh sáng lập tức bị che đi khi ông ta bước lại đây. Lâm Tinh Trì ngẩn người, ôm Cố Lâm bước sang bên cạnh một bước. Anh quay đầu nhìn lại thì thấy tên đàn ông mặt sẹo với vẻ mặt bất thiện đang nhìn chằm chằm mình, cười khıêυ khí©h.
Lâm Tinh Trì: “……”
Anh lập tức nhớ lại vụ kéo tóc ở căng tin. Liệu bây giờ nói không phải anh kéo tóc có còn kịp không nhỉ?
Lâm Tinh Trì vừa nghĩ vừa nhìn trong bé con ngây thơ trong lòng, hạ quyết tâm nhận cái nồi này.
Anh nhìn bốn phía đánh giá xung quanh, tất thấy cả người chơi khác đều chăm chú quan sát bức họa, cả Tô Kiều cũng đang nghiên cứu bức hoạ, không có ai chú ý tới bên này.
Tên đàn ông mặt sẹo bẻ ngón tay phát ra tiếng kẽo kẹt. Ông ta nhìn Lâm Tinh Trì, từng bước ép sát: “Thằng nhãi ranh, dám kéo tóc ông, xem ông đây có đánh cho mày một trận không!”
Lâm Tinh Trì ôm chặt Cố Lâm, anh lùi về sau khi tên đàn ông mặt sẹo đang từng bước tới gần. Mắt thấy không thể lùi được nữa, anh muốn giao Cố Lâm giao cho Tô Kiều bảo vệ nhưng không kịp.
Lâm Tinh Trì cố làm mình bình tĩnh lại rồi nói: “Đây là khách sạn, ông có chắc là muốn bị đánh bay lần nữa ở đây không?”
Tên đàn ông mặt sẹo nghe vậy thì cười nhạo, ông ta không tin mình sẽ thua Lâm Tinh Trì nếu mặt đối mặt trực diện. Một thằng học sinh cấp ba gầy yếu sao có thể đánh thắng ông ta được chứ? Ông ta có thể chấp ba người cỡ này.
Đúng lúc này, bé con vẫn luôn ngoan ngoãn nằm trong ngực người ta nhìn thấy chú mặt sẹo này thì không khỏi nhớ lại chuyện ông ta đã hại chết chị gái cho cậu kẹo mυ"ŧ.
6
0
3 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
